Đông Quân – Chương 154

Chương 154

***

Sau khi Tiêu Huệ Nương rời đi, Niệm Ngư hỏi: “Nương nương, liệu nhà họ Cố có tin không?”

Tiêu Dĩnh Nương đáp: “Nhà họ Cố chắc chắn sẽ có nghi ngờ, nhưng ai gia trước mắt không có ý định làm suy yếu Phi Kỵ quân, ngược lại còn càng thêm trọng dụng Cố Phượng Khởi. Hơn nữa, đợi đến khi Thiên Ưng vệ thành lập, ai gia sẽ bổ nhiệm một hai người do nhà họ Cố tiến cử, xem như để trấn an.”

Niệm Ngư gật đầu, rồi lại hỏi: “Thế tử phu nhân của phủ Tĩnh An hầu từ nhỏ đã một lòng trung thành với nương nương, vì sao nương nương lại giấu nàng ấy? Lần trước, giữa nương nương và Tiêu gia, nàng ấy không phải đã chọn đứng về phía nương nương sao?”

Tiêu Dĩnh Nương cười đầy ẩn ý: “Không phải ngươi cũng gọi nàng ta là Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu sao?”

Niệm Ngư sững lại.

Tiêu Dĩnh Nương thản nhiên nói: “Giữa ai gia và Tiêu gia, nàng ta chọn ai gia là bởi biết nhìn thời thế. Nhưng nữ nhân một khi đã có phu quân, có hài tử, trái tim sẽ vô thức nghiêng về một phía khác. Ai gia không muốn thử thách tình tỷ muội này.”

Ở một nơi khác, Doanh Đông Quân khi nghe tin Tiêu thái hậu có ý định mở rộng Cấm quân thì bật cười.

“Ngu Bất Phàm đâu? Đưa hắn đến gặp bổn cung.” Doanh Đông Quân ra lệnh cho Tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường lập tức đi tìm Ngu Bất Phàm, lúc này đang tập luyện cưỡi ngựa.

“Điện hạ, người tìm ta?”

Ngu Bất Phàm rốt cuộc cũng có cơ hội tháo chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt mình. Đây là mặt nạ mà Cát Tường công công đưa cho hắn, nói rằng hắn bây giờ là vũ khí bí mật quan trọng của phủ công chúa, không thể để quá nhiều người nhận diện được. Vì vậy, ngoại trừ lúc ngủ vào ban đêm, hắn đều ngoan ngoãn đeo nó.

Sau khi hành lễ, Ngu Bất Phàm tiện tay lau mồ hôi trên trán, rồi lại quệt vết mồ hôi trên tay vào quần áo của mình. Xong xuôi, hắn mới nhận ra hành động của mình, liền lén lút nhìn quanh, sợ rằng Chu gia lệnh từ đâu nhảy ra, trách hắn làm bẩn y phục tốt.

Doanh Đông Quân mỉm cười, hỏi: “Gần đây luyện tập thế nào rồi?”

Ngu Bất Phàm lập tức ưỡn ngực, có chút tự hào đáp: “Cưỡi ngựa đã thành thạo, bắn cung cũng có thể trúng ngay hồng tâm, chỉ là đấu vật thì… hề hề, vẫn còn hơi kém.”

Trước đó, Ngu Bất Phàm vẫn nghĩ rằng kỹ năng đấu vật của mình cũng không tệ, cho đến khi hôm nay hắn lại bị Tiểu Cát Tường dễ dàng quật ngã xuống đất.

Doanh Đông Quân nhìn sang Tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường liếc Ngu Bất Phàm một cái, rồi gật đầu với Doanh Đông Quân: Tàm tạm, cũng được.

Doanh Đông Quân hiểu rất rõ, nếu có thể nhận được một câu “cũng được” từ Tiểu Cát Tường, chứng tỏ Ngu Bất Phàm đã tiến bộ vượt bậc, quả nhiên là có thiên phú.

Doanh Đông Quân hỏi: “Nếu bổn cung để hắn tham gia tuyển chọn Thiên Ưng vệ, ngươi thấy có thể đậu không?”

Ngu Bất Phàm hoàn toàn không biết Thiên Ưng vệ là gì, chỉ ngơ ngác đứng đó.

Tiểu Cát Tường thì sửng sốt.

Tiểu Cát Tường nhắc nhở: Công chúa, dù Thiên Ưng vệ đã hạ thấp điều kiện tuyển chọn, nhưng ngoại trừ những người điều động từ Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ, những người mới gia nhập khác đều phải là con cháu quan viên từ Thất phẩm trở lên.

Doanh Đông Quân chẳng bận tâm: “Thân phận không quan trọng, chuyện đó các ngươi không cần lo.”

Tiểu Cát Tường lại dùng ánh mắt soi mói đánh giá Ngu Bất Phàm từ trên xuống dưới: Hơn nữa, Thiên Ưng vệ còn có yêu cầu về dung mạo.

Gần đây, Ngu Bất Phàm ở trong phủ công chúa, được ăn ngon uống tốt, mỗi ngày còn phải ngâm thuốc do Tiểu Cát Tường đặc chế. Sau đó, Tiểu Cát Tường lại đưa cho hắn một lọ cao đen sì, bảo hắn mỗi tối trước khi ngủ phải bôi lên mặt, sáng dậy thì rửa sạch.

Sợ rằng Ngu Bất Phàm ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên bị cháy nắng, uổng phí công sức điều chế dược cao của mình, Tiểu Cát Tường còn đặc biệt tìm một chiếc mặt nạ để hắn đeo mỗi ngày.

Ngu Bất Phàm vẫn luôn nghĩ rằng tất cả những điều này đều là để giúp hắn có một thân thể cường tráng, trở thành vũ khí bí mật của phủ công chúa, vì vậy hắn rất nghiêm túc phối hợp luyện tập.

Nào ngờ, Tiểu Cát Tường hao tâm tổn sức trêu đùa Ngu Bất Phàm như vậy, chẳng qua vì công chúa đã dặn phải biến hắn thành một mỹ nam tử.

Tóm lại, nhờ vào sự cố gắng của cả Tiểu Cát Tường lẫn Ngu Bất Phàm, làn da của hắn đã trở nên trắng trẻo mịn màng hơn hẳn, mái tóc cũng đen nhánh bóng mượt hơn nhiều. Dù so với những thư sinh xuất thân từ thế gia vẫn còn kém xa, nhưng xét theo tiêu chuẩn của người luyện võ, dung mạo này cũng đã coi như không tệ.

Thêm vào đó, bộ y phục trên người hắn, thứ mà mỗi lần Chu Diễm nhìn thấy đều thấy xót ruột, quả nhiên đã phát huy tác dụng. Người nhờ quần áo, ngựa nhờ yên cương, chỉ cần hắn đứng nghiêm chỉnh một chỗ, trông cũng có vài phần ra dáng nhân vật quan trọng.

Dung mạo miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu, nhưng mà…

Tiểu Cát Tường không nhịn được mà giơ tay ra hiệu: Công chúa, hắn vẫn thiếu đi khí thế và phong thái của con cháu quan gia, ta sợ lúc đó sẽ để lộ sơ hở.

Lúc này, Tiểu Cát Tường mới thực sự hiểu ra rằng, công chúa cố tình yêu cầu hắn dày công trau chuốt bề ngoài của Ngu Bất Phàm không phải vì kén chọn, không chịu nổi người xấu, mà là muốn để hắn lấy thân phận công tử quan gia mà gia nhập cấm quân.

Doanh Đông Quân không khỏi thở dài: “Chuyện này không trách hắn, là lỗi của bổn cung.”

Ngu Bất Phàm và Tiểu Cát Tường đều khó hiểu nhìn nàng.

“Trách bổn cung trước đây thương hắn luyện võ quá vất vả, không nỡ nghiêm khắc rèn giũa.” Nói đến đây, Doanh Đông Quân rạng rỡ cười với Ngu Bất Phàm: “Nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát, dù sao vẫn có thể học mà, những thứ đó đâu phải bẩm sinh mà có. Ngu Bất Phàm, ngươi nói có đúng không?”

Ngu Bất Phàm nghe mà mơ hồ, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng!”

Tiểu Cát Tường liếc Ngu Bất Phàm một cái, cười thầm trong lòng: Với hiểu biết của hắn về công chúa nhà mình, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Doanh Đông Quân bảo Tiểu Cát Tường chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đến phố Đăng Đệ.

Tiểu Cát Tường hỏi: “Công chúa, người của Tiêu thái hậu vẫn đang theo dõi bên ngoài phủ, chúng ta có cần tránh khỏi tầm mắt bọn họ không?”

Những người trong phủ công chúa, sau khi được Tiểu Cát Tường ngấm ngầm điều tra, ngoại trừ Hoa Miên do Hoa ma ma phái đến, thì từ Chu Diễm cho đến các nha hoàn, tuy ai cũng có chút tật xấu riêng, nhưng thật bất ngờ, tất cả đều là những người trung thực và đáng tin cậy.

Người của Tiêu thái hậu chỉ có thể giám sát bên ngoài phủ.

Doanh Đông Quân trầm ngâm một lát rồi nói: “Hãy để bọn họ nghĩ rằng bổn cung đang cố tránh né bọn họ, nhưng thực ra vẫn không tránh được.”

Câu nói của công chúa có hơi vòng vo, nhưng Tiểu Cát Tường lại hiểu ngay lập tức.

Thế là lần này ra ngoài, họ lại dùng xe ngựa của Chu Diễm, xuất phát từ cửa sau.

Tiểu Cát Tường vén rèm xe lên, nhìn về phía sau rồi tò mò hỏi: Công chúa, người nói xem bọn họ có biết rằng chúng ta biết họ đang theo dõi không?

Doanh Đông Quân cười nhạt: “Biết hay không thì có quan trọng gì? Đối phó với những kẻ thích tự cho mình là thông minh, chỉ cần dùng hư hư thực thực để đánh lừa, nhiều lúc bọn họ sẽ tự làm rối chính mình.”

Khi xe ngựa đến phố Đăng Đệ, bọn họ cũng vào nhà từ cửa sau, không gây kinh động đến người của Cổ gia ở tiền viện.

Cổ gia chỉ sử dụng tiền viện và một phần gian giữa để khắc bản in sách. Sau khi tộc nhân Ngu gia tu sửa xong hậu viện, Lỗ Tứ Nương biết công chúa còn có mục đích khác, nên đã khóa chặt tất cả cửa nối giữa hậu viện và tiền viện.

Sau khi sửa xong, người nhà họ Ngu đều đã rời đi, hậu viện được quét dọn sạch sẽ gọn gàng. Thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh “sột soạt” của việc khắc bản in, tiếng “cộc cộc” của khung in, xen lẫn với tiếng nói chuyện rì rầm từ tiền viện truyền đến.

Doanh Đông Quân đứng trong sân một lát, cảm thấy nơi này có một nét yên tĩnh hiếm có giữa chốn ồn ào.

***

Chương 155

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *