Đông Quân – Chương 128

Chương 128

***

Lỗ Tứ Nương nhận lệnh rời đi.

Doanh Đông Quân dặn Tiểu Cát Tường: “Mang theo tất cả sách mà Ngu lang đã sao chép cho bổn cung.”

Tiểu Cát Tường gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi rời đi.

Một canh giờ sau, Doanh Đông Quân lại đến tòa nhà trên phố Đăng Đệ.

Sau khi được tộc nhân Ngu gia sửa chữa, tòa nhà này đã thay đổi diện mạo hoàn toàn so với lần trước nàng đến. Khi Tiểu Cát Tường đẩy cửa bước vào, suýt chút nữa không nhận ra.

Mặc dù quá trình tu sửa bị chậm trễ do phát hiện bia đá, nhưng hiện tại tiền viện đã được hoàn thành, chỉ còn hậu viện, nơi đào ra bia đá vẫn đang trong quá trình tu sửa.

Những gian nhà trước đây trông như có thể sập xuống bất cứ lúc nào giờ đã đứng vững vàng trong sân, được bổ sung gạch, thay mới ngói, sơn lại cửa sổ, cột kèo. Những đám cỏ dại mọc um tùm trong tiền viện đã được nhổ sạch, thay vào đó là những khóm hoa và cây cối được trồng rải rác một cách tinh tế. Toàn bộ sân viện tuy không quá xa hoa lộng lẫy, nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã, trang trọng.

Doanh Đông Quân bước xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà khen ngợi: “Ngu lang thật sự rất giỏi!”

Tiểu Cát Tường cũng không thể phủ nhận rằng Ngu Thuấn Thần tuy xảo quyệt, nhưng cũng vô cùng thông minh, dường như không có việc gì có thể làm khó hắn.

Lỗ Tứ Nương, người đến trước, đã chờ sẵn trong tiền viện. Thấy Doanh Đông Quân vào, bà vội vàng bước lên hành lễ.

“Công chúa!”

Doanh Đông Quân khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua phía sau bà ta.

Đi theo sau Lỗ Tứ Nương là sáu người: một lão nhân tóc hoa râm, mắt nhỏ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hai nam nhân trung niên có diện mạo khá giống nhau, cùng ba thanh niên nam nữ. Họ đều mặc trang phục bình thường, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, đứng túm tụm lại với nhau, lộ rõ sự bất an.

Lỗ Tứ Nương thấy họ cứ đứng ngây ra nhìn công chúa, không biết hành lễ, liền nhắc nhở: “Còn không mau bái kiến công chúa!”

Hai chữ “công chúa” dường như dọa họ sợ hãi. Lão nhân mắt nhỏ là người phản ứng đầu tiên, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, những người còn lại cũng lập tức quỳ theo.

Họ không biết phải hành lễ với bậc quý nhân như thế nào, liền bắt chước như khi bái Phật trong chùa, dập đầu trước Doanh Đông Quân: “Thảo dân bái kiến công chúa! Bái kiến công chúa!”

Lỗ Tứ Nương có chút lúng túng: “Trên đường đi gấp rút, nô tỳ chưa kịp dạy họ quy củ, xin công chúa thứ tội.”

Doanh Đông Quân không để tâm: “Đứng dậy đi, không cần quỳ lạy.”

Lão nhân len lén nhìn công chúa, run rẩy bò dậy, hai nam nhân trung niên phía sau vội vàng đỡ ông ta một tay.

Doanh Đông Quân hỏi: “Các ngươi làm nghề khắc bản in lịch thư?”

Lão nhân lờ mờ hiểu rằng, việc tự ý khắc in lịch thư để buôn bán có thể bị quan phủ bắt giữ, nên sợ hãi đáp: “Bẩm… bẩm công chúa. Chúng tiểu nhân chủ yếu in kinh Phật và tranh tượng Phật. Miền Nam có nhiều người theo Phật, kinh văn và tượng Phật dễ bán hơn. Còn lịch thư… lịch thư bán không nhiều, chỉ có tiểu nhân từng làm qua, còn nhi tử, tức phụ và chất nhi của tiểu nhân thì chưa từng làm việc này.”

Doanh Đông Quân mỉm cười trấn an: “Không cần lo lắng, bổn cung tìm các ngươi đến đây không phải để luận tội.”

Lỗ Tứ Nương mở chiếc bọc vải thô mang theo, lấy ra vài cuốn sách và tranh Phật, rồi dâng lên cho Doanh Đông Quân.

“Đây là những thứ họ đã in, công chúa xin hãy xem qua.”

Doanh Đông Quân cầm lên quyển sách ở trên cùng lật xem, đó là một bản Kim Cương Kinh, giấy rất thô ráp.

Nàng lướt qua vài trang, liền phát hiện có một số lỗi sai và thiếu chữ, nhưng nét chữ in trên đó lại vô cùng rõ ràng. Đặc biệt, giữa sách còn có chèn vài bức minh họa, nhân vật trong tranh được khắc họa sống động như thật.

Doanh Đông Quân tiếp tục giở xem mấy quyển khác, tất cả đều giống với bản Kim Cương Kinh kia. Chất lượng sách khá thô sơ, không thể đặt lên giá sách của các thế gia, nhưng không thể phủ nhận rằng kỹ thuật khắc in lại vô cùng tinh xảo và thuần thục.

