Chương 142
***
Thái hoàng thái hậu lập tức cứng đờ.
Doanh Đông Quân ghé sát lại gần, nhìn bà với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ… tổ mẫu chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị hồi môn cho con?”
Thái hoàng thái hậu vội nói: “Sao có thể chứ, tổ mẫu vẫn nhớ mà.”
Doanh Đông Quân hài lòng: “Vậy thì tốt, con còn tưởng tổ mẫu đã quên lời hứa năm xưa sẽ cho con một trăm vạn tiền.”
Thái hoàng thái hậu sửng sốt: “Một trăm vạn tiền? Ai gia khi nào hứa cho con một trăm vạn tiền?”
Doanh Đông Quân trông còn kinh ngạc hơn bà, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Tổ mẫu thật sự không nhớ? Hay là định quỵt nợ?”
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng, Thái hoàng thái hậu day day thái dương: “Thừa Bình, con đừng có ỷ tổ mẫu già rồi, trí nhớ không còn tốt mà bắt nạt tổ mẫu…”
Nghe vậy, Doanh Đông Quân liền tức giận: “Trí nhớ kém cái gì! Rõ ràng tổ mẫu muốn quỵt nợ! Mười năm trước, con đã giao toàn bộ tiền bạc, điền sản của mình cho tổ mẫu, lúc ấy tổ mẫu còn nói chờ con xuất giá sẽ hoàn gấp đôi!”
Thái hoàng thái hậu nghe vậy, chợt nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó thật.
Năm đó, Dương gia gặp nạn, để bù đắp khoản thiếu hụt khổng lồ, đồng thời giảm nhẹ tội trạng cho người nhà họ Dương, bà cũng đã tổn thất không ít. Sau này, khi lấy bạc từ chỗ cháu gái, chỉ thuận miệng đáp một câu, nghĩ rằng con bé sẽ không để tâm.
“Cho dù có gấp đôi, cũng không thể đến một trăm vạn tiền được.” Thái hoàng thái hậu định lý luận với Doanh Đông Quân.
Doanh Đông Quân thấy bà không thực sự định quỵt nợ, liền ngồi trở lại, bắt đầu tính toán: “Khi ấy, số bạc và sản nghiệp con giao cho tổ mẫu ít nhất cũng phải mười vạn lượng bạc, đúng không?”
Thái hoàng thái hậu gật đầu. Khi trước, phụ hoàng của nàng thương con gái, luôn tìm cách chu cấp cho nàng. Mặc dù Doanh Đông Quân tiêu xài xa hoa, nhưng theo năm tháng cũng tích lũy được không ít tài sản.
“Thêm vào đó, suốt mười năm con hôn mê, thuế bạc từ phong ấp của con đều do tổ mẫu quản lý, tính sơ sơ cũng được mấy vạn nữa chứ?” Doanh Đông Quân ước lượng trong đầu.
Thái hoàng thái hậu thấy nàng tính toán như vậy, không hề nhắc tới khoản mười vạn mượn từ quốc khố năm xưa, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, bèn nói: “Nhưng cũng không đến một trăm vạn tiền đâu.”
Doanh Đông Quân hùng hồn nói: “Tổ mẫu không phải đã nói là gấp đôi sao? Một trăm vạn tiền cũng chẳng nhiều!”
Thái hoàng thái hậu cảm thấy cơn đau đầu của mình lại tái phát.
“Con cần nhiều bạc như vậy làm gì?”
Doanh Đông Quân liền bắt đầu kể lể: “Không phải tổ mẫu đã chọn phò mã cho con rồi sao? Trước khi xuất giá, ít nhất con cũng phải chỉnh trang lại phủ công chúa một chút cho ra dáng chứ? Hoa ma ma đã đến xem qua, rất nhiều viện trong phủ đều bỏ trống, chẳng phải để người ta chê cười sao? Còn nữa, con đường đường là Trưởng công chúa, vậy mà trong phủ chỉ có một gia lệnh, chẳng phải quá mất mặt hoàng gia sao? Theo quy chế, các chức quan trong nha môn của phủ công chúa chẳng phải cũng nên được bổ sung đầy đủ sao? Lại nữa, ngay cả một Ninh Hương quận chúa nho nhỏ cũng có hai mươi hộ vệ, đường đường là Trưởng công chúa như con, trong phủ ít nhất cũng phải chiêu mộ hai trăm thân binh mới coi là hợp lẽ, đúng không? Chỉ riêng nuôi phủ, nuôi người, không phải đều cần bạc sao?”
Nghe nàng tính toán từng khoản một, Thái hoàng thái hậu không chỉ đau đầu, mà đến tim cũng bắt đầu nhói đau.
Doanh Đông Quân nhìn bà, bĩu môi đầy ấm ức: “Con chỉ muốn có thể diện mà một Trưởng công chúa nên có, chẳng lẽ như vậy là quá đáng sao?”
Nói công bằng thì, đúng là không quá đáng. Những yêu cầu của Doanh Đông Quân đều là những điều mà một vị công chúa được sủng ái nên có.
Nhưng Thái hoàng thái hậu thầm tính toán một lượt trong đầu, rồi im lặng không nói gì.
Doanh Đông Quân lại tiếp lời: “Hơn nữa, con không chỉ vì thể diện của bản thân, mà còn là vì thể diện của tổ mẫu! Tổ mẫu nghĩ xem, trong Đại Thánh triều ai mà không biết con là chất nữ ruột thịt được tổ mẫu yêu thương nhất? Nếu đến khi con xuất giá, phủ công chúa lại cũ kỹ, nha môn trống rỗng, ngay cả một thị vệ dũng mãnh bên người cũng không có, thiên hạ sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ không nghi ngờ tổ mẫu không thương con, mà chỉ nghĩ rằng Thái hoàng thái hậu và Dương gia đã sa sút đến mức này rồi!”
Thái hoàng thái hậu ngẩn người.
Doanh Đông Quân nắm lấy tay bà, nói: “Tổ mẫu, thể diện của con cũng chính là thể diện của người và Dương gia mà!”
Những lời này khiến Thái hoàng thái hậu có chút dao động. Hiện tại bà đang thăm dò thái độ của Diêu gia và Phạm gia. Như Doanh Đông Quân nói, nếu ngay cả một Trưởng công chúa cũng không có nổi chút thể diện, người ta có nghĩ rằng Thái hoàng thái hậu như bà cũng đã không còn thực quyền? Bọn họ sẽ xem nhẹ bà, cũng như xem nhẹ Dương gia ư?
Nếu vậy, Diêu gia và Phạm gia đương nhiên cũng sẽ không đưa ra thành ý khiến bà hài lòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Thái hoàng thái hậu cuối cùng cũng nói với Doanh Đông Quân: “Cho dù con không nhắc, những thứ con nói tổ mẫu cũng sẽ không để con thiếu. Các công chúa khác có gì khi xuất giá, chất nữa của ta sao có thể kém hơn?”
Nghe vậy, Doanh Đông Quân lập tức cười tươi, nũng nịu nói: “Con biết mà, tổ mẫu thương con nhất!”
“Nhưng mà…” Giọng điệu của Thái hoàng thái hậu thay đổi, “Một trăm vạn tiền, tổ mẫu không có.”
Nụ cười trên môi Doanh Đông Quân lập tức tắt ngấm.
Thái hoàng thái hậu vội nói: “Tổ mẫu có thể cho con trước năm vạn tiền.”
Doanh Đông Quân ủ rũ đáp: “Năm vạn tiền thì làm được gì chứ? Năm đó con cho tổ mẫu mượn còn nhiều hơn thế. Thôi, vậy con không thành thân nữa, trên đời này thiếu gì mỹ nam tài hoa, chỉ cần người đó ngoan ngoãn, có thể sưởi ấm giường là được.”
Nói xong, nàng đứng dậy định rời đi.
“Quay lại cho ta!” Thái hoàng thái hậu giận dữ quát.
Doanh Đông Quân khựng lại bước chân, liếc nhìn bà.
Thái hoàng thái hậu ôm ngực nói: “Đồ nghiệt chướng này, cứ không vừa ý một chút là trở mặt! Ai gia sớm muộn gì cũng bị con làm tức chết!”
Doanh Đông Quân bĩu môi, giận dỗi đứng yên, không đi nhưng cũng không chịu ngồi xuống.
Thái hoàng thái hậu sợ nàng thật sự nói không lấy phò mã thì sẽ không lấy, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Cho con tám vạn tiền, thế đã được chưa?”
Doanh Đông Quân lẩm bẩm: “Tám vạn tiền chỉ đủ sửa sang phủ công chúa một chút thôi! Thôi thì tổ mẫu cứ cho con mười lăm vạn đi, năm đó con đưa tổ mẫu cũng gần bằng con số này rồi, con cũng không bắt tổ mẫu phải trả gấp đôi nữa.”
Thái hoàng thái hậu nghiến răng: “Mười vạn! Nhiều hơn thì không có!”
Thấy Doanh Đông Quân vẫn chưa hài lòng, Thái hoàng thái hậu thở dài: “Thừa Bình à, nếu tổ mẫu có bạc, chẳng lẽ lại không muốn cho con sao? Bây giờ tổ mẫu chỉ có thể lấy ra bấy nhiêu thôi. Sau này, thuế bạc từ phong ấp của con cũng sẽ giao cho con tự quản lý, được không?”
Doanh Đông Quân do dự nhìn Thái hoàng thái hậu, cuối cùng cũng mềm lòng, trở lại ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa ngực bà, nói: “Được rồi, con thương tổ mẫu, không muốn làm khó người, vậy thì mười vạn vậy.”
Thái hoàng thái hậu thở phào một hơi, nhìn nàng một cái, không nhịn được vươn tay chọc chọc vào trán nàng. Doanh Đông Quân cười tít mắt, ngoan ngoãn giúp bà xoa ngực, đấm chân.
Khi rời khỏi Thọ Tiên Cung, Doanh Đông Quân đã có trong tay ngân phiếu mười vạn tiền do Thái hoàng thái hậu đưa.
Lên xe ngựa, Tiểu Cát Tường đếm ngân phiếu, rồi giơ lên so với ánh sáng, cảm thán: Mười vạn tiền đúng là không ít, nhưng so với con số một trăm vạn công chúa định đòi lúc đầu thì vẫn kém xa lắm.
Doanh Đông Quân bật cười, liếc Tiểu Cát Tường một cái: “Ngươi thật sự nghĩ ta muốn lấy một trăm vạn sao? Phải biết rằng, nếu muốn người ta cho mình một vạn, thì phải mở miệng đòi mười vạn; nếu muốn lấy mười vạn, thì phải mở miệng đòi một trăm vạn. Có như vậy mới đạt được thứ mình muốn.”
Tiểu Cát Tường kinh ngạc: “Vậy ra ngay từ đầu công chúa chỉ muốn mười vạn thôi sao?”
***