Chương 122
***
Nghe đến đây Doanh Đông Quân lại bật cười.
Doãn Nam Đình cũng cười theo: “Tiếp theo là Diêu Xuân công tử của Diêu gia. Nghe nói hắn có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc một quyển sách hai lần là có thể nhớ không sót một chữ. Trong số học sinh của Minh Đức thư viện, hắn cũng thuộc hàng xuất sắc nhất. Thêm vào đó, diện mạo hắn vô cùng tuấn tú, khiến không ít tiểu thư trong kinh thành thầm thương trộm nhớ.”
Doanh Đông Quân hồi tưởng lại diện mạo của Diêu Xuân, nhưng thứ nàng nhớ rõ nhất lại là bộ y phục thanh nhã của hắn. Có điều, nàng cảm thấy bộ y phục đó nếu mặc trên người Ngu Thuấn Thần thì càng hợp hơn.
Công chúa hơi thất thần, trong khi bên kia Doãn Nam Đình vẫn tiếp tục: “Nhưng… nghe nói tổ phụ của Diêu Xuân, lão thái gia Diêu Tùng Niên, sắp không qua khỏi. Diêu gia đã mời hết danh y trong kinh thành, tìm mọi cách để giữ lại tính mạng của ông ta.”
Doanh Đông Quân khẽ gật đầu: “Diêu gia vào thời kỳ khai quốc cũng là danh môn đứng đầu Đại Thánh triều ta. Nhưng sau này không biết vì chuyện gì mà lại bất hòa với Tiêu gia. Đến thời Cao Tông, gia chủ Diêu gia còn phạm lỗi, bị Cao Tông Hoàng Đế chán ghét và giáng chức ra khỏi kinh thành, khiến Diêu gia suy tàn từ đó.
Mãi đến triều Cảnh Tông, Diêu Tùng Niên đỗ đạt khoa cử, giúp Diêu gia một lần nữa bước chân vào triều đình. Ông ta cũng có chút tài năng, sau khi phụ hoàng ta đăng cơ, liền phong ông ấy làm Thị Trung. Nhờ vào vị trí đó mà Diêu gia dần dần khôi phục nguyên khí, suýt chút nữa thì lấy lại phong quang thuở trước. Vậy mà vào lúc mấu chốt thế này, Diêu Tùng Niên lại đổ bệnh. Diêu gia làm sao có thể không sốt ruột cho được?”
Doãn Nam Đình nghiêm túc lắng nghe công chúa nói xong, sau đó gật đầu đáp: “Công chúa nói rất có lý, bên ngoài đều khen con cháu Diêu gia hiếu thuận mà.”
Doanh Đông Quân mỉm cười: “Ngươi tiếp tục đi.”
Doãn Nam Đình suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Diêu Tùng Niên có ba nhi tử, nhưng ông ta lại coi trọng nhánh của con thứ Diêu Sĩ Khiêm nhất, vì trưởng tôn Diêu Xuân là con của ông ấy.
Nhưng bản thân Diêu Sĩ Khiêm lại là kẻ nhu nhược, năng lực tầm thường, hiện tại chỉ giữ một chức quan nhàn tản. Nếu Diêu Tùng Niên qua đời mà Diêu Xuân vẫn chưa kịp đỗ đạt làm quan, e rằng hắn sẽ không thể áp chế nổi đại bá và tam thúc của mình.
Trưởng tử và tam tử của Diêu Tùng Niên đều tài giỏi hơn Diêu Sĩ Khiêm nhiều, hiện đang làm quan ở địa phương. Nghe nói hai người này từ lâu đã bất mãn với việc phụ thân thiên vị Diêu Sĩ Khiêm.”
Doanh Đông Quân cười khẽ: “Diêu gia cũng chẳng ít vấn đề đâu nhỉ.”
Doãn Nam Đình gật đầu: “Nam Đình còn nghe nói… Diêu Tùng Niên chủ động đề nghị để Diêu Xuân kết thân với một công chúa, có lẽ là muốn mượn cớ này để kết giao với Thái hoàng thái hậu. Nhưng phu nhân Diêu gia cùng với Diêu Xuân đều không mấy tình nguyện.”
Doanh Đông Quân liếc Doãn Nam Đình một cái: “Ngươi nghe ngóng kỹ nhỉ.”
Doãn Nam Đình hơi đỏ mặt: “Tiểu tư bên cạnh Diêu Xuân có giao hảo với gia nhân trong Phạm phủ, hai người bọn họ nói chuyện phiếm mà thôi.”
Doanh Đông Quân hứng thú nói: “Sao ngươi toàn kể chuyện nhà người khác vậy? Ngươi không phải ở Phạm gia sao? Kể cho bổn cung nghe về công tử Phạm gia đi. Trước đây bổn cung chưa từng nghe nói về hắn, có chút tò mò.”
Doãn Nam Đình đáp: “Tuân lệnh! Phạm công tử tuy tuổi còn trẻ nhưng dung mạo anh tuấn, tính cách trầm ổn, lại vô cùng hòa nhã.
Lần trước con chó hắn nuôi vô tình cắn bị thương gia nhân, hắn lập tức dặn quản gia phải chăm sóc thật tốt cho người đó, đợi trị thương xong rồi mới quay lại làm việc. Ngoài ra, hắn còn đưa cho gia nhân đó một số bạc không nhỏ để bồi thường. Người hầu trong phủ ai nấy đều hết lời khen ngợi vị công tử này.”
Doanh Đông Quân gật gù: “Quả thực hiếm có.”
Doãn Nam Đình cũng gật đầu: “Khi ta làm việc trong phủ, hắn luôn nhắc nhở ta cẩn thận, tránh để bị con chó dữ kia làm bị thương. Đối với trưởng bối trong nhà cũng cực kỳ hiếu thuận. Nghe nói tổ mẫu của hắn bị đau đầu gối, khó ngủ, hắn liền tìm đủ loại phương thuốc, tự tay chép lại rồi gửi về Khánh Châu. Về phương diện học vấn, hắn có thể không bằng Diêu Xuân, nhưng từ nhỏ đã rèn luyện võ nghệ, là một người văn võ song toàn.”
Doanh Đông Quân nghe Doãn Nam Đình khen Phạm Tất Anh không tiếc lời, liền đùa rằng: “Nếu ngươi không phải là người của bổn cung, bổn cung còn tưởng ngươi nhận bạc của Phạm gia rồi đến đây làm mai cho hắn đấy.”
Doãn Nam Đình nghe vậy, có chút ngượng ngùng nói: “Những gì Nam Đình kể đều là tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, không có nửa câu giả dối.”
Doanh Đông Quân cười nhẹ: “Bổn cung tin ngươi. Nhưng con người chẳng ai hoàn hảo, Phạm Tất Anh chẳng lẽ không có chút khuyết điểm nào sao?”
“Khuyết điểm ư…” Doãn Nam Đình suy nghĩ một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó nhưng lại có chút do dự, “Cũng không thể coi là khuyết điểm, chỉ có thể nói sở thích của hắn hơi khác người một chút.”
Doanh Đông Quân nâng cằm lên, tỏ vẻ hứng thú: “Ngươi nói thử xem nào.”
Doãn Nam Đình đáp: “Lần đi săn trong núi vừa rồi, Phạm Tất Anh đột nhiên biến mất một lúc. Khi ấy ta giật mình, tưởng hắn gặp nguy hiểm, định đi tìm thì bị gia nhân của hắn ngăn lại.
Tên gia nhân đó nói rằng mỗi lần vào rừng, công tử nhà hắn đều thích đi dạo một mình, ngoài con chó của hắn ra thì không ai được đi theo. Đến trước lúc mặt trời lặn, hắn sẽ tự trở về.”
Doanh Đông Quân tò mò hỏi: “Ồ? Đám gia nhân của hắn cũng yên tâm vậy sao? Không sợ hắn gặp dã thú trong rừng à?”
Doãn Nam Đình đáp: “Khi đó ta cũng hỏi như vậy, nhưng gia nhân lại nói công tử của hắn đã vào rừng nhiều lần, lần nào cũng bình an trở về, dường như có thần linh trong núi phù hộ, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Doanh Đông Quân khẽ mỉm cười: “Thần linh trong núi ư? Nghe thú vị đấy.”
Doãn Nam Đình kể tiếp: “Chúng ta đợi trong rừng khoảng hai canh giờ, Phạm Tất Anh mới trở về cùng con chó của hắn. Lúc đó ta lén quan sát hắn vài lần, phát hiện hắn không những không bị thương, mà cả y phục cũng sạch sẽ, chỉnh tề, hoàn toàn không giống người vừa đi lại trong rừng hai canh giờ.”
Doanh Đông Quân hỏi: “Các ngươi đi săn ở ngọn núi nào?”
Doãn Nam Đình đáp: “Một ngọn núi không xa kinh thành lắm, gọi là Nam Vọng sơn.”
“Nam Vọng sơn à?” Doanh Đông Quân nghe vậy ngẩn ra một chút, sau đó bật cười, nhìn Doãn Nam Đình nói: “Ngươi có biết Nam Vọng sơn này vọng về nơi nào không?”
Doãn Nam Đình ngơ ngác: “Công chúa biết về ngọn núi đó sao? Tên núi này có gì đặc biệt ư?”
Doanh Đông Quân mỉm cười: “Tất nhiên là có rồi. Nam Vọng sơn, từ đỉnh núi nhìn xuống phía nam, có thể thấy được long mạch của Đại Thánh triều ta. Nghe nói Thái Tổ Hoàng Đế đã để lại một bảo khố cho con cháu hoàng thất ở nơi đó.”
Doãn Nam Đình nghe xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Doanh Đông Quân nhìn hắn một cái, rồi bật cười: “Ngạc nhiên lắm sao?”
Doãn Nam Đình gật đầu, dè dặt hỏi: “Công chúa, người nói cho Nam Đình nghe bí mật lớn như vậy, liệu có sao không?”
Doanh Đông Quân khẽ cười chế giễu: “Bí mật gì chứ? Đây chẳng qua là một truyền thuyết trong hoàng tộc họ Doanh mà thôi, chuyện kể cho trẻ con nghe. Tổ phụ ta kể lại cho phụ hoàng ta, rồi phụ hoàng ta lại dùng nó để dỗ ta. Sao vậy? Khi còn nhỏ, chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi chưa từng kể những truyền thuyết kỳ lạ như vậy à?”
Doãn Nam Đình lắc đầu, ánh mắt thoáng chút ảm đạm: “Từ nhỏ ta đã mất phụ mẫu, tỷ tỷ phải lo nuôi ta, nào có thời gian kể những chuyện này. Chỉ sợ chính tỷ ấy cũng chưa từng nghe qua truyền thuyết nào cả.”
***