Đông Quân – Chương 106

Chương 106

***

Doanh Đông Quân khẽ mỉm cười: “Bổn cung không thích tự lừa dối mình. Chua, đắng, cay, mặn, ngọt, bổn cung đều chấp nhận.”

Tôn phu nhân sững lại, nhìn nàng một cái, sau đó bật cười lắc đầu, rồi gọi gia nhân mang vò rượu đã chuẩn bị ra.

Lúc này, Tiểu Cát Tường cũng từ bên ngoài trở về, vẻ mặt bình thản đứng chờ một bên, không có vẻ gì là có chuyện gấp. Doanh Đông Quân thấy vậy cũng không hỏi han gì.

Khi gia nhân mang rượu lên, Tiểu Cát Tường lập tức bước tới nhận lấy.

Doanh Đông Quân quay sang nói với Tôn phu nhân: “Thừa Bình cáo từ.”

“Công chúa.” Tôn phu nhân nhìn nàng một lát, lại mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho nàng.

Doanh Đông Quân nghi hoặc nhận lấy, “Đây là?”

Tôn phu nhân đáp: “Năm đó, sau khi ta và phu quân thủ tang xong trở về kinh, nương nương đã bệnh đến nguy kịch. Vì trong lòng vẫn canh cánh chuyện của nàng, ta đã phá bỏ lời thề ‘suốt đời không bước vào cung’ khi còn trẻ, vào cung thăm nàng. Khi đó, nương nương đã trao ta vật này và nói, nếu một ngày nào đó tiểu Quân nhi của nàng tìm đến ta, thì hãy giao lại cho nó.”

Doanh Đông Quân cúi đầu nhìn vật trong tay. Đó là một chiếc túi gấm, trên túi thêu hình một con phượng hoàng nhỏ. Nhưng người thêu rõ ràng không giỏi nữ công, con phượng hoàng bị thêu thành một chú gà con mũm mĩm.

Nàng lập tức nhận ra đây chính là đồ do mẫu hậu nàng tự tay làm. Phụ hoàng từng không ngớt lời ca ngợi rằng hoàng hậu thiên tư thông tuệ, học gì cũng nhanh, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện người vụng về việc thêu thùa.

Đột nhiên, nàng không thể kìm nén được, trong mắt dâng lên chút chua xót.

“Mẫu hậu… còn nói gì nữa không?”

Tôn phu nhân khẽ thở dài, “Nương nương nói, nếu ngài không đến, thì hãy để ta giữ chiếc túi này mãi mãi, mang theo xuống mồ.”

Doanh Đông Quân siết chặt túi gấm trong tay, im lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu, trịnh trọng hành lễ với Tôn phu nhân: “Đa tạ phu nhân.”

Tôn phu nhân nhận lễ của nàng, mỉm cười nói: “Nương nương vẫn luôn ở trên trời phù hộ công chúa, công chúa nhất định phải sống thật tốt.”

Doanh Đông Quân khẽ gật đầu. Tôn phu nhân tiễn nàng ra tận cổng viện.

“Phu nhân không cần tiễn nữa.” Doanh Đông Quân quay đầu nói.

Tôn phu nhân cũng không khách sáo, sau khi cáo biệt liền xoay người trở vào.

Đứng ngoài cổng, Doanh Đông Quân cúi mắt nhìn chiếc túi gấm trong tay, im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chu Diễm rốt cuộc tìm được cơ hội tiến lên, hỏi: “Công chúa, bây giờ phải làm sao? Người định đi qua đó ngay chứ?”

Doanh Đông Quân hoàn hồn, ngẩng lên nhìn hắn, cau mày hỏi: “Cái gì mà làm sao?”

Chu Diễm kinh ngạc quay sang nhìn Tiểu Cát Tường, chẳng lẽ công công chưa bẩm báo công chúa sao?

Doanh Đông Quân thu chiếc túi gấm lại, lạnh nhạt liếc Tiểu Cát Tường một cái.

Vẻ mặt Tiểu Cát Tường không thay đổi: Không phải chuyện gì to tát, chẳng qua Chu gia lệnh kiến thức hạn hẹp, dễ cuống lên mà thôi.

Doanh Đông Quân không để ý đến hắn, chỉ nhìn Chu Diễm: “Chuyện gì, nói đi.”

Chu Diễm hiểu ám hiệu của Tiểu Cát Tường, nghĩ rằng quả thật mình đã chuyện bé xé ra to, nên cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh rồi nói: “Vừa rồi, có người ở Minh Đức thư viện nghi ngờ rằng những tấm bia đá khắc kinh văn đó căn bản không phải di vật triều trước, mà là do Ngu đại nhân cùng Vạn Niên thư viện cấu kết ngụy tạo. Họ còn mắng Ngu đại nhân vì tư lợi cá nhân mà lừa gạt toàn bộ sĩ tử thiên hạ, phẩm hạnh bại hoại, không xứng đáng giữ chức Trung Thư lệnh. Không ít người hùa theo, nói muốn dâng tấu buộc tội Ngu đại nhân!”

Doanh Đông Quân nhướng mày: “Ồ? Bọn họ nói là ngụy tạo thì đó chính là ngụy tạo? Có bằng chứng không?”

Chu Diễm: “Bằng chứng thì… cũng có.”

Doanh Đông Quân hơi nâng cằm, ra hiệu cho Chu Diễm tiếp tục.

