Chương 124
***
Tiểu Cát Tường ngẩn người, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, tại sao trong kiệu lại còn có một lão ông?
Trong khi đó, Doanh Đông Quân đang đứng dưới hành lang, mỉm cười bước xuống bậc thềm, đích thân ra đón.
“Hóa ra là Diêu Tùng Niên đại nhân đại giá quang lâm, bổn cung thất lễ, không kịp nghênh đón, thật là đường đột với lão đại nhân.”
Diêu Tùng Niên hé miệng, phát ra vài tiếng “a a”, đồng thời giơ tay khua loạn, sau đó lại nhìn sang Diêu lão phu nhân.
Mọi người xung quanh, kể cả Doanh Đông Quân, đều không hiểu được lão nhân đang muốn diễn đạt điều gì. Nhưng Diêu lão phu nhân sau khi nghe xong thì khẽ dặn dò gia nhân bên cạnh: “Đỡ lão gia đứng lên, hành lễ với công chúa.”
Hai gia nhân nhìn nhau, rồi tiến lên đỡ Diêu Tùng Niên đứng dậy.
Nhưng Doanh Đông Quân lập tức ôn tồn nói: “Lão đại nhân thân thể bất tiện, không cần đa lễ.”
Diêu Tùng Niên lại hé miệng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không miễn cưỡng nữa. Ông ta chỉ khó nhọc nâng hai tay lên, miễn cưỡng cúi người hành lễ với Doanh Đông Quân.
Nàng cũng dịu dàng đáp lễ.
Doanh Đông Quân mỉm cười hỏi: “Hôm nay lão đại nhân vì sao lại đến phủ của bổn cung?”
Diêu Tùng Niên lại “a a” mấy tiếng.
Diêu lão phu nhân cẩn thận lắng nghe rồi quay sang nói: “Phu quân ta nói rằng, nghe tin công chúa đã tỉnh, ông ấy sớm đã muốn đến thăm, chỉ tiếc là thân thể không cho phép, nên cứ trì hoãn mãi đến tận hôm nay.”
Doanh Đông Quân nghe xong liền nhìn về phía Diêu Tùng Niên, ông ta cũng nhẹ gật đầu xác nhận.
Điều này khiến nàng cảm thấy bất ngờ, Diêu lão phu nhân lại có thể nghe hiểu được lời của Diêu Tùng Niên sao?
Lão phu nhân nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Doanh Đông Quân, liền mỉm cười giải thích: “Ta và phu quân đã kết tóc hơn năm mươi năm. Khi ông ấy còn khỏe mạnh, chỉ cần một ánh mắt, ta cũng biết ông ấy muốn nói gì. Giờ ông ấy lâm bệnh, người khác có thể không hiểu được, nhưng ta thì có thể.”
Diêu Tùng Niên lại gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng cúi xuống lau sạch nước dãi bên khóe miệng ông.
Doanh Đông Quân nhìn họ, ánh mắt dường như xuyên qua hai người, ngắm nhìn một hình ảnh nào đó trong ký ức.
Sau khi lệnh cho gia nhân lùi ra ngoài, Diêu lão phu nhân tự tay đẩy xe lăn của Diêu Tùng Niên tiến lên phía trước, đến gần Doanh Đông Quân.
Nàng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười chỉ về phía hồ nước trong viện: “Hôm nay gió không lớn, chi bằng mời lão đại nhân và lão phu nhân cùng bổn cung ra bên hồ ngồi một lát?”
Lão phu nhân liếc nhìn Diêu Tùng Niên, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được. Đa tạ công chúa đã chu đáo.”
Đường lên chính sảnh tiếp khách có bậc thang. Trước đây, khi Doanh Đông Quân còn giả vờ bị tàn tật, nàng đã cho lát thêm một tấm đá phẳng để tiện đẩy xe lăn. Nhưng từ khi nàng không còn giả bệnh nữa, tấm đá ấy đã bị gỡ bỏ, khiến xe lăn của Diêu Tùng Niên khó mà di chuyển lên trên.
Doanh Đông Quân liền bảo Tiểu Cát Tường hỗ trợ đẩy xe lăn.
Diêu lão phu nhân vội cảm ơn. Bà trông có vẻ là người kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ thay mặt Diêu Tùng Niên nói chuyện, còn bản thân thì không thích mở miệng.
Doanh Đông Quân chợt nhớ lại, khi Diêu Tùng Niên cưới thê tử, Diêu gia vẫn còn lưu lạc nơi phương xa, chưa quay về kinh thành. Khi ấy, Diêu thị đã sa sút, vì vậy lão phu nhân cũng chỉ xuất thân bình thường, là nữ nhi của một gia đình hương thân địa phương.
Tại bờ hồ, nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ mà mình thường hay dùng.
Tiểu Cát Tường đẩy Diêu Tùng Niên đến vị trí gần đó.
Bất ngờ, Diêu Tùng Niên buông một tiếng thở dài, không hề báo trước. Mặc dù ông không thể nói năng trôi chảy, nhưng tiếng thở dài lại rõ ràng vô cùng.
Doanh Đông Quân nhẹ giọng hỏi: “Lão đại nhân cớ sao lại thở dài?”
Diêu Tùng Niên lại phát ra vài tiếng “a a”, nhưng có lẽ do đã nghe quen, lần này Doanh Đông Quân thực sự có thể nhận ra vài từ trong đó…
Diêu lão phu nhân: “Phu quân nói, chúng ta đã không dạy dỗ tôn tử nên người.”
Diêu Tùng Niên thực ra chỉ nói rằng bản thân ông không dạy dỗ tốt, nhưng lão phu nhân lại gộp cả mình vào lời trách.
Doanh Đông Quân mỉm cười: “Lão đại nhân nói vậy là quá khiêm tốn rồi. Ai mà không biết Diêu công tử thông minh hiếu học? Tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Diêu Tùng Niên khẽ lắc đầu, chậm rãi nói từng chữ một. Dù giọng nói vẫn còn khó nghe, nhưng Doanh Đông Quân đoán được phần nào.
Diêu lão phu nhân tiếp lời: “Chỉ biết đọc sách mà không biết đối nhân xử thế, thì không đi xa được.”
Doanh Đông Quân cười nhẹ.
Diêu Tùng Niên dường như thật sự phiền muộn, ông lại thở dài một hơi, rồi mới mở miệng nói tiếp.
Diêu lão phu nhân lên tiếng: “Phu quân nói, ban đầu chính ông ấy đề nghị để tôn tử cưới công chúa. Khi đó, trong lòng ông cũng có chút tư tâm, nghĩ rằng nếu có thể nhờ ánh hào quang của công chúa, Diêu gia có thể đi xa hơn một chút. Tuy nhiên, với công chúa, ông ấy chưa từng có nửa điểm bất kính. Ông chỉ nghĩ, nếu công chúa để mắt đến chất nhi chúng ta, thì đó là phúc phận mấy đời nó tu được. Còn nếu công chúa không để mắt, thì đó cũng là lẽ thường tình. Nhưng… hôm trước, Trương lão thái y đến phủ bắt mạch, lại nói rằng Xuân nhi có tà tâm với công chúa.”
Nghe đến đây, Doanh Đông Quân không khỏi nhướn mày. Trương lão thái y lấy tin này từ đâu ra?
Diêu lão phu nhân tiếp tục: “Phu quân ta khi ấy giận đến suýt nữa không qua khỏi, may nhờ y thuật của Trương lão thái y cao minh, châm cứu kịp thời mới cứu được. Sau khi phu quân tỉnh lại, lập tức sai người gọi tôn tử từ thư viện trở về, đánh ngay hai mươi trượng, bây giờ còn đang nằm trên giường chưa dậy nổi.”
Nghe đến đây, Doanh Đông Quân đã hiểu, thì ra Diêu Xuân đúng là bị đánh thật.
Diêu Tùng Niên vừa “a a” nói tiếp, nước mắt đã trào ra.
Diêu lão phu nhân vội lấy khăn tay ra, cẩn thận lau miệng, lau mặt cho ông.
“Phu quân nói, tôn tử đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, từ nay về sau sẽ càng quản thúc chặt chẽ hơn. Chỉ mong công chúa niệm tình năm xưa phu quân ta một lòng trung thành với tiên hoàng, tha cho nó lần này.”
Nghe vậy, Doanh Đông Quân bật cười, trêu ghẹo: “Lão đại nhân nói vậy là nghiêm trọng quá rồi. Chẳng lẽ bổn cung vẫn còn là đứa trẻ hẹp hòi, chuyện gì cũng phải trả đũa sao?”
Diêu Tùng Niên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vừa kính sợ vừa thấp thỏm.
Nụ cười trên môi Doanh Đông Quân dần thu lại, nàng cũng không nói gì thêm.
Diêu lão phu nhân nhìn phu quân, rồi lại nhìn công chúa, trong lòng có chút bất an.
Diêu Tùng Niên như nhớ ra điều gì, ông run rẩy giơ tay về phía sau, như muốn lấy gì đó. Lão phu nhân thấy vậy, vội giúp ông lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật đặt sau lưng.
Diêu Tùng Niên ra hiệu cho lão phu nhân, ánh mắt hướng về phía Doanh Đông Quân.
Lão phu nhân lập tức đưa hộp đến.
Tiểu Cát Tường nhìn Doanh Đông Quân, thấy nàng khẽ gật đầu, liền nhận lấy chiếc hộp.
Lão phu nhân nói: “Đây là chút tâm ý mà phu quân ta chuẩn bị cho công chúa, ông ấy nói công chúa chắc sẽ cần đến.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Doanh Đông Quân, Tiểu Cát Tường mở hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong liền sững sờ, rồi đưa hộp cho nàng.
Doanh Đông Quân liếc qua, bên trong là đầy một hộp ngân phiếu.
Nàng tiện tay lật xem vài tờ, toàn bộ đều là ngân phiếu mệnh giá một nghìn lượng của Tứ Thông tiền trang. Nhẩm tính sơ qua, trong hộp ít nhất cũng có đến mười vạn lượng bạc.
Doanh Đông Quân bật cười, nhìn Diêu Tùng Niên: “Lão đại nhân đây là có ý gì? Định dâng cả gia sản cho bổn cung sao?”
Lão phu nhân đợi Diêu Tùng Niên nói xong, rồi thuật lại: “Phu quân nói, số bạc này nếu để lại cho đám con cháu bất hiếu, chẳng bằng hiếu kính công chúa.”
Doanh Đông Quân vuốt nhẹ lớp sơn bóng trên hộp, trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười: “Lão đại nhân đưa bạc đến thật đúng lúc, vậy bổn cung không khách khí nữa.”
***