Đông Quân – Chương 158

Chương 158

***

Doanh Thần che miệng cười trộm, còn nhân lúc Thái hoàng thái hậu không chú ý, lén lút gật đầu với Doanh Đông Quân.

“Không chơi nữa! Hai đứa thật là phiền phức!” Thái hoàng thái hậu tức giận đẩy bàn cờ ra, cố gắng giữ lại chút thể diện trước hậu bối: “Ai gia bây giờ già rồi, tinh thần không còn tốt nữa. Hồi trẻ, cờ vây của ai gia trong cả hậu cung không ai sánh bằng!”

Doanh Đông Quân nghe vậy liền cười: “Lời này của tổ mẫu, con tin. Phụ hoàng nói cờ của người là do học từ tổ mẫu lúc nhỏ, còn con thì học từ phụ hoàng, xét cho cùng vẫn là kế thừa từ tổ mẫu.”

Thái hoàng thái hậu nghe vậy, thoáng sững sờ. Nhìn bàn cờ trước mặt, bà bỗng không còn hứng thú để tiếp tục chơi nữa.

“Thu dọn đi, không chơi nữa.” Bà nói với Doanh Đông Quân và Doanh Thần, “Ai gia hơi mệt, các con đi chơi đi.”

“Dạ.” Doanh Đông Quân và Doanh Thần đứng dậy, lui ra khỏi phòng.

Khi đi đến cửa, Doanh Đông Quân quay đầu nhìn lại.

Thái hoàng thái hậu tựa lưng vào nhuyễn tháp, ánh mắt vô định nhìn vào một khoảng không nào đó, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn thấy những sợi tóc bạc nơi thái dương của bà, Doanh Đông Quân chợt nhận ra, Thái hoàng thái hậu đã già rồi, già hơn rất nhiều so với mười năm trước.

Ánh mắt nàng cụp xuống, gương mặt vô cảm xoay đi, rời khỏi nơi đó.

Khi ra đến sân, nàng cảm giác tay áo bị ai đó khẽ kéo. Cúi xuống nhìn, liền bắt gặp ánh mắt hơi e dè của Doanh Thần.

“Cô cô, có phải Thái hoàng thái hậu đang nhớ tổ phụ không?” Cậu bé khẽ nói.

Nghe vậy, Doanh Đông Quân lại bật cười, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Doanh Thần, thản nhiên đáp: “Ồ? Vậy sao?”

Doanh Thần không nhận ra sự châm chọc trong giọng điệu của nàng, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, cô cô. Nương nương rất nhớ tổ phụ. Mỗi lần dạy con đánh cờ, người đều chê con ngốc, nói rằng năm xưa tổ phụ thông minh hơn con nhiều, cái gì cũng học một lần là biết. Nhưng người vẫn thích dạy con chơi cờ, có lần còn bảo khi con cúi đầu nhìn bàn cờ, trán có chút giống tổ phụ.”

Nói rồi, Doanh Thần đưa tay sờ trán mình, vẻ mặt có phần kiêu ngạo.

Doanh Đông Quân lạnh lùng liếc cậu bé một cái, khóe môi nhếch lên: “Bà ấy lừa con đấy, con chẳng có chút nào giống phụ hoàng ta cả!”

Doanh Thần sững sờ, lập tức cúi đầu, giọng đầy ấm ức: “Ồ.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, Doanh Đông Quân lại bật cười, rồi nói: “Đi thôi, bổn cung dẫn con đi cưỡi ngựa.”

Đôi mắt Doanh Thần sáng lên, lập tức ngẩng đầu, tràn đầy hy vọng hỏi: “Thật sao?”

Doanh Đông Quân vừa cười vừa bước ra ngoài: “Chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, có gì phải hoài nghi? Nếu con thích, ngày nào cũng có thể ở bên ngựa.”

Doanh Thần vội vàng chạy theo, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không được đâu, mẫu thân sẽ không cho phép. Người chỉ muốn con ngày ngày ở bên sách vở. Nương nương cũng nói con phải hoàn thành bài tập tiên sinh giao rồi mới được làm việc khác. Nhưng tiên sinh bắt con học quá nhiều thứ, con lại không đủ thông minh, nên mãi không học xong, mẫu thân càng không để con làm chuyện khác.”

Hôm nay Doanh Thần nói nhiều hơn bình thường, vừa đi theo Doanh Đông Quân, vừa líu ríu kể lể.

Doanh Đông Quân hờ hững đáp: “Vậy con thật đáng thương.”

Doanh Thần ngẩn người, rồi tò mò hỏi: “Cô cô lúc nhỏ không cần học những thứ đó sao?”

Doanh Đông Quân: “Học chứ, nhưng ta thông minh, nên học một lần là biết.”

Doanh Thần bĩu môi: “Ồ.”

Hai người im lặng đi một đoạn, rồi Doanh Thần không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy còn phụ thân con thì sao? Người cũng học cái gì một lần là biết ạ?”

Doanh Đông Quân suy nghĩ một lúc, rồi bật cười: “Phụ thân con à, chỉ cần là thứ hắn muốn học, thì đúng là học một lần là biết.”

Doanh Thần lập tức vui vẻ: “Vậy phụ thân thích học những gì ạ?”

Doanh Đông Quân nhìn Doanh Thần một cái, chạm vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu bé, khẽ cười: “Muốn biết à?”

Doanh Thần vội vàng gật đầu, “Vâng vâng, phụ thân biết, con cũng muốn học!”

Doanh Đông Quân xoa đầu cậu, ý vị sâu xa nói: “Con còn nhỏ lắm.”

Doanh Thần: “Vậy đợi con lớn hơn một chút là có thể học sao?”

Doanh Đông Quân cười: “Có lẽ vậy.”

Dù không nhận được câu trả lời chắc chắn, Doanh Thần vẫn vui vẻ nở nụ cười.

Doanh Đông Quân nhìn cậu, thản nhiên nói: “Con chẳng giống phụ thân con chút nào.”

Nụ cười của Doanh Thần lập tức cứng lại.

Nhưng Doanh Đông Quân vốn không phải người giỏi dỗ dành trẻ con, nên cũng không để ý đến cậu nữa.

Khi đến bãi ngựa, Doanh Đông Quân dẫn Doanh Thần đi chọn ngựa.

Nghe thị vệ nói rằng cậu có thể tùy ý chọn một trong mười mấy con ngựa oai phong nhất trong bãi, Doanh Thần vui sướng đến mức cả khuôn mặt sáng bừng lên. Cậu đi vòng quanh chuồng ngựa mấy lần, cẩn thận quan sát và so sánh từng con Hãn Huyết Bảo Mã. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, cậu chọn ra một con ngựa cao lớn, màu hồng sẫm, trông vô cùng uy phong.

“Cô cô, con muốn cưỡi con này!” Doanh Thần thở hổn hển chạy đến trước mặt Doanh Đông Quân nói.

Doanh Đông Quân nhìn con ngựa mà cậu chọn, mỉm cười khen ngợi: “Mắt nhìn không tệ.”

Khuôn mặt tròn trĩnh của Doanh Thần cười đến mức đôi mắt híp lại, không còn thấy đâu nữa.

Thị vệ dắt con ngựa hồng sẫm ra, Doanh Thần đang định để thị vệ đỡ mình lên ngựa thì bị Doanh Đông Quân ngăn lại.

Cậu bé không hiểu gì, nhìn nàng đầy thắc mắc.

Dưới ánh mắt của Doanh Thần, Doanh Đông Quân khẽ nhấc người, nhẹ nhàng xoay mình lên lưng con ngựa mà cậu vừa chọn.

Doanh Thần: ???

Lúc này, một thị vệ khác dắt tới một con ngựa cái màu trắng nhỏ nhắn.

Doanh Đông Quân chỉ vào con ngựa thấp bé ấy, thản nhiên nói với Doanh Thần: “Đây mới là của con, đi đi.”

Doanh Thần nhìn con ngựa trắng đang chậm chạp bước tới, lại nhìn sang con ngựa lớn uy phong mà Doanh Đông Quân đang cưỡi, lấy hết dũng khí để phản đối: “Nhưng… nhưng con thích con ngựa lớn kia, không thích con ngựa nhỏ này.”

Doanh Đông Quân lạnh lùng cầm roi ngựa chỉ vào cậu, giọng điệu vô cảm: “Hoặc là lên ngựa, hoặc là quay về, tự chọn đi.”

Doanh Thần ấm ức nhìn con ngựa trắng bé nhỏ, cuối cùng vẫn chậm rãi trèo lên.

Doanh Đông Quân ra lệnh cho thị vệ: “Dẫn nó đi vài vòng.”

Thị vệ dắt con ngựa trắng, chậm rãi dẫn Doanh Thần đi quanh bãi ngựa.

Dù không được cưỡi con ngựa mình thích, cũng không thể chạy băng băng như trong tưởng tượng, nhưng lần đầu tiên cưỡi ngựa khiến Doanh Thần dần dần cảm thấy vui vẻ.

Doanh Đông Quân cùng Tiểu Cát Tường chạy một vòng trong bãi ngựa, quay lại thấy Doanh Thần đang ngồi trên lưng ngựa, vui vẻ vẫy tay với nàng.

“Cô cô, cô cô! Tiểu Bạch hình như nghe hiểu lời con nói! Con bảo lần sau sẽ mang kẹo mạch nha cho nó, nó liền quay lại liếm tay con! Con thích Tiểu Bạch lắm, nó thông minh quá!”

Doanh Đông Quân lặng lẽ nhìn cậu một lúc, bỗng bật cười khẽ, rồi thản nhiên nói với Tiểu Cát Tường: “Sao nó lại còn ngốc hơn cả phụ thân vô dụng của nó vậy?”

Tiểu Cát Tường: Nhưng công chúa dường như không thực sự ghét nó.

Doanh Đông Quân hờ hững đáp: “Vậy sao?”

Tiểu Cát Tường kiên định gật đầu: Nếu công chúa thực sự chán ghét, bây giờ nó đã gãy cổ rồi.

Doanh Đông Quân bật cười, nàng vuốt ve bộ lông thô ráp của con ngựa dưới thân, thản nhiên nói: “Vậy thì ngươi sai rồi. Bổn cung chưa bao giờ thích kết liễu con mồi ngay lập tức. Bổn cung thích nhìn con mồi đau đớn, giãy giụa, cuối cùng mất đi tất cả, tuyệt vọng mà chết.”

***

Chương 159

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *