Đông Quân – Chương 139

Chương 139

***

Tiểu Hoàng đế có dung mạo thanh tú, ngồi nghiêm trang một chỗ, từ vẻ ngoài đến thần thái đều rất giống Tiêu thái hậu, lại chẳng có mấy nét tương đồng với tiên hoàng.

Đương nhiên, với nàng thì lại càng không có chút liên quan nào.

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Thì ra ngươi chính là hoàng đệ của ta à? Lần đầu gặp mặt, không nhận ra.”

Tiểu Hoàng đế hừ một tiếng: “Giờ thì biết rồi chứ? Còn không mau tiến lên hành lễ?”

Doanh Đông Quân làm theo ý hắn, bước lên hai bước, bông đùa: “Nhiều năm rồi chưa hành lễ với ai cả. Năm xưa đạo sĩ yêu tà Ngọc Dương Chân Nhân từng đoán mệnh cho ta, nói rằng bát tự của ta có chút kỳ lạ, chỉ cần ta hành lễ với người sống nào ngoài bậc trưởng bối, bất kể là ai, kẻ đó đều sẽ gặp xui xẻo.”

Tiểu Hoàng đế khinh thường đáp: “Trẫm là Hoàng đế, chịu được lễ của bất kỳ ai. Đừng có ăn nói nhảm nhí.”

Doanh Đông Quân khẽ cười, nhìn về phía Tiêu thái hậu người từ lúc nàng bước vào vẫn luôn quan sát nàng với ánh mắt hờ hững, mang theo vẻ dò xét. Nghe lời nói chẳng rõ là khen hay châm chọc của nàng, Tiêu thái hậu cất giọng: “Trưởng công chúa hôn mê suốt mười năm, đến cả lễ nghi trong cung cũng quên hết rồi?” 

Nhìn đôi mẫu tử đang ép mình hành lễ, Doanh Đông Quân thở dài: “Thôi được, đạo sĩ Ngọc Dương chân nhân kia xưa nay toàn nói nhảm, lời của hắn chẳng đáng tin. Huống hồ, mệnh cách của Thái hậu và Bệ hạ đều cao quý, dù có chuyện gì, hẳn cũng đè ép được thôi.”

Nói rồi, nàng hơi khụy gối, hướng về phía Tiêu thái hậu và tiểu Hoàng đế: “Bái kiến Thái hậu nương nương, Bệ hạ—”

Lời còn chưa dứt, một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc vang lên.

Bức bình phong bằng bạch ngọc chạm trổ sơn hà, đặt bên phải Tiêu thái hậu, bất ngờ đổ ập xuống. Bạch ngọc vỡ vụn, từng mảnh nhỏ bắn ra khắp nơi. Một viên ngọc văng trúng tay tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế hoảng hốt nhảy dựng lên, khóc thét rồi nhào vào lòng Tiêu thái hậu.

Tiêu thái hậu cũng bị âm thanh đột ngột dọa cho giật mình, vội ôm chặt nhi tử.

Hai cung nữ đứng gần đó lại càng sợ hãi, thét chói tai rồi quỵ xuống đất.

Ngay sau đó, cấm vệ quân trực bên ngoài điện liền ào vào.

“Thái hậu nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”

Doanh Đông Quân đứng giữa đại điện, nhìn bức bình phong vỡ vụn, lại nhìn đám người hoảng sợ như chim sợ cành cong kia, tò mò hỏi: “Bức bình phong này sao lại nói đổ là đổ thế?”

Tiêu thái hậu hoàn hồn, lập tức quay phắt sang nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao.

“Doanh Đông Quân, ngươi đã làm gì?”

Doanh Đông Quân thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, vừa buồn cười vừa thấy nực cười: “Nương nương, ta vừa mới từ bên ngoài bước vào, cách bức bình phong đó ít nhất mười bước, sao có thể đổ tội lên đầu ta được? Thật đúng là muốn vu oan thì sợ gì không có lý do.”

Tiểu Hoàng đế ngẩng đầu khỏi lòng Tiêu thái hậu, ôm tay mình, tức giận nói: “Ngươi vừa nói ai được ngươi hành lễ thì kẻ đó gặp xui xẻo, rồi ngươi hành lễ với trẫm, trẫm liền bị thương. Chắc chắn là ngươi giở trò!”

Tiêu thái hậu vội kiểm tra tay con trai, thấy chỉ bị trầy xước một chút, lúc này mới nhẹ nhõm.

Doanh Đông Quân cười với tiểu Hoàng đế: “Ta chỉ đùa một câu thôi, vậy mà cũng ứng nghiệm thật sao? Chẳng lẽ có người cố ý làm bể bình phong để hãm hại ta?”

Tiêu thái hậu lạnh lùng liếc nàng, phân phó cung nhân mang thuốc mỡ đến, rồi nói: “Gọi Cố Phượng Khởi vào điện.”

“Tuân lệnh, nương nương!” Cấm vệ lập tức lui xuống truyền lệnh.

Cố Phượng Khởi hôm nay đúng lúc trực, nghe tin liền nhanh chóng có mặt. Dù trên đường đến đã được thủ hạ thuật lại đại khái sự việc, nhưng khi bước vào, nhìn thấy bức bình phong gần như vỡ thành bột trên nền đất, hắn vẫn không khỏi giật mình.

Hắn liếc nhìn Doanh Đông Quân, người đứng giữa điện với vẻ thờ ơ như chẳng liên quan gì đến mình, sau đó tiến lên hành lễ với Tiêu thái hậu và Hoàng đế: “Thái hậu nương nương, Bệ hạ.”

Tiêu thái hậu chỉ về phía bình phong: “Ngươi qua xem thử, bức bình phong này rốt cuộc là chuyện gì.”

“Tuân lệnh.”

Cố Phượng Khởi cẩn thận bước tới chỗ bình phong, kiểm tra khung gỗ bên dưới, rồi tỉ mỉ xem xét những mảnh ngọc vụn trên mặt đất, chân mày không khỏi nhíu lại.

Tiêu thái hậu hỏi: “Thế nào? Có phải có người cố ý làm vỡ không?”

Cố Phượng Khởi đứng dậy, chắp tay bẩm báo: “Nương nương, khung bình phong vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị động chạm. Còn tấm ngọc trên đó… vỡ quá đều, không giống như bị ngoại lực đập nát.”

Tiêu thái hậu lạnh giọng: “Ý ngươi là muốn nói, bức bình phong này tự vỡ?”

Cố Phượng Khởi im lặng một lát, cuối cùng vẫn thành thật đáp: “Đúng vậy!”

Tiêu thái hậu: “……”

“Phụt—” Doanh Đông Quân không nhịn được bật cười, khiến Tiêu thái hậu và Cố Phượng Khởi đồng loạt quay sang nhìn nàng.

Nàng nhàn nhã nói: “Bổn cung chưa từng đến gần bức bình phong này… Hơn nữa, hình như bức bình phong này là sau này mới thay, mười năm trước bổn cung còn chưa từng thấy qua. Dù nương nương muốn vu oan rằng bổn cung đã động tay động chân từ mười năm trước, e là cũng khó mà hợp lý được.”

Tiêu thái hậu dần bình tĩnh lại, nàng đứng dậy khỏi ghế, đi đến chỗ bình phong vỡ, tự mình kiểm tra một lượt, sau đó đột nhiên hỏi: “Có khả năng nào là do một cao thủ võ công thâm hậu dùng nội lực đánh vỡ không?”

Cố Phượng Khởi nghe vậy thì giật mình, theo bản năng nhìn quanh Cần Chính điện.

Ngoại trừ hắn, trong điện không có ai là người luyện võ.

Sau một thoáng do dự, hắn đáp: “Thần không có bản lĩnh như vậy. Còn trên đời có cao nhân nào làm được hay không… thần không biết. Nhưng dù có, cũng không thể nào xuất hiện trong Cần Chính điện này.”

Tiêu thái hậu bất giác nhìn về phía Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân cười hỏi: “Sao thế? Nương nương nghi ngờ bổn cung là tuyệt thế cao thủ à?”

Tiêu thái hậu dời ánh mắt đi, phân phó Cố Phượng Khởi: “Ngươi lui xuống đi. Người đâu, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.”

Cố Phượng Khởi lui ra ngoài, cung nhân lập tức vào điện thu dọn mảnh vỡ.

Tiểu Hoàng đế liếc nhìn Doanh Đông Quân, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Tiêu thái hậu: “Mẫu hậu, lẽ nào lời nàng ta nói là thật? Ai nhận lễ của nàng ta cũng sẽ gặp xui xẻo?”

Tiêu thái hậu nhíu mày: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Tiểu Hoàng đế không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi.

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Hôm nay bổn cung tiến cung là để tạ ơn, cảm tạ ân điển của Thái hậu nương nương và Bệ hạ. Nếu nương nương và Bệ hạ không còn gì dặn dò, vậy bổn cung xin cáo lui trước.”

Tiểu Hoàng đế nghe nàng nói đến tạ ơn, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại, sợ lại có thứ gì đó vỡ nát nữa.

Tiêu thái hậu hôm nay cũng không còn tâm tư ứng phó với nàng, liền nhàn nhạt nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Doanh Đông Quân đáp một tiếng, nhưng vẫn đứng yên không rời đi.

Tiêu thái hậu hơi cau mày, tiểu Hoàng đế thì không nhịn được lên tiếng đuổi nàng: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Doanh Đông Quân cười đáp: “Bổn cung đang đợi ban thưởng mà. Khi tiên hoàng còn tại vị, mỗi khi quần thần có hỷ sự đến tạ ơn, người đều ban thưởng chút tài vật.”

Tiểu Hoàng đế chẳng muốn ban thưởng gì cho nàng, thấy Tiêu thái hậu sắp lên tiếng, hắn vội kéo tay áo nàng, ngắt lời: “Mẫu hậu đừng ban thưởng cho nàng ta! Trẫm là Hoàng đế, trẫm sẽ ban!”

***

Chương 140

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *