Đông Quân – Chương 110

Chương 110

***

Ánh mắt của mọi người chuyển từ Lý Hoành Linh sang Tiêu Thành Chương, rồi lại nhìn sang Ngu Thuấn Thần, người từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Tiêu Thành Chương tức giận vô cùng.

Hôm nay vốn là muốn tạo khó dễ cho Ngu Thuấn Thần, vậy mà hắn lại đứng đó, cao cao tại thượng, như một người ngoài cuộc, hoặc không nói lời nào, hoặc tỏ ra như thể còn chưa đủ loạn.

Cuối cùng, lửa cháy lan đến tận Tiêu gia.

“Ngu đại nhân, ngài không có gì muốn nói sao?” Tiêu Thành Chương mặt trầm như nước, nhìn thẳng vào Ngu Thuấn Thần.

Thật nực cười! Tiêu gia và Lý gia từ trước đến nay vốn cùng hội cùng thuyền, vậy mà hôm nay, không biết vì lý do gì, Lý gia lại bán đứng Tiêu gia.

Vậy mà Tiêu Thành Chương lại trông mong Ngu Thuấn Thần mở miệng phản bác Lý gia.

Cũng may, Ngu Thuấn Thần thực sự mở lời.

Câu đầu tiên của hắn là: “Lúc nhỏ, ta từng theo sư phụ ra vào Tiêu phủ.”

Lời này vừa thốt ra, cả trường liền xôn xao. Lời đồn hóa ra là thật! Nếu vậy, chuyện giữa Ngu đại nhân và Thái hậu cũng là thật sao?

Lúc này, đa số người có mặt đều tạm gác lại cuộc tranh luận học thuật trước đó, dỏng tai lên chờ nghe về mối quan hệ giữa Ngu đại nhân và Thái hậu Tiêu thị.

Sắc mặt Tiêu Thành Chương càng lúc càng khó coi.

Ở cửa, Doanh Đông Quân khẽ thở dài: “Quả nhiên, Ngu lang có chuyện cũ với Tiêu Dĩnh Nương! Nam nhân đúng là giỏi nói dối, đặc biệt là những kẻ có gương mặt đẹp.”

Tiểu Cát Tường bĩu môi: Ta đã nói rồi mà, Ngu đại nhân không phải người tốt! Chỉ biết lừa gạt nữ nhi!

Dường như có tai thính trời sinh, Ngu Thuấn Thần quét mắt nhìn về phía cửa, thản nhiên nói: “Năm đó, ta chỉ theo sư phụ ra vào thư phòng ở ngoại viện Tiêu gia, chưa từng bước qua nhị môn, chưa từng vào tàng thư lâu của Tiêu gia, càng chưa từng nhìn thấy ‘Tuyên Công truyện’.”

Mọi người lập tức hiểu ra.

Ngu Thuấn Thần đang gián tiếp giải thích rằng hắn không hề có tư tình với Thái hậu. Dù sao thì ngoại viện là nơi có nhiều người qua lại, không thể nào có cơ hội cho nam nữ tư tình. Hơn nữa, khi đó, Thái hậu vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, làm sao có thể tùy tiện ra vào ngoại viện?

Nghe chính miệng Ngu đại nhân phủ nhận lời đồn, dù câu trả lời có như mong đợi hay không, phần lớn mọi người vẫn cảm thấy hài lòng. Ngay cả sắc mặt Tiêu Thành Chương cũng đỡ hơn không ít.

Tiếc thay, vẫn còn một kẻ thích châm ngòi là Lý Hoành Linh.

Lý Hoành Linh lắc đầu, ra vẻ thất vọng: “Trước đây ta vô cùng kính ngưỡng Ngu đại nhân, tưởng rằng ngài là bậc quân tử dám làm dám chịu, không ngờ lại là một kẻ giả nhân giả nghĩa, dối trá trăm bề.”

Tống An Khanh giận dữ quát: “Ngươi mới là kẻ dối trá nhảy nhót như con hề! Ngu đại nhân đã nói chưa từng đọc cuốn sách ấy, thì chính là chưa từng đọc! Ta tin vào nhân phẩm của Ngu đại nhân, ngài tuyệt đối không nói dối!”

Học trò Vạn Niên thư viện hoàn hồn, lập tức đồng thanh: “Chúng ta cũng tin Ngu đại nhân!”

Đúng lúc này, một người hầu chạy ngang qua Doanh Đông Quân, lao thẳng lên đài, đến trước mặt Lý Hoành Linh.

Hắn cẩn thận lấy ra một vật được bọc trong lớp da, trịnh trọng đưa cho Lý Hoành Linh.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Lý Hoành Linh mở bọc, để lộ một cuốn sách cũ đã ố vàng. Hắn nở nụ cười đắc ý, cẩn thận giơ phần bìa sách lên cho mọi người nhìn rõ.

“Chư vị, xin mời xem! Đây chính là bản ‘Tuyên Công truyện’ duy nhất được lưu giữ tại Lý gia. Vừa rồi, ta đã nhờ trưởng bối trong nhà mượn nó từ đường cô.”

Mọi người vừa nghe liền vươn cổ muốn nhìn cho rõ hơn, ngay cả Tôn Trọng Hành vốn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị cũng không khỏi dời mắt sang.

Lý Hoành Linh nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, lướt qua Tiêu Thành Chương, cuối cùng dừng lại ở Tôn Trọng Hành.

Hắn cung kính hành lễ, cất cao giọng: “Không biết Tôn sơn trưởng có thể lên đây giúp kiểm chứng, xem cuốn sách này có phải bản gốc hay không?”

Tôn Trọng Hành tuy là viện trưởng của Vạn Niên thư viện, đồng thời cũng là sư phụ của Ngu Thuấn Thần, nhưng học thức và phẩm hạnh của ông được toàn thể giới học thuật công nhận.

Tại đây, bất kể là ai, kể cả Lý Hoành Linh từ Minh Đức thư viện, đều tin rằng Tôn lão tiên sinh tuyệt đối sẽ không thiên vị.

Tôn Trọng Hành suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bước lên đài.

Mấy vị tiên sinh từ các thư viện khác cũng thèm thuồng cuốn sách cô bản trong truyền thuyết này, liền mặt dày nghiêm túc theo sau Tôn Trọng Hành cùng bước lên.

Lý Hoành Linh hai tay nâng sách, cung kính đưa cho Tôn Trọng Hành.

Tôn Trọng Hành nhận lấy, cẩn thận lật xem.

Cuốn sách này đã có từ rất lâu, nhưng do được bảo quản tốt nên không bị hư hại nhiều.

“Có vẻ… là thật!”

“Ta cũng thấy là thật.”

Mấy vị tiên sinh chen chúc sau lưng Tôn Trọng Hành, không rời mắt khỏi cuốn sách, đồng thời không nhịn được mà thì thầm bàn luận.

Khóe miệng Lý Hoành Linh hơi nhếch lên, thần sắc càng thêm đắc ý.

Nửa nén nhang sau, Tôn Trọng Hành mới trân trọng khép sách lại, trả về cho Lý Hoành Linh, trầm ngâm nói: “Cuốn sách này được viết từ quá lâu, lão phu không dám vội vàng khẳng định thật giả. Nhưng… lão phu cho rằng khả năng đây là bản gốc là rất lớn.”

Tôn Trọng Hành vốn là người cẩn trọng, nếu ông đã nói vậy, thì cuốn Tuyên Công truyện này gần như chắc chắn là bản gốc.

Mấy vị tiên sinh khác cũng gật đầu đồng tình với Tôn Trọng Hành.

Ánh mắt Lý Hoành Linh lóe sáng, lập tức hỏi tiếp: “Vậy Tôn sơn trưởng có phản đối việc tại hạ đã nói điển cố ‘Vũ nhân đốn củi ở Nghi’ xuất phát từ cuốn sách này không?”

Tôn Trọng Hành trầm ngâm một lát, lại trao đổi vài câu với các tiên sinh khác, cuối cùng gật đầu: “Lão phu đồng ý.”

Tiêu Thành Chương thấy vậy, khóe miệng co giật, Tôn Trọng Hành rốt cuộc là người phe nào đây? Chẳng lẽ không sợ hại chết vị học trò đắc ý nhất của mình sao?

Doanh Đông Quân lại bật cười: “Lý gia lần này thực sự đã tốn công tính toán. Không chỉ bày kế cho phu nhân Tiêu gia, mà còn tính cả tính cách của Tôn Trọng Hành vào trong đó.”

Tiểu Cát Tường vui vẻ hả hê: Ta thấy lần này Ngu đại nhân thảm rồi!

Doanh Đông Quân lại nhàn nhạt nói: “Thế là ngươi xem thường Ngu lang nhà ta rồi.”

Trên đài, đợi mọi người nghị luận xong, Lý Hoành Linh mới quay sang Ngu Thuấn Thần, vẻ mặt cung kính nhưng giọng điệu lại đầy ý khiêu khích: “Ngu đại nhân, nghe nói những bia đá này đều do ngài tìm được, vậy ngài có ý kiến gì không?”

Ngu Thuấn Thần vẫn thong dong bình thản: “Tôn viện trưởng đã kiểm tra qua cuốn sách, Ngu mỗ không có gì để nghi ngờ, cuốn sách này chắc hẳn là bản gốc.”

Lý Hoành Linh vừa định cười, lại nghe Ngu Thuấn Thần tiếp tục: “Chỉ là… mặc dù Tuyên Công truyện sau này rơi vào tay Lê Tây tiên sinh, nhưng ai có thể đảm bảo rằng trước đó, Phượng Minh tiên sinh chưa từng đọc qua cuốn sách này?”

Lý Hoành Linh nghe vậy, chỉ cảm thấy Ngu Thuấn Thần đang ngụy biện, liền cười lạnh một tiếng: “Cuốn sách này ở cuối còn có một bài viết của môn sinh Tuyên Công lúc lâm chung. Trong đó ghi rõ, sau khi Tuyên Công qua đời, công tử Mậu vẫn không chịu tha thứ cho ông cùng các môn sinh, lo sợ truyền sách lại cho gia đình sẽ rước họa sát thân, nên môn sinh của Tuyên Công quyết định chôn cuốn sách này dưới một bia đá ở chân núi Mục.

Tổ tiên ta khi còn trẻ từng đi ngang qua huyện Trường Liễu gần núi Mục, có một bài du ký nổi tiếng về huyện Trường Liễu để làm chứng. Cuốn sách này hẳn là tổ tiên ta vô tình có được trong lúc ở huyện Trường Liễu.”

“Hơn nữa, Lê Tây tiên sinh lớn hơn Nguyên Phượng Minh hai mươi tuổi. Khi tổ tiên ta sở hữu cuốn sách này, Nguyên Phượng Minh chỉ là một hài tử năm, sáu tuổi mà thôi.”

***

Chương 111

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *