Chương 12
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Doanh Đông Quân nói xong, cau mày liếc Hàn Sương: “Những gì cần nói đã nói xong rồi?”
Hàn Sương vội đáp: “Thiếp thân đã biết gì nói nấy!”
Doanh Đông Quân: “Vậy sao ngươi còn ở đây?”
Hàn Sương khựng lại.
“Vậy… thiếp thân xin cáo lui.” Nhưng khi vừa quay người định rời đi, nàng lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Nếu trong cung có động tĩnh gì, thiếp thân sẽ lưu ý giúp công chúa. Thiếp thân nguyện làm đôi mắt của người!”
Như thể sợ Doanh Đông Quân từ chối, Hàn Sương nói xong liền xoay người chạy đi mất. Doanh Đông Quân cũng không từ chối, chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục hái hoa, vừa nhàn nhã trò chuyện với Tiểu Cát Tường phía sau.
“Những gì nàng ta nói vừa rồi, ngươi thấy có bao nhiêu phần đáng tin?”
Tiểu Cát Tường bước lên trước mặt nàng, ra hiệu: Không bằng chứng, không cơ sở, tin ba phần.
Doanh Đông Quân như bị khơi gợi hứng thú, hỏi: “Ồ? Ba phần nào?”
Tiểu Cát Tường ra hiệu: Một, Ngân Hồng trong Ngự thiện phòng nuôi mèo đã chết; Hai, trong cung có lời đồn về Tiêu thái hậu và Ngu đại nhân; Ba, Thần quận vương ăn quá nhiều dễ đầy bụng?
Doanh Đông Quân phì cười, lườm hắn một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Ta thì cho rằng có thể tin đến năm phần!”
Tiểu Cát Tường ra hiệu hỏi: Năm phần nào?
Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Bốn, nữ nhân Tiêu Dĩnh đó hẹn hò với Ngu lang của ta giữa đêm trong Ngự hoa viên; Năm, hai người họ vốn đã quen biết từ trước.”
Tiểu Cát Tường nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, không hiểu hỏi: Công chúa làm sao biết?
Doanh Đông Quân cau mày nhớ lại: “Năm đó, khi Ngu lang còn ở trong phủ công chúa của ta, có một đêm ta mất ngủ, hắn khoác áo đứng dậy ngâm thơ cho ta nghe. Khi ấy, từ trong tập thơ của hắn có một cây tăm tinh xảo rơi ra. Nghĩ lại, hình như trên cây tăm đó có khắc chữ ‘Dĩnh’.”
Tiểu Cát Tường kinh hãi: Lúc đó người không nghi ngờ sao? Công chúa không giống người dễ bị lừa như vậy!
Doanh Đông Quân thở dài nói: “Đương nhiên ta có nghi ngờ! Ta hỏi hắn đó là tín vật định tình của vị hồng nhan nào, hắn lại nói tập thơ đó là của bằng hữu hắn, Giang Ngạn Thành.”
Tiểu Cát Tường tức đến mức muốn đập đầu vào tường: Người vậy mà tin thật sao?!
Doanh Đông Quân phất tay, cười nhẹ: “Ngươi không hiểu rồi! Khi ấy ánh mắt hắn chân thành, giọng đọc thơ trầm thấp êm tai như vậy, ta làm sao có thể không tin hắn?”
Tiểu Cát Tường im lặng giây lát, sau đó lạnh mặt kết luận: “Ngu đại nhân quả thật không phải người tốt!”
Doanh Đông Quân tuy có chút tức giận, nhưng nghĩ đến gương mặt của Ngu Thuấn Thần, nàng lại không giận nổi, trái lại còn lên tiếng an ủi Tiểu Cát Tường: “Không thể nói như vậy được. Chắc hẳn năm đó hắn cũng vì để tâm đến bổn cung, sợ ta ghen tuông, mới bịa chuyện dỗ dành ta thôi.”
Tiểu Cát Tường: “……”
“Đi thôi, về phủ nào, bổn cung thấy mệt rồi.”
Doanh Đông Quân nhớ lại chuyện xưa, bỗng nhiên chẳng còn hứng thú dạo chơi trong cung nữa.
Tiểu Cát Tường gật đầu, đẩy xe đưa nàng đi qua Ngự hoa viên phía Tây, hướng về con đường chính.
Doanh Đông Quân nhìn về phía cụm cung điện phía Đông, chợt nói: “Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.”
Tiểu Cát Tường khựng bước, đi lên phía trước, quỳ gối xuống nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, rồi ra hiệu: Công chúa muốn trở về Phượng Tú cung để tế bái Hoàng hậu nương nương không?
Doanh Đông Quân cúi đầu nhìn bộ hiếu phục trên người mình, khẽ lắc đầu: “Không đi nữa, mẫu hậu thích thấy ta mặc đồ đỏ. Ta thay y phục, về phủ công chúa tế bái cũng vậy thôi.”
Tiểu Cát Tường gật đầu đồng ý, chỉ vào bó hoa trong lòng nàng, cười híp mắt ra hiệu: Nương nương mà thấy công chúa tự tay hái hoa, chắc chắn sẽ rất vui.
Doanh Đông Quân cũng bật cười.
“Đi nhanh thôi, ta không muốn ở đây lâu thêm nữa.”
Tiểu Cát Tường đứng dậy, đẩy xe tiếp tục đi về phía cổng cung, bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.
Khi gần đến cổng, bỗng có mấy vị quan trẻ mặc quan phục cũng đang chuẩn bị rời cung.
Người đi giữa mặc trường bào tím, khí chất thanh cao lạnh nhạt, như băng tuyết thoát tục.
Từng bước chân của hắn đều như được đo lường bằng thước, không nhanh không chậm, vừa vặn chuẩn mực. Một vị quan văn lục phẩm mặc áo xanh lá bên cạnh đang nói chuyện với hắn, càng nói càng hăng, đến mức khoa tay múa chân, còn muốn kéo tay áo hắn để tạo sự đồng cảm. Nhưng dù thế nào, bước chân của hắn vẫn không bị ảnh hưởng, chỉ là khi đối phương vừa đưa tay qua, hắn khéo léo tránh đi mà không để lộ chút dấu vết.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Doanh Đông Quân, hắn khẽ liếc sang phía này, rồi bất chợt dừng bước.
Doanh Đông Quân lúc này cũng đã nhìn rõ gương mặt hắn.
So với thời thiếu niên, đường nét gương mặt hắn càng thêm sắc sảo, góc cạnh, nhưng dù nhìn ngang hay dọc, đối với nàng, đây vẫn là gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là đôi mắt đen như mực ấy, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng nếu nhìn lâu, lại như ẩn chứa một tia sáng mơ hồ, có thể khiến người khác đắm chìm.
Từ trước đến nay, Doanh Đông Quân vẫn luôn cảm thấy rằng, câu ‘dung nhan diễm tuyệt, cử thế vô song’ chỉ có thể dành riêng cho hắn.
“Ngu lang, nhiều năm không thấy, quân vẫn khỏe chứ?” Doanh Đông Quân dịu dàng mỉm cười với hắn, ánh mắt tràn đầy tình ý.
Giọng điệu thân mật và cách xưng hô ám muội này khiến tất cả những người có mặt đều há hốc mồm, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Vị quan áo xanh kia thậm chí còn suýt trượt chân ngã ngay tại chỗ.
***