Lỗ Tứ Nương khẽ giọng nói: “Sau khi nô tỳ đến Trung Châu đã xem qua những kinh sách được bày bán gần Đại Ninh tự, cũng có tìm hiểu qua người dân địa phương. Nhà bọn họ là có tiếng nhất, kinh doanh tốt nhất.”

Trong số sáu người, thiếu nữ duy nhất không nhịn được mà nói: “Đương nhiên rồi! Tay nghề của tổ phụ ta ở Trung Châu là hạng nhất, hạng nhì đấy!”

Nam nhân trung niên bên cạnh vội kéo thiếu nữ lại, ra hiệu bảo đừng nói bừa.

Nhưng Doanh Đông Quân lại mỉm cười nhìn nàng: “Vậy tay nghề của tổ phụ ngươi, ngươi đã học được chưa?”

Thiếu nữ không ngờ công chúa lại thực sự nói chuyện với mình, liền đỏ mặt, căng thẳng nắm chặt góc áo: “Ta… ta biết một chút. Nhà ta không giống những nhà khác, không có cái quy định chỉ truyền nghề cho nam không truyền cho nữ. Nhưng ta biết chữ không nhiều, vẽ tranh cũng không giỏi, chỉ có thể giúp hai ca ca làm việc vặt. Đợi ta lớn thêm chút nữa, ta sẽ tìm một vị hôn phu giỏi viết chữ, biết vẽ tranh về cho tổ phụ.”

Phụ thân và huynh trưởng của nàng nghe vậy đều lộ vẻ ngại ngùng pha lẫn bất đắc dĩ.

Doanh Đông Quân bật cười, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu nữ vội đáp: “Bẩm công chúa, ta tên là Cổ Liên Nhi.”

Doanh Đông Quân khẽ gật đầu: “Cổ Liên Nhi, ý tưởng này của ngươi không tệ. Nơi này có rất nhiều thư sinh tài giỏi, ngươi có thể từ từ chọn lựa.”

Cổ Liên Nhi vui vẻ ra mặt, nhưng tổ phụ nàng và hai nam nhân lại liếc nhìn nhau. Họ nghe ra ẩn ý trong lời công chúa, có vẻ như không chỉ muốn thuê bọn họ làm việc, mà còn có ý định giữ cả gia đình bọn họ lại kinh thành lâu dài.

Trong lòng họ vừa lo lắng, lại vừa vui mừng.

Doanh Đông Quân quay người, lấy một quyển sách trong hộp mà Tiểu Cát Tường đang cầm, đưa cho Cổ lão nhân, hỏi: “Quyển sách này, các ngươi có thể khắc in được không?”

Ông lão vội vàng lau hai tay vào áo, cung kính nhận lấy sách, mở ra xem xét cẩn thận, sau đó chắc chắn gật đầu: “Được, có thể làm được!”

Doanh Đông Quân mỉm cười, dịu dàng nói: “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi hãy ở lại đây, giúp bổn cung in sách.”

Cổ Liên Nhi ngạc nhiên hỏi: “Công chúa, vậy sau này chúng ta có thể sống trong căn nhà lớn này sao?”

Doanh Đông Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Cổ Liên Nhi vui sướng reo lên, kéo kéo vạt áo nam tử trung niên bên cạnh: “Phụ thân, chúng ta có thể ở lại kinh thành rồi! Còn được sống trong nhà lớn nữa! Đúng rồi, công chúa, chúng ta có thể đón mẫu thân và tẩu tử tới không? Họ vẫn đang đợi ở quán ăn.”

“Đương nhiên là được.” Doanh Đông Quân đáp.

Cổ Liên Nhi vui mừng suýt nhảy cẫng lên, còn những người lớn lại có chút lo lắng xen lẫn vui mừng.

Họ đã trải qua nhiều chuyện, hiểu rõ rằng, càng làm việc cho nhà quyền quý thì trách nhiệm càng nặng nề. Huống hồ, đây lại là một vị công chúa, nếu làm không tốt, liệu có bị chém đầu như trong các vở kịch hay hát không?

Lỗ Tứ Nương xuất thân bình dân, lại đồng hành cùng họ suốt chặng đường, nên hiểu được nỗi lo này, bèn lên tiếng trấn an: “Chỉ cần các ngươi làm việc tốt cho công chúa, nhận lương bổng, không cần lo nghĩ gì khác.”

Người nhà họ Cổ nhớ đến số tiền công mà Lỗ Tứ Nương từng hứa hẹn, trong lòng bớt bất an đi nhiều.

Doanh Đông Quân dặn dò Lỗ Tứ Nương: “Trước tiên hãy đưa họ đi an bài chỗ ở.”

“Dạ, công chúa.” Lỗ Tứ Nương đáp: “Hậu viện của căn nhà này vẫn chưa sửa xong, nô tỳ sẽ sắp xếp cho họ ở tiền viện trước.”

Hiện tại, chỉ còn lại một gian nhà ở hậu viện là vẫn chưa hoàn tất tu sửa, những nơi khác đều có thể ở rồi.

***

Chương 129

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *