Chương 11
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Hàn Sương ngoan ngoãn ghé sát thêm một chút, nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói: “Hơn một tháng trước vào một buổi tối, Thần quận vương vì ăn không tiêu nên trằn trọc khó ngủ. Thuốc tiêu thực mà Thái y kê trước đó đã dùng hết, thiếp thân muốn đến Thái y viện lấy thêm ít dược hoàn cho Quận vương, vì vội nên chọn đi đường tắt. Khi đang đi, thiếp thân bất chợt nghe thấy trong bóng tối có một đôi nam nữ đang thì thầm với nhau. Vì tò mò, thiếp thân lặng lẽ lại gần xem thử, không ngờ lại phát hiện hai người đó chính là Tiêu thái hậu và Ngu đại nhân.”
Doanh Đông Quân cau mày nói: “Ngu Thuấn Thần thân là phụ chính đại thần, thỉnh thoảng ở lại trong cung cũng không có gì lạ. Có lẽ bọn họ chỉ đang bàn chuyện triều chính cũng chưa biết chừng!”
“Công chúa nghe thiếp thân nói hết rồi hãy phán đoán!” Hàn Sương vội vàng tiếp lời.
Doanh Đông Quân phất tay, ra hiệu nàng tiếp tục.
Hàn Sương kể tiếp: “Ngu đại nhân là người cực kỳ cảnh giác. Khi ấy, thiếp thân chỉ vừa hơi nhích lại gần một chút mà đã bị hắn phát giác. Hắn lập tức lên tiếng quát hỏi, còn quay đầu nhìn về phía thiếp thân đang ẩn nấp. Thiếp thân lúc đó sợ đến mức cứng đờ người. Thấy Thái hậu đang đi tới kiểm tra, thiếp thân còn nghĩ chi bằng tự mình bước ra giải thích một hai câu. May mắn đúng lúc ấy, một con mèo trắng từ trong bụi cỏ lao ra, thu hút sự chú ý của Tiêu thái hậu và Ngu đại nhân.”
Nhớ lại cảnh tượng kinh hãi đêm đó, sắc mặt Hàn Sương vẫn còn tái nhợt, vẻ mặt chưa hết bàng hoàng.
“Thiếp thân lập tức nhân cơ hội này mà chạy thoát. Cứ ngỡ chuyện như vậy là xong rồi, ai ngờ sáng hôm sau, cung nữ Ngân Hồng trong Ngự thiện phòng lại đột ngột gieo mình xuống giếng tự vẫn…”
Doanh Đông Quân thấy nàng mặt cắt không còn giọt máu, thân mình run lẩy bẩy thì lạnh lùng nói: “Trong cung này, có cái giếng nào mà chưa từng chết mấy người? Đáng để ngươi sợ đến thế sao?”
Hàn Sương lắc đầu, giọng nói đầy sợ hãi: “Công chúa không biết đấy thôi! Ngân Hồng có nuôi một con mèo trắng, mà con mèo đó chính là con mèo xuất hiện vào đêm hôm trước! Sau đó thiếp thân lén tìm hiểu, mới biết rằng Ngân Hồng không phải tự mình nhảy xuống giếng, mà là bị người ta siết cổ đến chết rồi mới bị ném xuống!”
Doanh Đông Quân nhướn mày.
Hàn Sương nói tiếp: “Công chúa, người không thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Đêm trước, con mèo của Ngân Hồng vô tình chạm mặt Tiêu thái hậu và Ngu đại nhân khi họ đang lén lút gặp nhau, hôm sau, chủ nhân con mèo liền chết thảm! Rõ ràng là có người diệt khẩu vì sợ rằng chủ nhân con mèo cũng có mặt gần đó vào đêm ấy!”
Sắc mặt Doanh Đông Quân đã đen kịt, nhưng vẫn cố nói: “Chuyện này cũng chỉ là lời nói một phía của ngươi! Ngươi có chứng cứ nào khác chứng minh hai người đó có tư tình không?”
“Thiếp thân không có chứng cứ.” Hàn Sương lắc đầu. “Nhưng gần đây trong cung có một lời đồn rằng, trước khi tiến cung, Thái hậu đã quen biết Ngu đại nhân. Hai người họ… từng thề non hẹn biển, còn ước định rằng sau khi Ngu đại nhân đỗ đạt công danh sẽ đến Tiêu gia cầu hôn. Đáng tiếc, dù Ngu đại nhân có đỗ Trạng nguyên thì Tiêu gia vẫn coi thường xuất thân của hắn, không đồng ý hôn sự. Vì thế, Ngu đại nhân ôm hận với Tiêu gia, trên triều đình không ít lần đối đầu với quan viên thuộc phe họ Tiêu. Nhưng mà…”
Hàn Sương dừng lại, Doanh Đông Quân mất kiên nhẫn nói: “Ngươi nghĩ mình đang kể tiểu thuyết à? Mau nói một hơi cho xong!”
Hàn Sương ấm ức tiếp lời: “Nhưng nghe nói gần đây quan hệ giữa Ngu đại nhân và Tiêu gia đã có phần dịu đi, e rằng không thể thiếu sự hòa giải từ phía Tiêu thái hậu.”
“Hừ!” Doanh Đông Quân hừ lạnh một tiếng, ngón tay bứt từng cánh hoa nguyệt quý, để cánh hoa rơi lả tả xuống đầu gối nàng. “Ngươi cũng coi trọng Tiêu Dĩnh Nương quá nhỉ! Chỉ dựa vào nàng ta mà dám nghĩ đến chuyện này sao?”
“Thực ra thiếp thân cũng thấy lời đồn này không đáng tin. Ngu đại nhân là người tài giỏi, sáng suốt như vậy, sao có thể vì một nữ nhân mà thay đổi lập trường chính trị của mình được?” Hàn Sương vội vàng hùa theo.
Doanh Đông Quân lại liếc xéo Hàn Sương một cái, lạnh nhạt nói: “Vì sao hắn lại không thể? Chẳng qua là kiến thức ngươi hạn hẹp mà thôi!”
“Hả?” Hàn Sương sững sờ.
Doanh Đông Quân dùng cành hoa nguyệt quý trơ trọi trong tay chỉ vào mình, đầy tự tin nói:
“Chuyện Tiêu Dĩnh Nương không làm được, không có nghĩa là bổn cung cũng không làm được!”
Hàn Sương cười gượng gạo, “Phải… phải không?”
Doanh Đông Quân lười đôi co với nàng, tiện tay vứt bỏ cành hoa đã trụi cánh, quay người đi bứt một đóa nguyệt quý đỏ thắm khác. Hàn Sương thấy vậy liền thức thời bước lên giúp đỡ.
“Công chúa cẩn thận gai hoa, để thiếp thân làm thay.”
Nhưng Doanh Đông Quân lại hất tay nàng ra, không chút nể tình: “Tránh ra, không cần ngươi. Bổn cung thích tự tay ngắt hoa.”
Nàng khéo léo tránh đi những chiếc gai sắc nhọn trên cành, nhanh gọn hái xuống đóa hoa vừa ý. Nhưng ngay lúc đó, mu bàn tay nàng lại bị gai hoa bên cạnh cứa phải, để lại một vệt máu mảnh dài.
Hàn Sương giật mình kêu khẽ, vội lấy khăn tay ra muốn băng bó cho nàng, nhưng Doanh Đông Quân không nhận.
Nàng chỉ lơ đễnh nhìn qua vết thương trên tay, rồi vươn tay về phía Tiểu Cát Tường, làm nũng oán trách: “Ngươi xem, hoa này chẳng khác gì đám mỹ nam kia, càng đẹp thì càng nhiều gai. Nếu ngươi cưỡng ép bẻ xuống, thế nào cũng bị nó cào cho một nhát!”
Tiểu Cát Tường lấy ra con hổ bông nhỏ, bóp bóp hai cái như tỏ ý tán đồng, sau đó thuần thục móc ra một hũ thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc lên tay công chúa.
Doanh Đông Quân nhìn đóa hoa vừa bứt trên tay, khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng biết làm sao được, bổn cung lại cứ thích như vậy.”
Hàn Sương lặng lẽ rụt tay về, thầm nghĩ đầy xấu hổ: Hèn gì công chúa không cho ta giúp bẻ hoa, thì ra thứ nàng muốn hái… không phải hoa này mà là một thứ khác.
“Nhưng công chúa thật sự có thể khiến Ngu đại nhân nghe theo người sao?” Đợi công chúa bôi thuốc xong, Hàn Sương không nhịn được tò mò hỏi.
Doanh Đông Quân đã nói ra lời lớn, tất nhiên không thể rút lại.
“Bổn cung nói thì nhất định sẽ làm được! Cứ chờ xem!”
***