Đông Quân – Chương 146

Chương 146

***

Doanh Đông Quân khẽ nói: “Họ Doanh chưa bao giờ quên tộc Thang. Kể từ thời Thái Tông Hoàng đế, con cháu trực hệ của hoàng tộc Doanh thị luôn coi tộc nhân của Thang tướng quân là chỗ dựa cuối cùng. Chỉ là Bệ hạ vẫn chưa đến bước đường cùng, nên chưa tìm đến mà thôi.”

Đào tộc trưởng lặng người hồi lâu, rồi bất ngờ bật khóc nức nở.

Thừa Nặc và A Tư nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào.

“Tổ phụ!”

“Ngoại tổ phụ!”

Nhìn thấy bậc trưởng bối vốn luôn nghiêm nghị lại bật khóc, hai thiếu niên đều lúng túng không biết làm sao. A Tư thậm chí còn nghi ngờ nhìn về phía Doanh Đông Quân.

Nhưng Đào tộc trưởng lúc này đã đứng dậy, chống gậy vội vàng bước nhanh vào gian nhà phía sau. Thừa Nặc và A Tư lập tức đuổi theo, nhưng suýt chút nữa không theo kịp bước chân của ông.

Doanh Đông Quân cũng định bước qua xem tình hình thì nghe thấy giọng nói từ gian trong truyền ra.

“Tằng tổ phụ, gia gia, phụ thân, các người có nghe thấy không? Thang tộc của chúng ta chưa bao giờ bị vứt bỏ! Một trăm năm chờ đợi của chúng ta không phải vô vọng, Bệ hạ vẫn luôn ghi nhớ lời hứa với Thang thị, tộc ta là những người được tín nhiệm!”

Doanh Đông Quân đứng yên tại chỗ một lúc, khẽ thở dài một hơi.

Thừa Nặc và A Tư lo lắng tổ phụ quá kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, liền nhỏ giọng khuyên nhủ.

Khoảng một nén hương sau, hai thiếu niên dìu Đào tộc trưởng từ trong bước ra.

Doanh Đông Quân đứng dậy, hỏi: “Lão nhân gia vẫn ổn chứ?”

Đào tộc trưởng sau một trận khóc, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Nhìn thấy Doanh Đông Quân, ông có chút ngại ngùng nói: “Khiến công chúa chê cười rồi.”

Doanh Đông Quân thở dài: “Ta hiểu mà.”

Đào tộc trưởng quay sang hai tôn tử dặn dò: “Thay tổ phụ bái lạy công chúa đi.”

Thừa Nặc và A Tư không nói lời nào, lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu trước Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Đứng dậy đi.”

Đợi hai thiếu niên đứng dậy xong, Đào tộc trưởng nhìn nàng, hỏi: “Công chúa đến Đào Hoa thôn hôm nay, chẳng lẽ là gặp phải biến cố?”

Doanh Đông Quân cười khổ: “Phải. Lão tộc trưởng đã biết phong hiệu của ta, cũng biết ta là công chúa, hẳn cũng hiểu rõ tình cảnh khó xử của ta hiện nay.”

Đào tộc trưởng gật đầu. Nếu bọn họ tự nhận là gia thần của họ Doanh, tất nhiên sẽ quan tâm đến những biến động trong hoàng cung.

A Tư đột nhiên xen vào: “Ta nhớ ngoại tổ từng nói, Thang tộc chỉ trung thành với dòng dõi chính thống của họ Doanh. Vậy tại sao Tiên đế lại truyền tín vật của Thang thị cho công chúa, mà không phải cho đương kim thánh thượng?”

Đào tộc trưởng lập tức quát: “A Tư, không được vô lễ với công chúa!”

“Dạ.” A Tư mím môi đáp, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Doanh Đông Quân.

Thừa Nặc tuy không nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ ra sự nghi hoặc.

Doanh Đông Quân hiểu rõ, trong căn phòng này, người có lòng nghi ngờ không chỉ có hai thiếu niên, mà ngay cả Đào tộc trưởng cũng vậy. Chẳng qua, ông thâm trầm hơn bọn họ, không để lộ ra mà thôi.

Nàng không hề để tâm, chỉ mỉm cười: “Không sao. Ta đã đến đây, muốn tìm kiếm sự ủng hộ của Thang tộc, tất nhiên phải thành thật.”

Nói xong, nàng lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa đến trước mặt Đào tộc trưởng.

Đào tộc trưởng cúi xuống nhìn: “Đây là…”

Doanh Đông Quân đáp:

“Đây là Long Văn Bội mà phụ hoàng ta đã truyền lại cho ta. Không biết lão tộc trưởng có từng nghe qua vật này chưa?”

Đào tộc trưởng nhìn rõ hoa văn khắc trên miếng ngọc, lập tức chấn động, vội vàng định quỳ xuống hành lễ.

Doanh Đông Quân ngăn lại, mỉm cười nói: “Hôm nay không cần quỳ nữa đâu.”

Đào tộc trưởng chắp tay hành lễ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Doanh Đông Quân: “Ta từng nghe tằng tổ phụ nhắc đến miếng bội này. Thái Tổ Bệ hạ từng nói, Long Văn Bội không chỉ là binh phù của Hoàng đế, mà còn là… tín vật của thái tử.”

Doanh Đông Quân cầm Long Văn Bội trong tay, khẽ mỉm cười, giọng điềm nhiên: “Bổn cung mới là dòng dõi chính thống của họ Doanh. Kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia, chẳng qua chỉ là tên nghịch tặc đoạt nước mà thôi.”

Hai thiếu niên Thừa Nặc và A Tư kinh ngạc nhìn Doanh Đông Quân.

Đào tộc trưởng cũng sững sờ, không nói nên lời.

Doanh Đông Quân tiếp tục: “Khi Thang Hổ tướng quân đi theo Thái Tổ Bệ hạ, Bệ hạ khi ấy chẳng qua chỉ là một viên tham quân nhỏ bé, không có gì trong tay. Bổn cung dù mang danh Trưởng công chúa, nhưng so với Thái Tổ Bệ hạ thuở ban đầu, cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Không biết Thang tộc có nguyện ý, giống Thang tướng quân năm xưa tận trung với Thái Tổ Bệ hạ, nay trung thành với bổn cung, cùng nhau giành lại thiên hạ thái bình hay không?”

Ánh mắt Thừa Nặc và A Tư lập tức lóe lên ngọn lửa nhiệt huyết.

Đào tộc trưởng trầm ngâm giây lát, rồi đứng dậy, chắp tay hành lễ thật sâu, nghiêm nghị nói: “Thang tộc nguyện nghe theo sự điều động của điện hạ, dù chết cũng không hối hận!”

Doanh Đông Quân mỉm cười, đứng dậy đỡ lấy Đào tộc trưởng: “Đa tạ lão tộc trưởng đại nghĩa.”

Đào tộc trưởng nói: “Năm đó, tằng tổ phụ ta từng huấn luyện một trăm tử sĩ cho thái tử, tiếc là cuối cùng không có cơ hội sử dụng. Gia gia ta tuân theo di huấn, từ con cháu trong tộc và hậu nhân của tử sĩ năm xưa mà chọn ra năm mươi người. Nhưng qua bao năm tháng, bọn họ hoặc đã mất, hoặc đã già yếu. Phụ thân ta mất sớm, việc trong tộc nhiều năm qua đều do ta chủ trì…”

Nói đến đây, ông lộ vẻ hổ thẹn: “Ta không bằng tằng tổ phụ và gia gia. Giờ đây, số tráng đinh trong tộc có thể dốc sức vì công chúa, chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi người mà thôi.”

Đào tộc trưởng không phải không muốn kế thừa di nguyện tổ tiên, chỉ là hơn trăm năm qua, ông đã dần tin rằng tộc Thang thực sự bị hoàng thất Doanh thị vứt bỏ. Dù vẫn âm thầm bồi dưỡng nhân tài cho họ Doanh theo lời dạy của tổ tiên, nhưng cũng có phần lực bất tòng tâm.

Doanh Đông Quân lại nói: “Hai mươi người là đủ rồi. Hiện tại trong phủ bổn cung cũng không tiện dùng quá nhiều người.”

Thật ra, nàng không ngờ Thang tộc vẫn còn sẵn người để sử dụng. Nàng vốn định chọn một nhóm từ trong tộc rồi tự bồi dưỡng. Đây quả thực là một niềm vui ngoài dự kiến.

Đào tộc trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng thầm tự trách bản thân vì không giữ vững di huấn tổ tiên.

Tằng tổ phụ ông từng nói, người Doanh gia nhất định sẽ quay lại. Nhưng tằng tổ phụ không đợi được, gia gia và phụ thân cũng không đợi được. Ông đã bảy mươi tuổi, cứ ngỡ cả đời này cũng chẳng thể chờ đến ngày đó, vậy mà hôm nay, Doanh thị thực sự đã trở lại.

Ông vội nói: “Ta sẽ lập tức triệu tập những người đó. Những đứa trẻ này bình thường vẫn âm thầm theo ta học vài thứ, nhưng bề ngoài chẳng khác gì những nông dân bình thường. Công chúa đừng ghét bỏ bọn chúng thô kệch.”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Lão tộc trưởng yên tâm, bổn cung không phải kẻ đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài.”

Tiểu thái giám Cát Tường đang đứng ngoài canh cửa cho công chúa: ???

Công chúa có đang hiểu lầm gì về bản thân không vậy?

Doanh Đông Quân lại nói: “Nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy. Hôm nay bổn cung không tiện mang người đi ngay. Vài ngày nữa, ta sẽ cử người đến sắp xếp.”

Đào tộc trưởng gật đầu: “Vậy cũng được, vậy cũng được.”

Doanh Đông Quân đứng dậy. Đào tộc trưởng tưởng nàng định rời đi, vội vàng chống gậy đứng lên.

Nhưng Doanh Đông Quân lại nhìn về phía gian nhà trong, hỏi: “Trong đó là linh vị tổ tiên Thang tộc?”

Đào tộc trưởng đáp: “Đúng vậy.”

Doanh Đông Quân nói: “Bổn cung có thể vào dâng một nén hương không?”

***

Chương 147

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *