Đông Quân – Chương 152

Chương 152

***

Doanh Đông Quân nghe bẩm báo lại liền mỉm cười.

Tiểu Cát Tường: Công chúa, như vậy Tiêu thái hậu có hạ quyết tâm đối phó với Lý gia không?

Doanh Đông Quân: “Không.”

Tiểu Cát Tường thất vọng: Tiêu thái hậu nhẫn nhịn đến vậy sao?

Doanh Đông Quân: “Nếu Tiêu gia và Lý gia chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, các thế gia khác không những không ngăn cản mà còn vui mừng khi thấy cảnh này. Dù sao bọn họ cũng không muốn Tiêu gia và Lý gia thân thiết như một nhà. Nhưng nếu Tiêu gia bộc lộ ý định tiêu diệt Lý gia vào lúc này, những thế gia còn lại chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù sao thì… môi hở răng lạnh.”

Tiểu Cát Tường lặng lẽ thở dài, cảm thấy cục diện này thật khó xoay chuyển.

Nhưng Doanh Đông Quân lại cười: “Không có chuyện gì có thể một bước là thành, đừng nóng vội, cứ từ từ mà làm.”

Tiểu Cát Tường: Cấm quân và nha môn Kinh phủ cùng lúc xuất động, có thể cứu được Lý Hư Chu không?

Doanh Đông Quân: “Nếu Thanh Liên trại dễ đối phó như vậy, thì năm xưa đã chẳng trở thành cái gai trong mắt triều đình. Bổn cung đã nói rồi, đừng vội, vở kịch hay còn ở phía sau.”

Tiểu Cát Tường gật đầu, chỉnh lại tư thế, chờ xem màn kịch kế tiếp.

Quả nhiên, đúng như lời Doanh Đông Quân, Thanh Liên trại không phải hạng dễ đối phó.

Sau khi bắt được Lý Hư Chu, bọn chúng lập tức rút khỏi kinh thành. Đến khi Kinh phủ nha môn và Cấm quân lần theo được một chút dấu vết, thì đối phương đã biến mất không tung tích.

Nếu tiếp tục truy đuổi, bọn họ sẽ phải rời khỏi khu vực Kinh Kỳ. Mà dù là Kinh phủ nha môn hay Phi Kỵ vệ, thì không ai được phép rời kinh thành quá xa khi chưa có lệnh của triều đình.

Vì vậy, cả hai bên đành phải trở về phục mệnh.

Trong khi đó, Lý Xương Phụ vẫn đang lo lắng chờ tin. Đường huynh của hắn, Lý Xương Dụng, vốn luôn bôn ba khắp nơi để tìm kiếm Lý Hư Chu, lập tức trở về phủ ngay khi nhận được tin tức.

Lý Xương Dụng: “Tộc trưởng, kẻ bắt Hoằng Thừa đi là người của Thanh Liên trại.”

Dù là đường huynh của Lý Xương Phụ, nhưng Lý Xương Dụng luôn gọi hắn là “tộc trưởng”, xử sự vô cùng thận trọng.

Lý Xương Phụ trầm tư một lúc, mới nhớ ra Thanh Liên trại là ai. Mười mấy năm trước, Thanh Liên trại từng danh chấn một thời, dù sau này không gây ra sóng gió gì quá lớn, nhưng cái tên đó hắn vẫn nhớ rất rõ.

Lý Xương Phụ lạnh giọng: “Thanh Liên trại? Bọn chúng cướp Hoằng Thừa đi làm gì?”

Lý Xương Dụng thở dài: “Bọn chúng cầm theo bức họa của Hoằng Thừa, chạy khắp nơi tìm người. Nghe nói Hoằng Thừa là phu quân mà trại chủ của bọn họ đã định sẵn, lần này bắt về để thành thân.”

“Hoang đường!” Lý Xương Phụ đập mạnh xuống bàn, ho khan liên tục vì tức giận.

Lý Xương Dụng vội gọi gia nhân mang trà nóng đến, chờ hắn uống xong rồi mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tộc trưởng, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất. Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất Hoằng Thừa cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Sắc mặt Lý Xương Phụ vì giận dữ mà đỏ bừng: “Sĩ có thể giết, không thể nhục! Hoằng Thừa là trưởng tôn đích truyền của Lý gia ta, sau này sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng, vậy mà Thanh Liên trại lại dám sỉ nhục Lý gia chúng ta như vậy!”

Một bên, Lý Hoành Linh nghe thấy câu này, ánh mắt hơi lóe lên.

Lý Xương Dụng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Tộc trưởng, có một câu không biết có nên nói hay không.”

Lý Xương Phụ: “Đến nước này rồi, còn lời gì mà không thể nói?”

Lý Xương Dụng nói: “Hoằng Thừa là người xuất sắc nhất trong thế hệ này, tộc trưởng định ra hắn là người kế thừa vị trí tộc trưởng của Lý thị, ta hoàn toàn ủng hộ. Nhưng có một chuyện, tộc trưởng đã làm sai rồi. Bao năm qua, ngài không nên nuông chiều hắn. Cổ nhân có câu: ‘Cưng chiều con chẳng khác nào hại con’, ta không tin tộc trưởng lại không hiểu điều đó.”

Lý Xương Phụ thở dài sâu, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, thẳng thắn nói: “Ta sao lại không hiểu? Nhưng tính tình đứa trẻ này quá ương bướng! Vì chuyện của nhà họ Vi năm đó mà nó oán hận chúng ta, oán suốt bao nhiêu năm, đến mức ngay cả nhà cũng không chịu về.”

Lý Xương Phụ cả đời mạnh mẽ, chỉ có một nhược điểm duy nhất, chính là đứa tôn nhi này. Ông ta đã tính toán mọi thứ cho hắn, hao tổn tâm trí vì hắn, nhưng hắn không những không cảm kích mà còn bỏ đi không chút lưu luyến.

Lý Xương Dụng nghiêm túc nói: “Nhưng hắn không còn là trẻ con nữa. Tộc trưởng có biết ta đã nghe ngóng được gì không?”

Lý Xương Phụ vội hỏi: “Nghe được chuyện gì? Có liên quan đến Hoằng Thừa sao?”

Lý Xương Dụng đáp: “Ta nghe nói, Hoằng Thừa từng ở Thanh Liên trại một thời gian, không phải bị bọn chúng bắt đi, mà là một ngày nọ, chính hắn tự theo nữ trại chủ của Thanh Liên trại trở về. Trong những ngày ở đó, hắn cùng nữ trại chủ sớm tối vui vầy, khiến nàng ta si mê hắn đến mức khắc cốt ghi tâm. Nhưng đến khi nữ trại chủ ngỏ lời muốn thành thân, hắn lại lén bỏ trốn, thế nên Thanh Liên trại mới đuổi theo tới tận kinh thành.”

Lý Xương Phụ nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi.

“Ngươi cũng tin lời nói bừa của bọn cướp Thanh Liên trại sao?”

Lý Xương Dụng cười khổ: “Tộc trưởng, ta không tin là ngài chưa từng nghe qua thanh danh phong lưu của Hoằng Thừa những năm gần đây.”

Lý Xương Phụ im lặng. Tôn nhi dù không ở bên cạnh, nhưng những chuyện hắn làm ở Thanh Châu, ông đều biết rõ. Chẳng qua, ông vẫn luôn cho rằng nam nhân phong lưu một chút cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa nếu hắn qua lại với nhiều nữ nhân hơn, có khi sẽ dần quên đi chuyện của Vi gia, nên ông cứ để mặc hắn.

Lý Xương Dụng nghiêm giọng nói: “Ta nói những điều này không có ý gì khác, chỉ muốn khuyên tộc trưởng một câu, lần này Hoằng Thừa trở về, đừng để hắn rời kinh nữa. Giờ sức khỏe tộc trưởng không còn tốt, đã đến lúc để Hoằng Thừa gánh vác trách nhiệm gia tộc rồi.”

Lý Xương Phụ biết Lý Xương Dụng nói vậy cũng vì muốn tốt cho Lý Hoằng Thừa, nên gật đầu: “Ta biết rồi. Lần này gọi nó về, vốn dĩ ta cũng không định để nó rời đi nữa.”

Lý Xương Dụng cười: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”

“Trước tiên cứ tìm cách cứu Hoằng Thừa đã.” Lý Xương Phụ nói đến đây, giọng trở nên lạnh lùng: “Giờ đã biết ai bắt nó đi, thì dễ xử lý hơn rồi. Ngươi lập tức gửi thư cho Thứ sử Ung Châu – Phương Ngôn Xương. Người của Thanh Liên trại muốn về Thanh Liên huyện chắc chắn phải đi qua Ung Châu, bảo Thứ sử Ung Châu phái người chặn đường, nhất định phải cứu Hoằng Thừa trước khi chúng đưa nó về Thanh Liên huyện!”

Lý Xương Dụng: “Được! Địa thế Thanh Liên huyện rất phức tạp, nếu thật sự để bọn chúng mang Hoằng Thừa vào trong những thủy trại đó, thì sẽ rất khó tìm ra hắn.”

Lý Xương Dụng rời đi để gửi thư cho Thứ sử Ung Châu, còn để tôn tử của mình là Lý Hoành Linh ở lại chăm sóc Lý Xương Phụ.

Lý Xương Phụ tựa vào giường, cười lạnh đầy châm biếm: “Một nữ nhân xuất thân từ Thanh Liên trại, ngay cả tư cách bước chân vào cửa Lý gia cũng không có, thế mà còn vọng tưởng muốn tôn nhi ta làm phò mã cho ả? Hừ, đúng là mơ giữa ban ngày.”

Trong mắt thế gia, dù Thanh Liên trại đã quy phục triều đình, bọn họ cũng vĩnh viễn không thể xóa đi cái danh phận thảo khấu, thậm chí còn không bằng dân thường.

Lý Hoành Linh liếc nhìn Lý Xương Phụ, hạ giọng hỏi: “Thúc tổ phụ, lần này chúng ta không cần xin triều đình phái người tìm đại ca sao?”

Lý Xương Phụ thản nhiên đáp: “Nếu Tiêu gia biết Thanh Liên trại bắt Hoằng Thừa là để ép nó về thành thân với nữ trại chủ kia, bọn họ chẳng những không giúp, mà còn có thể ngấm ngầm thúc đẩy chuyện này. Hoằng Thừa là tộc trưởng tương lai của Lý gia ta, danh dự của nó bị hủy, thì tức là cả dòng họ Lý cũng bị sỉ nhục.”

Trước đó, Lý Xương Phụ đã dùng một cuốn “Quỳnh Lâu truyện” để sỉ nhục Tiêu thái hậu một cách thậm tệ. Giờ nếu Thái hậu có cơ hội, lẽ nào nàng ta không trả đũa?

Lý Xương Phụ sẽ không cho Tiêu thái hậu cơ hội đó. Ông ta vẫn còn những người có thể dùng.

***

Chương 153

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *