Đông Quân – Chương 14

Chương 14

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Doanh Đông Quân ngồi trên xe ngựa, chầm chậm trở về phủ, suốt dọc đường đi đều bị dân chúng trong kinh thành vây xem.

Tiểu Cát Tường thấy công chúa uể oải tựa vào thành xe, bộ dạng chẳng có chút tinh thần nào.

Nghĩ đến việc công chúa hôm nay đã chịu ấm ức, Tiểu Cát Tường ra dấu hỏi: Hôm nay họ Tiêu đã làm công chúa mất mặt trước cổng cung, có cần nô tài tìm cơ hội dạy dỗ Tiêu Huệ Nương một chút không?

Doanh Đông Quân khẽ nhấc mí mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi định dạy dỗ nàng ta thế nào?”

Tiểu Cát Tường suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: Móc mắt nàng ta? Cắt tai? Hay chặt hai tay?

Doanh Đông Quân tỏ vẻ chán ghét: “Nếu không đến mức bất đắc dĩ, bản cung không thích mấy cảnh máu me bê bết!”

Tiểu Cát Tường: Vậy thì nửa đêm lẻn vào cạo trọc đầu nàng ta?

Doanh Đông Quân: “Đúng là một ý hay! Nhưng so với việc cạo đầu Tiêu Huệ Nương, bản cung lúc này lại càng muốn cạo trọc đầu nữ nhân âm hiểm Tiêu Dĩnh Nương hơn!”

Tiểu Cát Tường thầm tính toán một chút, tiếc nuối lắc đầu: Sau khi Tân hoàng đăng cơ, cấm quân đã bị thay đổi hơn nửa, hiện nay những người trấn thủ hoàng cung gần như đều là phe ủng hộ Tân hoàng. Muốn cạo đầu Thái hậu thì không dễ đâu. Nhưng mà, công chúa chán ghét Tiêu thái hậu như vậy, chẳng lẽ là nổi giận vì Lam nhan?

Doanh Đông Quân giận quá hóa thẹn, lập tức giơ tay gõ mạnh vào trán Tiểu Cát Tường.

“Bản cung là loại người háo sắc đến mức hồ đồ sao?”

Tiểu Cát Tường sờ sờ đầu, không đáp lời, dù sao hắn cũng là một kẻ câm thành thật.

“Hừ!” Doanh Đông Quân hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ngươi nghĩ Tiêu Huệ Nương thực sự ngu xuẩn đến vậy sao? Lần đầu tiên bản cung vào cung sau khi tỉnh lại, nàng ta đã dám chặn bản cung ngay trước cổng? Dù cho văn võ bá quan trong triều không thích bản cung, thì bản cung vẫn là trưởng nữ chính thống của Tiên hoàng, mang họ Doanh! Tân hoàng mới đăng cơ chưa đầy nửa năm, dù cho Tiêu gia có đang như mặt trời ban trưa, thì trong triều cũng không phải không có thế lực chống đối bọn họ. Lúc này, bọn họ không có lý do gì để chọc vào bản cung cả. Tính tình Tiêu Huệ Nương có hơi lỗ mãng, nhưng không ngu dốt. Mà thực ra, từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu, nào có ai ngu đâu! Cho dù nàng ta có muốn giẫm đạp bản cung đến đâu đi nữa, nếu không có sự ngầm đồng ý của Tiêu Dĩnh, thì dù có cho nàng ta một trăm lá gan chó cũng không dám làm vậy!”

Tiểu Cát Tường ra dấu như bừng tỉnh ngộ: Hôm nay là Thái hậu ra hiệu cho nàng ta chặn người ở cổng cung?

Doanh Đông Quân liếc hắn một cái: “Nếu không thì sao? Dù Cát An có vô dụng thế nào, cũng không phải con chó của bất kỳ ai. Nếu không có Tiêu Dĩnh đứng sau chống lưng, nàng ta dám ngang nhiên cản đường bản cung sao?”

Tiểu Cát Tường nghi hoặc ra dấu hỏi: Nhưng Thái hậu làm vậy để đạt được mục đích gì?

Doanh Đông Quân chống cằm, lười biếng cười một tiếng: “Ngươi đoán xem?”

*

Lúc này, ngay trước cổng cung, Tiêu Huệ Nương đã đứng chờ gần một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được đến khi Tiêu thái hậu giải quyết xong chính sự để tiếp kiến.

Tiêu thái hậu, hay còn gọi là Tiêu Dĩnh Nương, xuất thân từ dòng chính của nhà họ Tiêu, năm nay mới hai mươi tám tuổi. Dù không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng nàng ta có dung mạo thanh tú, đoan trang nho nhã, cử chỉ phong thái đều toát lên vẻ cao quý đoan chính, ung dung trầm ổn, phong phạm thế gia.

Tiêu Dĩnh Nương nhận lấy chén trà do cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm, sau đó mới đặt chén trà xuống, thong thả nhìn về phía đường muội đang ngồi bên dưới với vẻ mặt âm trầm, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mỏng mà không mất đi uy nghiêm: “Thừa Bình nhẫn nhịn để muội khiêu khích ư?”

Tiêu Huệ Nương rõ ràng không có sự hàm dưỡng như tỷ tỷ của mình, vừa phẫn nộ vừa ấm ức: “Nàng ta trông giống người có thể nhẫn nhịn sao? Nàng ta còn lớn tiếng nói muốn dâng sớ buộc tội Tiêu gia và nương nương! Vì danh tiếng của Tiêu gia và nương nương, muội bị ép phải đứng ngu ngốc trước cổng cung suốt một canh giờ! Nếu không phải bá phụ và phụ thân đã dặn dò trước rằng phải hành sự kín đáo, thì muội quyết không nhịn nổi mà…”

Tiêu Dĩnh Nương thản nhiên cắt ngang những lời hùng hồn của nàng ta.

“Nếu là mười năm trước, hôm nay máu muội đã vấy trước cổng cung rồi. Lần này nàng ta đã nhẫn nhịn muội rồi đấy.”

Tiêu Huệ Nương nghẹn lời:

“Không đến mức đó chứ? Dù gì muội cũng là nữ nhi dòng chính của Tiêu gia, là đường muội của nương nương!”

Tiêu Dĩnh Nương liếc nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói: “Năm đó, cháu gái ruột của Hoài Vương – Ninh Hương Quận chúa, chẳng qua chỉ vì trên đường vào cung không xuống ngựa hành lễ khi gặp nàng ta, liền bị nàng ta sai người quất một roi ngã ngựa. Kết quả, từ đó về sau, chân phải của Ninh Hương Quận chúa bị què. Hoài Vương là thân thúc của tiên đế, có uy vọng cực cao trong tông thất họ Doanh, đến tiên đế và Thái hoàng thái hậu cũng phải nể mặt ông vài phần.”

Tiêu Huệ Nương sững người, nhớ lại không lâu trước đây, trong buổi yến tiệc Thái hậu tổ chức cho các nữ quyến hoàng tộc, nàng ta đã từng gặp vị Ninh Hương Quận chúa đó. Dù đối phương cố gắng che giấu khuyết điểm của mình, nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể nhận ra rõ ràng hai chân nàng ta bước dài ngắn không đều. Nghĩ đến đây, Tiêu Huệ Nương bất giác rùng mình.

“Vậy nếu hôm nay nàng ta thực sự nổi giận, chẳng phải cái mạng nhỏ của muội đã không còn?” Nàng ta lo sợ nói.

Tiêu Dĩnh Nương liếc nhìn nàng ta, thản nhiên đáp: “Bản cung đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ muội, sợ cái gì?”

Tiêu Huệ Nương thở phào một hơi.

“Vẫn là nương nương suy tính chu toàn. Nhưng mà, hôm nay nương nương để muội đứng trước cổng cung chọc giận nàng ta, rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Tiêu Dĩnh Nương không trực tiếp trả lời, nàng ta cụp mắt, trầm ngâm suy nghĩ: “Năm đó, nàng ta có thể sai người chém giết ngay trước cổng cung, là bởi vì cấm quân và nội thị trong cung đều nghe lệnh nàng ta. Còn hiện tại, nếu nàng ta muốn có người nghe theo, chỉ dựa vào danh hiệu Thừa Bình công chúa là không đủ, nàng ta chỉ có thể…”

“Chỉ có thể làm gì?” Tiêu Huệ Nương tò mò hỏi.

***

Chương 15

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *