Chương 147
***
Tộc trưởng nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức đáp ứng, chống gậy dẫn Doanh Đông Quân vào gian trong.
Vừa bước vào phòng, Doanh Đông Quân đã nhìn thấy mấy chục bài vị được đặt ngay ngắn trên bức tường phía Bắc. Nàng chăm chú nhìn từng bài vị một.
Ở vị trí cao nhất là bài vị của Đào Hổ, tiếp đến là Đào Thủ Nặc, Đào Tất Nặc, Đào Trung Nặc, Đào Tín Nặc…
Hầu hết những cái tên này đều mang chữ “Nặc”, nếu không biết còn tưởng là huynh đệ cùng thế hệ, nhưng thực chất đây là lòng trung thành kéo dài qua nhiều thế hệ.
Tộc trưởng nói: “Cao tổ mẫu của ta họ Đào. Sau khi tằng tổ phụ dẫn tộc nhân đến đây, liền đổi theo họ mẹ.”
Doanh Đông Quân bước tới trước bàn thờ, cầm ba nén hương, châm lửa từ đèn trường minh, rồi cung kính cúi lạy trước các bài vị.
Tộc trưởng đứng bên cạnh nhìn, hốc mắt đỏ hoe.
Doanh Đông Quân vái ba lần, cắm hương vào lư hương.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, tộc trưởng lại chống gậy tiễn Doanh Đông Quân ra ngoài.
Doanh Đông Quân nhấc lên miếng ngọc thiền mà nàng đặt trên án trước đó, mỉm cười nói với tộc trưởng: “Miếng ngọc thiền này vốn nên trả lại cho Thang tộc, nhưng bổn cung còn có chỗ cần dùng, không biết có thể mang theo hay không?”
Tộc trưởng vội nói: “Công chúa cứ cầm đi.”
Doanh Đông Quân cất ngọc thiền vào tay áo, lại nói: “Sau này nếu cần, bổn cung sẽ cùng tộc trưởng ước định vật khác làm tín vật.”
Tộc trưởng: “Vâng.”
Doanh Đông Quân: “Bổn cung phải hồi thành rồi. Nửa tháng nữa, bổn cung sẽ cử người đến Đào Hoa thôn đón người.”
Tộc trưởng: “Thang tộc luôn sẵn sàng chờ lệnh.”
Doanh Đông Quân gật đầu, đội lại mũ che mặt, chuẩn bị rời đi. Tộc trưởng kiên quyết tiễn nàng đến tận cổng viện, rồi hành lễ tiễn biệt. Doanh Đông Quân cũng hoàn lễ.
Sau khi nàng cùng Tiểu Cát Tường lên ngựa, A Tư kéo Thừa Nặc chạy tới, cười tít mắt nói: “Quý chủ, đường trong thôn chật hẹp lại gập ghềnh, ngựa của ngài không dễ chạy nhanh. Để bọn ta dắt ngựa, tiễn ngài ra đến cổng thôn nhé?”
Tộc trưởng vẫn đứng trước cửa tiễn, không ngăn cản hai thiếu niên. Doanh Đông Quân mỉm cười gật đầu: “Được thôi, vậy làm phiền các ngươi.”
A Tư lập tức chạy tới dắt ngựa của Doanh Đông Quân, Thừa Nặc chỉ có thể dắt ngựa của Tiểu Cát Tường.
Tiểu Cát Tường nhìn hai thiếu niên, lập tức hiểu ngay bọn họ đang muốn lấy lòng công chúa nhà mình, nhưng cũng không ngăn cản. So với những kẻ tâm tư thâm trầm, có ý đồ riêng, Tiểu Cát Tường vẫn thích những thiếu niên thẳng thắn dễ đối phó hơn.
A Tư tính tình hoạt bát, vừa dắt ngựa vừa chủ động kể chuyện về gia tộc Đào thị.
Ví dụ như hắn tên Đào Tam Tư, dù mang họ Đào nhưng thực ra là ngoại tôn của tộc trưởng. Sau khi phụ thân mất, mẫu thân đưa hắn về Đào Hoa thôn, cất nhà bên cạnh nhà ngoại tổ phụ để tiện chăm sóc ông. Thừa Nặc là biểu huynh của hắn, lớn hơn hắn nửa tuổi, là trưởng tôn của Đào gia, phía dưới còn có vài đường đệ. Trong thế hệ bọn họ, Thừa Nặc là người có võ nghệ giỏi nhất, các huynh đệ đều tâm phục khẩu phục.
Thừa Nặc thì trầm tính, chỉ khi A Tư nhắc đến hắn, hắn mới thỉnh thoảng đáp một tiếng. Nhưng Tiểu Cát Tường lại nhận ra, dù ít nói, nhưng hắn làm việc cẩn thận trầm ổn. Ngay cả khi dắt ngựa trên con đường gập ghềnh thế này, Doanh Đông Quân ngồi trên ngựa mà không hề cảm thấy xóc nảy chút nào.
Cứ thế, hai thiếu niên đưa Doanh Đông Quân ra đến cổng thôn.
Trước Khi Chia Tay, A Tư cười tít mắt hỏi: “Công chúa, người chỉ cần hộ vệ giỏi võ thôi sao? Vậy còn kiểu tuy võ công bình thường nhưng đầu óc lanh lợi, có thể sai vặt chạy việc, người có cần không ạ?”
Doanh Đông Quân làm bộ suy nghĩ một lúc.
A Tư dán mắt nhìn nàng, tuy miệng vẫn cười nhưng nắm tay siết chặt bên hông đã tiết lộ sự căng thẳng của hắn.
Doanh Đông Quân chậm rãi nói: “Nếu đầu óc lanh lợi, cũng có thể giữ lại một người.”
Đôi mắt A Tư sáng bừng, lập tức vui mừng chỉ vào mình: “Ta ta ta! Ta đang nói chính mình đó! Thừa Nặc ca, huynh nói với công chúa đi, trong thôn Đào Hoa này, ngoài huynh ra thì ai là người thông minh nhất?”
A Tư khẽ đá lên chân biểu ca mình một cái.
Đào Thừa Nặc liếc nhìn Doanh Đông Quân, trầm giọng đáp: “Công chúa, A Tư rất thông minh, còn thông minh hơn cả ta.”
A Tư cười hì hì, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Doanh Đông Quân: “Công chúa, người xem, có muốn tiện thể mang ta theo không? Ta ăn ít lắm, cũng không đòi tiền đâu!”
Doanh Đông Quân không nhịn được bật cười: “Nếu tộc trưởng đồng ý, thì có thể.”
Nói xong, nàng liền cùng Tiểu Cát Tường cưỡi ngựa rời đi.
A Tư vui vẻ vẫy tay thật mạnh về phía bóng lưng của Doanh Đông Quân.
Nhưng Đào Thừa Nặc lại lo lắng nói: “A Tư, dù gia gia có đồng ý, thì mẫu thân đệ cũng sẽ không đồng ý đâu. Bà ấy chỉ có mỗi đệ là nhi tử, chỉ mong đệ bình an suốt đời. Đi theo công chúa, có thể sẽ có tiền đồ tốt, nhưng… cũng có thể vạn kiếp không thể quay đầu.”
A Tư hỏi: “Thừa Nặc, huynh có nguyện ý rời khỏi Đào Hoa thôn, đi theo công chúa không?”
Đào Thừa Nặc nghiêm túc đáp: “Nguyện ý. Ta là trưởng tôn của Đào gia, sinh ra đã…”
A Tư cắt ngang hắn: “Không nói đến lời thề, trách nhiệm gì cả, chỉ hỏi lòng huynh, huynh có muốn hay không?”
“Ta…” Đào Thừa Nặc suy nghĩ một lúc, ánh mắt thoáng hiện chút mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên kiên định.
A Tư nhìn ra được, bèn cười nói: “Thừa Nặc, huynh thấy chưa? Trong huyết mạch của Thang tộc chúng ta, ngoài lòng trung thành đến chết còn có cả chí lớn không cam chịu ở ẩn!”
“Ta hiểu rồi.” Đào Thừa Nặc gật đầu, “Ta sẽ giúp đệ thuyết phục cô mẫu.”
A Tư vui vẻ vỗ mạnh lên vai biểu ca, hào hứng nói: “Tốt lắm, hảo huynh đệ!”
Đào Thừa Nặc lại trầm giọng nói: “Chỉ là công chúa vốn đã ở vào tình thế hiểm nguy, lại còn là nữ tử, muốn đoạt lại hoàng vị, e rằng không dễ. Đệ cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
A Tư hừ một tiếng: “Nữ tử thì sao? Chẳng lẽ huynh chưa đọc kỹ sử sách? Tiên triều từng có một vị nữ đế là Phượng Chiêu Đế, xét về thành tựu, không vị nam đế nào của tiên triều sánh được với bà. Nếu không phải vì trưởng nữ mà bà dày công bồi dưỡng đột ngột qua đời, trước khi lâm chung bà phải giao giang sơn cho đứa con trai út ngu muội bất tài, thì e rằng tiên triều đã có thể kéo dài thêm vài trăm năm rồi!”
Đào Thừa Nặc vội nói: “Ta không có ý nói nữ tử không thể làm Hoàng đế, chỉ là lo thiên hạ lòng dạ hẹp hòi, khó lòng tâm phục khẩu phục.”
A Tư ôm lấy vai hắn, giơ nắm đấm lên, tràn đầy khí thế: “Kẻ nào không phục, đến lúc đó chúng ta đánh cho hắn phải phục!”
“Ừm.”
*
Doanh Đông Quân dẫn theo Tiểu Cát, theo đường cũ quay lại khu rừng nhỏ.
Hai người vừa định xuống ngựa, chợt nghe thấy tiếng trò chuyện không xa. Giờ muốn rời khỏi rừng cũng đã muộn.
Ánh mắt Tiểu Cát Tường lóe lên tia sắc lạnh, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, một cây ngân châm mảnh như sợi tóc đã xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
“Vẫn chưa tìm thấy người sao?” Một giọng nữ trẻ cất lên.
“Chưa! Chúng ta đã lục soát khắp nơi, có khi nào hắn đã đi đường khác không?” Một nam nhân đáp.
***