Chương 132
***
Ngu Bất Phàm nghe thấy thế, cơn đau đầu lập tức biến mất, đôi mắt nhìn quyển sách cũng không kìm được mà sáng lên.
Chẳng lẽ… đây chính là bí tịch võ học trong truyền thuyết?
Mang theo tâm trạng kích động, hắn lật mở quyển sách, chỉ thấy ngay trang đầu tiên viết hai chữ lớn: “Phụ trọng”.
Phụ trọng? Không phải là mang vật nặng sao?
Ngu Bất Phàm tiếp tục đọc xuống dưới, quả nhiên, trang này toàn là nội dung về huấn luyện mang vật nặng. Hắn rất tự tin vào sức lực của mình, liền lật tiếp.
Mục thứ hai sau khi rèn luyện mang vật nặng là bộ xạ và kỵ xạ. Bộ xạ là bắn cung trên mặt đất, còn kỵ xạ là cưỡi ngựa bắn cung.
Ngu Bất Phàm chưa từng học bắn cung một cách bài bản, nhưng từ nhỏ đã theo trưởng bối trong tộc vào núi hái thuốc, thỉnh thoảng cũng săn chút thịt rừng. Vì chuyện này liên quan đến việc có được ăn thịt hay không, nên tài bắn cung của hắn cũng không tệ.
Chỉ có điều, thứ quý giá như ngựa, khi còn ở nhà hắn chưa từng có cơ hội cưỡi. Hắn chỉ từng cùng Tam ca đánh xe lừa, xe bò đi giao dược liệu đến huyện thành. Sau khi đến kinh thành, hắn mới được nhìn thấy ngựa ở Ngu phủ. Hắn cũng tranh thủ cơ hội leo lên lưng ngựa hai lần, nhưng chưa có dịp cưỡi ra ngoài.
Ngu Bất Phàm vừa nghĩ vừa tiếp tục lật sách, sau bộ xạ và kỵ xạ là vật lộn.
Hắn nhớ lại, sau khi đến kinh thành, có lần theo Tam thúc ra ngoài, tình cờ thấy hai đại hán cao to đang biểu diễn ngay trên phố. Ai quật ngã đối phương trước thì thắng. Tam thúc nói đây chính là vật lộn. Hắn lúc đó đứng ngoài xem một lúc lâu, cảm thấy cũng không quá khó, còn có chút ngứa ngáy muốn lên thử, tiếc là bị Tam thúc kéo đi mất.
Ngu Bất Phàm tiếp tục lật, nhưng quyển sách đến đây đã hết.
Hắn ngạc nhiên, kiểm tra lại một lần nữa, quả nhiên chỉ có mấy trang này. Không lẽ quyển bí tịch này chỉ dạy hắn luyện nền tảng? Còn võ công lợi hại thực sự, phải đợi hắn luyện xong những thứ cơ bản này rồi, công chúa mới cho hắn xem?
Doanh Đông Quân kiên nhẫn đợi hắn xem qua đại khái rồi mới nói: “Đây là những gì ngươi cần luyện trong thời gian tới, có vấn đề gì không?”
Ngu Bất Phàm một lòng nghĩ về bí tịch võ học tiếp theo, nghe vậy lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì, ta nhất định sẽ luyện thật tốt!”
Doanh Đông Quân mỉm cười: “Rất tốt.”
Ngu Bất Phàm hỏi: “Công chúa, ta tự mình luyện sao? Không có một vị cao thủ nào chỉ dạy ư?”
Doanh Đông Quân đáp: “Mỗi ngày ngươi cần luyện gì, luyện thế nào, bổn cung đã viết trong sách. Đến lúc đó, Tiểu Cát Tường sẽ giám sát ngươi. Nếu có sai sót, hắn sẽ kịp thời chỉnh lại.”
Ngu Bất Phàm nhìn sang Tiểu Cát Tường, vị thái giám mặt không cảm xúc kia, trong lòng có chút nghi ngờ.
Thân thể gầy gò thế này… có thể dạy hắn cái gì?
Tiểu Cát Tường nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Ngu Bất Phàm, cười lạnh một tiếng, chỉ vào hắn, sau đó làm vài động tác tay, rồi lại chỉ vào chính mình.
Ngu Bất Phàm hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác nhìn.
Chu Diễm đứng bên cạnh lên tiếng: “Cát Tường công công bảo ngươi thử đẩy ngã hắn xem.”
Ngu Bất Phàm nhìn Tiểu Cát Tường, có chút ngại ngần: “Chuyện này… không hay lắm đâu? Lỡ như làm ngươi bị thương thì sao?”
Tiểu Cát Tường trợn trắng mắt, tiến lên tóm lấy cổ áo hắn.
Đến khi Ngu Bất Phàm kịp phản ứng, hắn đã bị Tiểu Cát Tường kéo đến giữa gian phòng rộng rãi.
Doanh Đông Quân bật cười: “Ngươi cứ tìm cách quật ngã hắn đi.”
Ngu Bất Phàm thấy công chúa đã nói vậy, chỉ có thể khó xử mà nói với Tiểu Cát Tường: “Vậy… ta đắc tội rồi!”
Tiểu Cát Tường giơ tay ngoắc ngoắc, ra hiệu hắn đừng lắm lời, cứ việc xông lên!
Ngu Bất Phàm quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn lao lên với tốc độ nhanh như chớp, ôm chặt lấy chân Tiểu Cát Tường, định quật ngã hắn.
Ngu Bất Phàm cao hơn Tiểu Cát Tường nửa cái đầu, thân hình cũng rắn chắc hơn nhiều, cứ ngỡ đây là một động tác vô cùng đơn giản. Nhưng khi dồn sức, hắn lại phát hiện Tiểu Cát Tường vẫn đứng yên tại chỗ, không hề lay động.
Ngu Bất Phàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối thủ, thấy Tiểu Cát Tường mặt không đổi sắc, lặng lẽ nói: Ngươi chưa ăn cơm à?
Ngu Bất Phàm: “…”
Cơn hiếu thắng trỗi dậy, hắn buông Tiểu Cát Tường ra, lùi lại hai bước, xoay xoay cổ tay cổ chân, sau đó lại lao lên một lần nữa. Tiếc rằng kết quả vẫn chẳng khác lần trước, Tiểu Cát Tường vẫn bất động như núi.
Ngu Bất Phàm bắt đầu hoài nghi liệu sức mạnh thiên bẩm của mình có phải đã biến mất rồi không. Để kiểm chứng, hắn quay sang nhìn quanh, sau đó bất ngờ lao về phía Chu Diễm, ôm bổng người lên.
Chu Diễm: “???”
Ngu Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm, bế Chu đại nhân vẫn nhẹ nhàng như thường, vậy tức là sức hắn không có vấn đề. Vậy thì chắc chắn là do vấn đề của Tiểu Cát Tường công công!
Hắn vội vàng đặt Chu Diễm xuống, cười ngại ngùng xin lỗi, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Cát Tường.
Tiểu Cát Tường cười khẩy một tiếng, lần nữa giơ tay ngoắc hắn lại.
Ngu Bất Phàm thở dài ảo não, bước tới trước mặt Tiểu Cát Tường. Đúng lúc Tiểu Cát Tường tưởng hắn định mở miệng nhận thua, Ngu Bất Phàm đột nhiên lách mình ra sau lưng hắn, định từ phía sau quật ngã.
Không ngờ trong tình huống bị tấn công bất ngờ như vậy, Tiểu Cát Tường chỉ hơi lắc nhẹ thân mình một cái, lập tức đứng vững trở lại. Ngu Bất Phàm dù đã dốc toàn lực nhưng vẫn không thể khiến hắn ngã xuống, ngược lại còn tự mình thở hồng hộc vì kiệt sức.
Thử qua đủ kiểu, từ đủ góc độ, cuối cùng Ngu Bất Phàm cũng phải chấp nhận sự thật, hắn không thắng nổi Tiểu Cát Tường.
“Ta thua rồi.” Hắn sảng khoái nhận thua.
Doanh Đông Quân hỏi: “Rõ ràng ngươi khỏe hơn hắn, nhưng vẫn không thể quật ngã hắn. Ngươi biết vì sao không?”
Ngu Bất Phàm lắc đầu, ánh mắt đầy khát vọng: “Vì sao vậy?”
Doanh Đông Quân khẽ cười: “Đây chính là điều ngươi cần học tiếp theo.”
Ngu Bất Phàm suy tư gật đầu.
Doanh Đông Quân tiếp tục nói: “Người ta thường nói một sức địch mười khéo, câu này không sai, nhưng chỉ đúng khi hai người có kỹ xảo không quá chênh lệch. Khi kỹ xảo của đối phương mạnh hơn ngươi rất nhiều, thì dù ngươi có khỏe đến đâu cũng không phát huy được.”
Ngu Bất Phàm hơi chán nản.
Nhưng Doanh Đông Quân lại nói tiếp: “Tương tự, nếu ngươi rèn luyện kỹ xảo đến mức không thua kém ai, thì rất khó gặp đối thủ. Bởi vì kỹ xảo có thể luyện được, nhưng thiên phú thần lực thì không phải ai cũng có. Ngu Bất Phàm, đừng lãng phí thiên phú của ngươi.”
Ngu Bất Phàm nghe xong, hai mắt sáng rực. Ý công chúa là… hắn có thể đạt được thành tựu mà người khác không thể với tới?
“Vâng, công chúa, Bất Phàm hiểu rồi!” Hắn nghiêm túc gật đầu.
Doanh Đông Quân mỉm cười, quay sang Chu Diễm: “Dẫn hắn đi chọn một con ngựa, ngựa trong chuồng ngựa của bổn cung, cứ để hắn tùy ý chọn.”
Chu Diễm: “Tuân lệnh.”
Trong lòng Chu Diễm có chút ghen tị, ngựa trong phủ công chúa đều do cung đình ban thưởng, mỗi con đều là giống tốt, vì chúng đại diện cho thể diện hoàng thất khi công chúa xuất hành.
Ngu Bất Phàm vẫn mang tâm tính thiếu niên, vừa nghe công chúa nói thế, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng: “Công chúa, vậy sau này ta có thể tự do cưỡi nó không?”
Doanh Đông Quân: “Ngươi chọn con nào, nó sẽ là của ngươi, tất nhiên muốn cưỡi thế nào thì cưỡi. Nhưng mới tập cưỡi thì trước tiên cứ luyện ở trường đua nhỏ phía sau phủ công chúa, bia bắn cũng đặt ở đó.”
“Vâng!” Ngu Bất Phàm vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, “Vậy… ta xem như mượn ngựa của công chúa, sau này sẽ trả lại.”
Doanh Đông Quân chỉ mỉm cười, gật đầu với Chu Diễm: “Đưa hắn đi đi.”
Chu Diễm dẫn Ngu Bất Phàm ra khỏi viện của công chúa. Nhìn dáng vẻ hớn hở vẫn chưa kịp tắt trên mặt hắn, Chu Diễm suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Ngu Bất Phàm, ngươi muốn đi thi Cấm Quân sao?”
***