Đông Quân – Chương 155

Chương 155

***

“Nơi này không tệ.” Doanh Đông Quân gật đầu, nói: “Rất thích hợp để dưỡng già.”

Lúc này, cửa sau của hậu viện lại bị người từ bên ngoài đẩy mở, Lỗ Tứ Nương dắt theo một chiếc xe ngựa đi vào.

Xe ngựa vừa vào trong, Tiểu Cát Tường liền nhanh chóng chạy tới đóng then cài cửa viện lại.

Lỗ Tứ Nương dừng xe ngựa xong, tiến lên hành lễ với Doanh Đông Quân.

“Công chúa, người đã được đón về rồi.”

Doanh Đông Quân nhìn về phía xe ngựa, mỉm cười: “Tốt.”

Ngay sau đó, rèm xe được vén lên, một lão giả tóc hoa râm, không có râu, từ trong xe bước xuống.

Lão trông khoảng sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường bào xanh đã bạc màu do giặt nhiều lần, trên vai khoác một tay nải vải nâu. Khuôn mặt lão rất bình thường, kiểu người nhìn qua một lần liền quên, lưng hơi còng, dáng vẻ như không quen đứng thẳng. Nếu đi trên phố, e rằng cũng chẳng khác gì một lão nhân bình thường.

Doanh Đông Quân tiến lên, tươi cười gọi: “Dư công công.”

Dư Niên vừa thấy Doanh Đông Quân, trong đôi mắt già nua liền ánh lên một tia xúc động, vội vàng hành lễ: “Trưởng công chúa điện hạ!”

Doanh Đông Quân đưa tay đỡ lão dậy: “Dư công công không cần đa lễ. Không biết chứng đau chân lâu năm của công công đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Dư Niên vô thức xoa xoa chân phải, trên gương mặt vốn ít biểu lộ cảm xúc lộ ra một nụ cười giản dị: “Lão nô vẫn ổn, đa tạ điện hạ quan tâm.”

Doanh Đông Quân cười nói: “Vào trong ngồi xuống trò chuyện đi. Tứ Nương, đi pha ấm trà mang vào.”

Lỗ Tứ Nương đáp lời rồi rời đi.

Doanh Đông Quân dẫn Dư Niên và Tiểu Cát Tường vào chính sảnh hậu viện. Nội thất trong viện đều mới được thay sau khi tu sửa xong, trông vô cùng khang trang.

Doanh Đông Quân ngồi vào vị trí chủ tọa.

“Dư công công, mời ngồi.”

Dư Niên khẽ đáp một tiếng nhưng chỉ ngồi nửa người trên ghế, rồi nhìn Doanh Đông Quân với ánh mắt quan tâm, nói: “Không biết điện hạ có việc gì cần lão nô làm? Xin cứ phân phó! Đừng nhìn lão nô như thế này, thực ra thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm.”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Bổn cung quả thực có việc muốn nhờ công công giúp đây.”

Dư Niên lập tức lắng nghe cẩn thận.

Nhưng Doanh Đông Quân lại hỏi: “Bổn cung nghe nói công công định về quê? Quê nhà vẫn còn thân nhân chứ?”

Dư Niên tưởng rằng công chúa lo lắng ông nhớ nhung người thân nơi quê cũ mà không toàn tâm lo việc, vội vàng đáp: “Gia đình lão nô đã không còn ai nữa. Chỉ là quê cũ còn một căn nhà tranh tổ tiên để lại, có thể làm nơi nương thân.”

Năm xưa, Dư Niên từng là ám vệ trong cung. Về sau để che giấu thân phận, lão ẩn mình trong hậu cung, bề ngoài chỉ là một thái giám quét dọn không ai chú ý. Dù đã tích góp được một chút, nhưng cũng chẳng thể gọi là dư dả.

Doanh Đông Quân cười nói: “Nếu quê nhà của công công đã không còn người thân, vậy thì cũng chẳng cần vội đi đâu. Tiền viện của bản cung là nơi in sách, hậu viện sau khi sửa xong vẫn còn để trống. Chi bằng công công ở lại đây, trông nom giúp bổn cung một chút? Dù sao người trong tiền viện đều là những người tay trói gà không chặt, có công công ở lại cũng yên tâm hơn.”

Dư Niên sững người, lập tức hiểu được ý của Doanh Đông Quân, giọng ôn hòa đáp: “Lão nô tuổi đã cao, ở lại đây chẳng những không giúp được gì, mà còn khiến công chúa thêm vướng bận.”

Doanh Đông Quân không vui nói: “Công công vừa nãy còn nói thân thể không vấn đề, có thể làm việc cho ta, bây giờ lại bảo mình già rồi! Ta biết ngay là lão đang gạt ta mà!”

Dư Niên mỉm cười, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn hòa.

Doanh Đông Quân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ võ công của công công không còn như thời trẻ, nhưng dù sao lão cũng từng là đệ nhất cao thủ của hoàng cung Đại Thánh.”

Dư Niên vội nói: “Lão nô nào phải đệ nhất cao thủ, cho dù là thời kỳ đỉnh cao, cùng lắm cũng chỉ xếp trong nhóm ba người đứng đầu.”

Tiểu Cát Tường nghe vậy, không nhịn được liếc Dư Niên một cái. Hừ! Nếu không phải vì ánh mắt lão quá đỗi chân thành, hắn còn tưởng lão đang khoác lác đấy!

Doanh Đông Quân bật cười: “Dù sao công công cũng là một trong ba cao thủ đứng đầu hoàng cung Đại Thánh, nếu ở lại đây giúp ta dạy dỗ vài đệ tử hạng tư, hạng năm, hạng sáu cũng được mà!”

Dư Niên nghe vậy thì bắt đầu do dự.

Doanh Đông Quân lại nói: “Đúng lúc trong phủ ta có một đứa trẻ tư chất không tệ, ta muốn để hắn tham gia tuyển chọn Thiên Ưng vệ. Công công ở trong cung mấy chục năm, đối với quy củ của Cấm quân chắc hẳn quen thuộc hơn ai hết. Người giúp ta huấn luyện hắn một chút, khiến hắn trông ra dáng hơn đi.”

“Chuyện này…”

Doanh Đông Quân dịu giọng nói: “Công công, người không nỡ giúp ta sao?”

Cách nàng nói khiến Dư Niên nhớ lại nhiều năm trước, khi nàng còn là tiểu công chúa kéo tay áo lão, khóc lóc đòi lão cõng lên cây để lấy tổ chim.

Khi đó lão không thể từ chối tiểu công chúa. Bây giờ, đối mặt với nàng đã trưởng thành thành một vị Trưởng công chúa, lão cũng không thể từ chối.

Lão vội nói: “Giúp chứ, lão nô nguyện giúp công chúa.”

Doanh Đông Quân rạng rỡ cười: “Thật tốt quá! Ta biết ngay công công nhất định sẽ giúp ta mà!”

Cứ thế, Dư Niên ở lại căn nhà trên phố Đăng Đệ. Biết đây là phủ đệ mà tiên hoàng hậu để lại, lão không chịu ở chính phòng, nên Doanh Đông Quân để lão ở lại gian phòng phía bên.

Trước khi rời đi, Doanh Đông Quân giao đơn thuốc Tiểu Cát Tường kê cho Dư Niên vào tay Lỗ Tứ Nương, dặn dò: “Đến tiệm thuốc của tộc nhân nhà họ Ngu lấy thuốc, sau đó đến thiện đường đưa vài đứa trẻ đến đây, đừng chọn đứa nào quá nhỏ, bình thường ngoài việc học chút bản lĩnh từ công công, cũng có thể giúp chăm sóc sinh hoạt cho công công.”

Lỗ Tứ Nương ghi nhớ từng điều: “Vâng, công chúa.”

Dặn dò xong, Doanh Đông Quân liền dẫn Tiểu Cát Tường rời đi.

Trên xe ngựa, Tiểu Cát Tường hiếu kỳ hỏi: Công chúa, Dư công công thực sự là một trong ba cao thủ đứng đầu hoàng cung Đại Thánh sao?

Doanh Đông Quân đáp: “Ngươi hồi nhỏ chẳng phải cũng theo ám vệ học võ nghệ sao? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua cái tên Yết Bồng?”

Tiểu Cát Tường giật mình kinh ngạc: Yết Bồng? Ám vệ xếp hạng nhất thời Cảnh Đế, từng một mình đấu với mười sát thủ của Bái Nguyệt giáo mà vẫn giành chiến thắng? Ông ấy vẫn còn sống sao?

Doanh Đông Quân đáp: “Chính là Dư công công.”

Tiểu Cát Tường á khẩu.

Doanh Đông Quân tiếp lời: “Ông ấy từng bị thương nặng trong một lần bảo vệ phụ hoàng ta, từ đó không còn thích hợp làm ám vệ nữa, nhưng vẫn ở lại trong cung. Ông ấy từng trung thành với gia gia, sau đó lại tận trung với phụ hoàng ta, cả đời ẩn mình trong bóng tối, trung nghĩa tuyệt đối. Nếu bổn cung để ông ấy già cả cô đơn, rời kinh về quê, chẳng phải quá lạnh lẽo hay sao?”

Tiểu Cát Tường thầm nghĩ: Nói cho cùng, công chúa vẫn là người mềm lòng. Nhưng Dư Niên được Lỗ Tứ Nương đón từ cổng cung, chẳng phải sẽ lọt vào tầm mắt của Thái hậu sao? Gần đây nàng ta vẫn luôn theo dõi công chúa, e rằng sẽ sinh nghi?

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Vậy cứ để nàng ta nghi ngờ đi.”

Quả nhiên, không lâu sau, như Tiểu Cát Tường dự đoán, Tiêu thái hậu đã biết chuyện Doanh Đông Quân cho người đón một lão thái giám từ cổng cung.

“Trước đây từng làm việc ở Cần Chính điện sao?” Tiêu thái hậu kinh ngạc hỏi.

Niệm Ngư đáp: “Chỉ là thái giám quét dọn bên ngoài điện, vì tuổi đã cao nên lần này được cho xuất cung.”

Thái giám quét dọn bên ngoài Cần Chính điện phải hoàn thành công việc trước khi trời sáng, nên Tiêu thái hậu gần như chưa từng gặp mặt Dư Niên.

***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *