Chương 144
***
Nữ tỳ không rõ lý do nhưng vẫn dừng xe ngựa lại.
“Trưởng công chúa, có gì phân phó?”
Doanh Đông Quân dẫn Tiểu Cát Tường xuống xe. Hôm nay, nàng đội một chiếc mũ có rèm che, lớp lụa trắng từ vành mũ buông xuống tận ngực, che đi dung mạo của nàng.
Nàng quay sang dặn dò nữ tỳ: “Ngươi đánh xe theo hướng bổn cung đã căn dặn trước đó. Đến giờ Thân, quay lại nơi này.”
Nữ tỳ liếc nhìn xung quanh, chần chừ hỏi: “Vậy còn công chúa…?”
Nơi này trước không có thôn, sau không có quán trọ, nàng lo lắng cho sự an nguy của công chúa.
Doanh Đông Quân đáp: “Không cần lo cho ta, mau đi đi.”
Nữ tỳ không dám trái lệnh, chỉ đành đánh xe rời đi.
Chờ xe đi xa, Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường đi vào rừng cây phía trước. Đi được khoảng hai mươi bước, họ nhìn thấy hai con tuấn mã được buộc vào thân cây, trên lưng ngựa còn có túi nước đầy ắp.
Doanh Đông Quân mỉm cười: “Lỗ Tứ Nương làm việc thật đáng tin cậy.”
Tiểu Cát Tường tiến lên, cởi dây cương buộc trên cây, đỡ công chúa lên ngựa, sau đó cũng leo lên con ngựa còn lại.
Doanh Đông Quân xác định phương hướng trong rừng rồi đi trước, Tiểu Cát Tường lập tức theo sau.
Rừng cây này không quá rậm rạp, chẳng mấy chốc hai người đã thoát ra từ một lối khác.
Ra khỏi rừng, Doanh Đông Quân dẫn Tiểu Cát Tường đi theo con đường lớn hơn một chút, tiếp tục tiến về phương bắc.
Tiểu Cát Tường vốn giỏi cưỡi ngựa, kẹp chặt chân vào bụng ngựa để rảnh tay làm động tác ra hiệu cho Doanh Đông Quân. Vừa rồi trong rừng, hắn sợ công chúa bị phân tâm, gặp nguy hiểm nên vẫn luôn kiềm chế không nói.
Tiểu Cát Tường: Công chúa, có người theo dõi chúng ta sao? Chúng ta bỏ xe đổi ngựa là để nữ tỳ đánh lạc hướng kẻ bám theo ư?
Từ lúc rời phủ công chúa, Tiểu Cát Tường luôn cảnh giác, nhưng trong phạm vi hai trăm bước, hắn chưa phát hiện dấu hiệu bị theo dõi, nếu không đã lên tiếng báo ngay.
Doanh Đông Quân đáp: “Có người theo dõi hay không, ta không chắc, nhưng ta hiểu rõ Tiêu Dĩnh Nương, nếu nàng ta đã nghi ngờ Ngọc Thiền, chắc chắn sẽ cho người giám sát ta một thời gian.”
Tiểu Cát Tường có chút lo lắng. Tiêu gia có không ít cao thủ, dù bọn họ đã cẩn thận che giấu khi rời phủ, nhưng nếu người của Thái hậu Tiêu vẫn luôn giám sát phủ công chúa, tám phần mười là đã phát hiện họ rời đi.
Dù lúc này truy binh có đang đuổi theo xe ngựa, thì phía Tiêu thái hậu cũng có thể đoán được hôm nay công chúa ra ngoài chắc chắn không đơn giản.
Dường như nhìn thấu sự lo lắng của Tiểu Cát Tường, Doanh Đông Quân mỉm cười: “Nàng ta biết thì cứ biết đi, ta còn sợ nàng ta không biết nữa kìa.”
Tiểu Cát Tường ngơ ngác.
Doanh Đông Quân không giải thích thêm, chỉ nói: “Đừng nói nhảm nữa, đặt tay lên dây cương đi, cẩn thận vũng nước phía trước.”
Tiểu Cát Tường quay đầu lại, quả nhiên phía trước không xa có một vũng nước lớn, hắn vội vàng nắm chặt dây cương, không tiếp tục làm động tác ra hiệu lung tung nữa.
Hơn một canh giờ sau, Doanh Đông Quân cùng Tiểu Cát Tường đến được Đào Hoa thôn.
Đào Hoa thôn nằm trong một thung lũng, diện tích không lớn cũng không nhỏ, ước chừng có khoảng một trăm hộ dân. Xung quanh thung lũng, núi non tươi đẹp, đất đai màu mỡ. Dọc đường đi, họ nhìn thấy vài nông dân đeo cuốc trên lưng bước qua, trang phục tuy giống với nông dân bình thường, nhưng trên quần áo không có miếng vá nào, sắc mặt ai nấy đều hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Tiểu Cát Tường ra hiệu: Nơi này thật không tệ.
“Đúng là không tệ.” Doanh Đông Quân đưa tay chỉ về ngọn núi phía bắc, “Ngươi có biết đó là đâu không?”
Tiểu Cát Tường giơ tay che trán, nhìn theo hướng Doanh Đông Quân chỉ, trông thấy một dãy núi thấp trải dài.
Hắn nhìn một lúc lâu rồi lắc đầu: Không biết.
Doanh Đông Quân cười nhẹ: “Còn nhớ lần trước bổn cung nói về long mạch không?”
Tiểu Cát Tường giật mình, lại nhìn về dãy núi thoạt trông bình thường kia, ngạc nhiên thốt lên: Đó chính là long mạch của Đại Thánh triều ta sao?
Doanh Đông Quân nhìn dãy núi, chậm rãi nói: “Phải, đó chính là nơi long mạch tọa lạc. Tiếp tục đi về phía bắc, sẽ đến Nam Vọng sơn.”
Tiểu Cát Tường suy nghĩ một lúc, hỏi: Vậy năm xưa Thang Hổ dẫn tộc nhân đến đây định cư, chắc chắn không phải trùng hợp nhỉ?
Doanh Đông Quân cười: “Có lẽ vậy. Đi thôi, tìm người hỏi đường đã.”
Hai người tiến đến cổng thôn, thấy ở đó có hơn chục đứa trẻ đang chơi đùa. Doanh Đông Quân định bước lên hỏi thăm, nhưng chợt nhận ra bọn trẻ không đơn thuần chỉ đang nô đùa, mà là đang bày trận thế.
Tiểu Cát Tường xuống ngựa, định túm một đứa nhỏ lại hỏi, nhưng bị Doanh Đông Quân giơ tay ngăn cản.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng cảm thấy thú vị, bèn bảo Tiểu Cát Tường: “Quan sát một chút đã.”
Nàng dắt ngựa đi đến dưới gốc cây đa lớn ở cổng thôn, chăm chú quan sát.
Nhóm trẻ kia có đứa lớn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ tầm ba, bốn tuổi. Chúng chia thành hai phe, một bên buộc dải vải nâu trên đầu, bên còn lại buộc dải vải vàng.
Người cầm đầu phe vải nâu là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt vuông vức, vẻ ngoài có chút nghiêm nghị, trông già dặn hơn so với tuổi thật. Phe vải vàng thì do một thiếu niên cùng tuổi lãnh đạo, cậu ta có khuôn mặt tròn đầy thiện cảm, dáng vẻ lúc nào cũng như đang cười. Mỗi khi cất lời, má phải sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền, kết hợp với hai chiếc răng nanh nhỏ, trông có phần trẻ con hơn so với tuổi.
Hai thiếu niên đồng thời ra lệnh, cả hai bên lập tức xếp thành trận hình.
Thấy vậy, Doanh Đông Quân mỉm cười hỏi Tiểu Cát Tường: “Nhìn ra điều gì chưa?”
Tiểu Cát Tường thầm nghĩ: Trẻ con đánh nhau thì có gì đáng xem chứ? Nhưng công chúa đã hỏi, hắn đành chăm chú quan sát, đúng lúc này liền thấy một đứa bé chưa cao đến eo hắn, đầu buộc vải vàng, vì chân ngắn nên không theo kịp nhóm phía trước, bị đồng đội phía sau giẫm phải gót chân, “bịch” một tiếng ngã lăn ra đất.
Hắn đang định cười, nhưng lập tức nhận ra dù đứa bé kia ngã xuống, đội hình phe vải vàng vẫn không bị rối loạn. Một người khác nhanh chóng thay vào vị trí của nó, còn đứa bé kia sau khi khóc một tiếng thì tự giác bò dậy, chạy đến một vị trí mà đồng đội đã chủ động chừa sẵn. Vị trí này so với chỗ cũ của nó còn ít bị phe đối diện tấn công hơn.
Phe vải nâu ban đầu định nhắm vào mấy đứa nhỏ hơn bên phe vải vàng làm điểm đột phá, nhưng dưới sự chỉ huy của thiếu niên mặt tròn, trận hình phe vải vàng thay đổi linh hoạt, khiến phe kia mấy lần đều không thể bắt được ai.
Tiểu Cát Tường bắt đầu cảm thấy hứng thú, hỏi: “Đây là trận pháp gì vậy?”
Doanh Đông Quân đáp: “Có chút giống với trận ‘Huyền Vũ Mai Hoa’ trong Binh pháp Thẩm thị, nhưng lại có phần khác biệt. Huyền Vũ Mai Hoa trận vốn là đại trận dành cho hơn nghìn người, còn trận pháp này thì thích hợp với số lượng ít hơn, linh hoạt hơn.”
Mặc dù phe vải vàng dùng chiến thuật khéo léo để bù đắp bất lợi về thể lực, nhưng phe vải nâu cũng không hề kém. Đặc biệt là thiếu niên mặt vuông, cậu ta không chỉ thân thủ nhanh nhẹn mà còn chỉ huy đội ngũ cực kỳ nghiêm cẩn, phối hợp ăn ý.
Chẳng bao lâu sau, thiếu niên mặt vuông bắt được một sơ hở trong đội hình phe vải vàng, lập tức ra lệnh, dẫn dắt đồng đội tấn công, phá vỡ trận thế đối phương. Phe vải vàng, vốn đã yếu hơn về sức mạnh, khi trận hình rối loạn liền nhanh chóng thua cuộc.
***