Chu Diễm nói: “Trong những bia kinh văn đó có một bài luận giải đối lập với một bài được khắc trong Thái Học, nhưng nguyên văn của bài khắc tại Vạn Niên thư viện lại có đôi chỗ khác biệt so với bài trong Thái Học, vì thế họ nói bài này là giả.”

Doanh Đông Quân bật cười: “Biết đâu chừng, chính bài khắc trong Thái Học mới là giả?”

Chu Diễm nghe vậy, nhìn công chúa, muốn nói lại thôi.

Doanh Đông Quân hỏi: “Sao?”

Chu Diễm thở dài: “Những tấm bia khắc kinh văn tại Thái Học năm xưa đã được Thái Tông Hoàng đế đích thân triệu tập các danh sĩ uyên bác nhất triều để hiệu đính cẩn thận, theo lý thì không thể sai được.”

“Thánh nhân cũng có lúc sai lầm đấy.” Doanh Đông Quân liếc Chu Diễm một cái, “Vậy nên, các ngươi đều tin vào lời nhảm nhí của Minh Đức thư viện rồi?”

Chu Diễm vội nói: “Hạ thần đương nhiên không tin! Phần lớn học sinh của Vạn Niên thư viện cũng đứng về phía Ngu đại nhân. Nhưng bên Minh Đức thư viện lại cứ bám riết không buông, khiến cho sự việc trở nên ồn ào. Ngay cả sơn trưởng của Minh Đức cũng đứng ra khuyên bảo học sinh trong viện rằng không nên làm lớn chuyện, rằng Ngu đại nhân chẳng qua chỉ là kẻ ham danh trục lợi, nhưng những bia kinh văn này cũng chứng tỏ ông ta có tài năng. Chỉ cần Ngu đại nhân chịu xin lỗi sĩ tử thiên hạ, thừa nhận những bia kinh văn đó là giả, thì chuyện này có thể bỏ qua, không cần ép người quá đáng.”

Doanh Đông Quân nghe xong, bật cười: “Ngu lang đâu? Mặc kệ bọn họ chửi rủa à?”

Chu Diễm: “Khi ấy, Ngu đại nhân và Tôn sơn trưởng đều không có mặt. Hạ thần thấy tình thế càng lúc càng lớn, e là Ngu đại nhân sẽ chịu thiệt, nên mới vội đến báo tin cho công chúa.”

Chu Diễm xuất thân từ thứ tộc, đương nhiên là ủng hộ Ngu đại nhân. Phẩm hạnh của Ngu đại nhân thế nào ai nấy đều rõ, nên y cũng lo lắng thay, sợ rằng hắn sẽ vấp ngã vì chuyện hôm nay. Tuy nhiên, y cũng không hiểu sao khi thấy tình thế bất lợi, bản năng lại lập tức chạy đến tìm công chúa báo tin, cho dù công chúa cũng chẳng giúp được gì…

Chu Diễm âm thầm thở dài.

Doanh Đông Quân thấy vẻ ủ rũ của hắn, cười giễu: “Nhìn ngươi kìa, có chút chuyện mà đã chán nản! Đi thôi, đến xem thử.”

“Vâng.” Chu Diễm lập tức dẫn đường, “Công chúa, lối này.”

Hắn đưa Doanh Đông Quân đi theo đường tắt đến Văn Kinh các của Vạn Niên thư viện. Đây là con đường do một gia nhân nhà họ Tôn chỉ cho hắn.

Những bia kinh văn đang được đặt trong Văn Kinh các, và hôm nay cả học sinh của hai thư viện đều tụ tập tại đó.

Khoảng một khắc sau, Doanh Đông Quân đến nơi, vừa đến cổng đã nghe có người lớn tiếng nói: “Hôm nay, kính xin Ngu trung lệnh cho chúng ta một lời giải thích! Nếu không, chúng ta quyết không bỏ qua!”

Một nhóm người phía dưới đồng loạt hô vang: “Quyết không bỏ qua! Quyết không bỏ qua!”

Doanh Đông Quân nhìn vào trong. Văn Kinh các rất rộng, chính diện cổng là tàng thư các ba tầng của thư viện, ngay trung tâm là một tiền đình có thể chứa hàng nghìn người, những bia kinh văn hôm nay được đặt ở đó, và đám đông cũng đang tụ tập tại đây.

Bên trái tiền đình có một bệ đá rộng cao khoảng tám thước, lúc này có vài thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên đó.

Người vừa lên tiếng nằm trong số đó, đứng ở vị trí trung tâm. Doanh Đông Quân đứng xa quan sát, nhờ thị lực xuất sắc mà nhìn rõ được y mặc một bộ trường sam màu lam nhạt phiêu dật, chính là bộ mà lần trước nàng thấy Ngu lang mặc. Kết hợp với dung mạo tuấn tú và tư thế hiên ngang, quả thật là một thiếu niên phong nhã.

“Bộ y phục này, vẫn là Ngu lang mặc đẹp nhất.” Doanh Đông Quân không nhịn được mà nhận xét.

Tiểu Cát Tường trợn trắng mắt: Hừ.

Chu Diễm ngượng ngùng nói: “Công chúa, có vào trong không?”

“Bên trong đông người chen chúc, bổn cung không vào. May mà hắn giọng lớn.” Doanh Đông Quân thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, người đó là ai?”

Chu Diễm liếc nhìn công chúa, hạ giọng đáp: “Người này tên là Diêu Xuân, tổ phụ là tiền Thị Trung Diêu Tùng Niên.”

***

Chương 107

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *