Đệ nhất hung kiếm – Phiên ngoại 3

Phiên ngoại 3: Hàn Khinh Chu

***

“Hàn Khinh Chu! Ngươi đứng lại cho lão phu!”

Hàn Thời Yến nghe tiếng quát giận dữ vang lên trong viện, tay đang cầm bút bỗng run lên, một giọt mực đen đậm rơi xuống ngay phần tấu chương còn viết dở.

Tân đế đăng cơ, hắn bỏ ra ba năm trời, viết hết một trăm hai mươi bảy bản tấu xin cưới, cùng Trương Xuân Đình đấu khẩu trăm tám mươi hồi trong Ngự Thư phòng, mới rốt cuộc thuyết phục được vị cữu huynh ấy đồng ý để hắn cưới Cố Thậm Vi về phủ.

Hắn còn nhớ rõ ngày đó, trời thành Biện Kinh sấm sét vang trời, ban ngày thoáng chốc hóa thành đêm đen, cát bay đá chạy tựa như yêu quái thoát khỏi gông xiềng, cuồng phong quét bay cả một trăm linh tám tấm đá xanh lát nền trong thành…

Người đón dâu là Ngô Giang, kẻ đưa dâu là Ngụy Trường Mệnh, cả hai như gà rừng bị kinh động, vỗ cánh phát ra tiếng “ối trời ơi” còn to hơn pháo nổ, thi nhau nhảy lên nhảy xuống đè lại từng viên đá bị gió tốc lên, cứ như ai giẫm thiếu một viên là coi như thua một mạng vậy!

Dân chúng thành Biện Kinh chưa bao giờ thấy những bao lì xì của Hoàng Thành tư cùng xuất động một lúc nhiều đến thế, kinh ngạc chẳng khác gì được tận mắt thấy “bách quỷ dạ hành”.

Những người trong Hàn gia, tay trói gà không chặt, tay áo rộng lớn bị gió cuốn căng phồng, sợ bị cuồng phong cuốn bay, người thì ôm cột, kẻ thì níu khung cửa, mấy đứa nhỏ mặt dày hơn thì ôm chặt lấy con sư tử đá trước cổng không buông, cứ như thế mà cùng nhau nghênh đón tân nương.

Cố Thậm Vi không ngồi kiệu, cũng chẳng đi xe ngựa, nàng cưỡi con tiểu hồng táo nhẹ bước, sánh vai cùng hắn mà vào cửa thành thân.

Hai người mặc hỉ phục, cứ như thế kết tóc thành phu thê.

Từ đó về sau, cứ nhắc đến hôn lễ trong thành Biện Kinh, ai nấy đều biến sắc, chẳng ai không nhớ đến đôi phu thê như bão tố kia.

Thành thân rồi, hắn nghĩ Cố Thậm Vi mới khỏi bệnh, cần dưỡng sức lâu dài. Hắn thì phải lo việc ở Ngự Sử đài, nàng phải quản Hoàng Thành tư, cả hai đều chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến con cái. Mãi đến ba năm sau, trong một lần ngoài ý muốn mới có được Hàn Khinh Chu.

Ngày Hàn Khinh Chu ra đời, trong thành Biện Kinh có không ít nhà vội vàng thu dọn quần áo, chỉ sợ lại có một trận sấm chớp cuồng phong như lần trước.

May thay, hôm đó trời quang mây tạnh, xanh biếc không gợn mây.

Hắn nhớ đến lần hai người từng ở bên nhau dưới vách núi hôm đó, liền đặt tên cho đứa trẻ là “Khinh Chu” nghĩa là thuyền nhẹ. Dẫu sao thì cũng chẳng ai lại đặt tên nữ tử nhà mình là “bè trúc” bao giờ cả.

Hàn Thời Yến đặt bút xuống, bất đắc dĩ thở dài, phủi phủi vết mực trên áo, đứng dậy đi xuống lầu nhỏ.

Vừa đến cửa tầng một, một bóng dáng đỏ rực lao thẳng vào lòng hắn, Hàn Thời Yến theo bản năng đỡ lấy. Cái bóng ấy như tìm được chỗ dựa, lập tức ôm chặt cổ hắn, “Phụ thân!”

Hàn Thời Yến xoa mái đầu tròn vo của Hàn Khinh Chu, mí mắt giật giật, quả nhiên thấy trong sân đã đứng sẵn một hai ba bốn năm sáu bảy người, đều là đến nhà đòi công đạo.

Lão vương gia họ Triệu ở đối diện chống hông, thở phì phò, “Hàn Khinh Chu! Con nhóc thối nhà ngươi! Lại nhổ lông đuôi gà nhà ta!”

Ông lão tuổi cao, rốt cuộc sáu năm trước đã rũ bỏ gánh nặng Tông Chính tự, định an nhàn hưởng tuổi già.

Ai ngờ tiểu ma vương lại ở ngay sát vách, hôm nay nhổ lông gà, ngày mai bứt ngói nhà, một lúc ông phải đuổi người, lúc khác lại trèo mái. Rèn luyện mãi, thân thể thì có khỏe hơn thật, nhưng mấy viên thuốc trợ tim thì đã nuốt hết một sọt.

“Gì mà lông gà? Cái răng vàng trên con sư tử đá trước cửa nhà ta còn bị nó nhổ đem nhét đầy lá rau!”

Vương ngự sử cười hì hì, khoanh tay đứng một bên, thích thú nhìn Hàn Thời Yến bị làm khó.

Cái gì gọi là “trời xanh có mắt”? Dù Hàn Thời Yến có oai phong thế nào trên triều, về nhà chẳng phải cũng phải bị vây công khổ sở như một trái khổ qua bé nhỏ sao?

Sáng nay bị Hàn Thời Yến đè đầu chửi mắng, trưa lại bị Hàn Khinh Chu dằn mặt, hai mối oán gộp lại, thế là kéo nhau đến cửa phát tiết! Ai mà phân được là lời hay lỗ chứ?

Hàn Thời Yến nghe đồng liêu ai oán tố khổ, trán nhảy gân xanh từng đợt.

Hắn cùng Cố Thậm Vi đều công vụ bận rộn, lại thường xuyên phải rời khỏi Biện Kinh. Hàn Khinh Chu còn nhỏ, không tiện theo đi, lúc phụ mẫu vắng nhà thì hoặc là theo tổ phụ tổ mẫu dạo quanh kinh thành, hoặc là được Ngô Giang và Ngụy Trường Mệnh dắt vào cung phá phách, hoặc là đến Bình Đản lâu theo mấy người giang hồ đi khắp nơi đánh nhau…

Đứa nhỏ này vốn trời không sợ, đất không sợ, lại thêm cả triều văn võ đều là bà con thân thích, được nuông chiều thành một tiểu tổ tông vừa cứng đầu vừa quậy phá.

“Hàn Khinh Chu!”

Hàn Khinh Chu dùng bàn tay múp míp che mắt lại, len lén nhìn qua kẽ ngón tay, hét lên: “Phụ thân! Tổ phụ nói đây là gia học truyền thừa!”

Hàn Thời Yến nhìn gương mặt giống hệt Cố Thậm Vi của đứa bé, biết rõ nữ nhi mình làm sai lại còn giả vờ đáng thương để lấy lòng, nhưng vẫn mềm lòng, giơ tay vỗ nhẹ lưng nó, “Đợi mẫu thân con về, thế nào cũng đánh đòn!”

Hàn Khinh Chu đi đến đâu là gây chuyện đến đó, Ngụy Trường Mệnh sợ nó bị người ta bắt nạt, dắt nó đi khắp từng mái ngói trong thành Biện Kinh, vì thế kiếm pháp thì chưa học được bao nhiêu, nhưng cái bản lĩnh chạy thoát thân thì lại đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Khắp thành Biện Kinh, người có thể đuổi kịp nó, đếm trên đầu ngón tay, mà Cố Thậm Vi chính là một trong số đó.

Vừa nghe thấy hai chữ “mẫu thân”, tai Hàn Khinh Chu khẽ động, lập tức nhảy khỏi người Hàn Thời Yến, ngoan ngoãn cúi mình hành lễ với mọi người: “Xin lỗi, đều là lỗi của Khinh Chu!”

Lửa giận của Triệu lão vương gia lập tức tiêu tan, ông chẳng cần quay đầu cũng biết là Cố Thậm Vi đã quay về.

Có “Cố Hung Kiếm” ở đây, tiểu cô nương trắng trắng mập mập trước mắt trở nên vừa hiểu lễ nghĩa vừa biết khiêm nhường, giống như tiểu tiên nữ trên trời rơi xuống. Nhìn đôi mắt to tròn long lanh kia, quả thật là lựa chọn số một cho vị trí thái tử phi tương lai.

Lão Triệu vương gia nghĩ vậy, không khỏi âm thầm thở dài.

Ngày trước ông bận tâm chuyện Trương Xuân Đình cưới Hoàng hậu, nay lại lo nghĩ chuyện Triệu Nghĩa tìm thái tử phi. Dù chẳng ai mở miệng nhắc đến, nhưng trong cuốn sổ nhỏ ghi tên các ứng viên cho vị trí thái tử phi của ông, cái tên đầu tiên chính là Hàn Khinh Chu.

Chỉ là ông vẫn canh cánh trong lòng, nếu sau này Hàn Khinh Chu thật sự làm thái tử phi, e rằng Triệu Nghĩa cũng sẽ bị nàng nhổ sạch lông như con gà trống trong nhà ông vậy.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, lão Triệu vương gia bật cười hì hì, kéo theo Vương ngự sử cùng một đám người “đến đòi nợ” nhanh chân rút lui.

Nói đùa gì chứ, bọn họ dám làm Hàn Thời Yến giận, là vì quân tử chỉ đấu miệng không động tay.

Nhưng chẳng ai dám chọc Cố Hung Kiếm thì ngược lại, nàng chỉ động tay, không động miệng.

Trường Quan đã học được bài học “cười mà không nói”, lập tức theo sau, quen đường quen nẻo đi bàn chuyện bồi thường.

“Hàn Khinh Chu, lại gây chuyện nữa, mau ra dưới gốc lê múa kiếm một ngàn lần!”

Hàn Khinh Chu lè lưỡi, cầm lấy thanh tiểu mộc kiếm của mình, ngoan ngoãn chạy đi vung kiếm.

Khóe mắt tiểu cô nương liếc thấy trong tay Cố Thậm Vi xách theo món gà hấp lá sen, cánh tay nhỏ vung vẩy càng thêm hăng hái!

Cố Thậm Vi đưa gà cho Hàn Thời Yến, mỉm cười: “Hôm nay vừa hay đến Nam Thành làm việc, đi ngang qua ngõ Tào Tử, thấy có bán món gà hấp lá sen Lương Ký chàng thích ăn. Vốn định mua thêm bánh đường trắng của Trương A Ngưu bên cạnh, tiếc là đến trễ một bước, đã bán hết rồi.”

Hàn Thời Yến nhận lấy, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối bên tai nàng.

Dù thành thân đã nhiều năm, nữ nhi cũng đã sáu tuổi, nhưng hắn và Cố Thậm Vi vẫn như ngày đầu, ân ái mặn nồng, tâm ý tương thông.

Vài năm nay họ cùng nhau phá án lớn nhỏ, điều tra tham quan, lại từng tham gia Đại hội Võ lâm thật sự. Trên đỉnh Hoa Sơn, hắn tận mắt chứng kiến Cố Thậm Vi trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất danh xứng với thực.

“Ừm, trên bếp có nấu canh sen, ăn cùng món này rất hợp. Hôm nay sau buổi thiết triều, Quan gia có nói với ta, muốn cho Khinh Chu nhập học trong cung. Có Kiến Vũ trông chừng, cũng yên tâm hơn.”

Hàn Khinh Chu vừa nghe thấy tên Hàn Kiến Vũ, tay đang cầm kiếm lệch đi một đường, suýt nữa đâm vào gốc lê.

Hàn Kiến Vũ là trưởng tử của bá phụ Hàn Kính Nghiêm, hiện tại làm bạn đọc cho thái tử Triệu Nghĩa trong cung. Hắn rất giống phụ thân mình, tính tình vô cùng trầm ổn. Khi Khinh Chu ba tuổi, từng vẽ một con rùa lên tấu chương của cữu cữu, kết quả bị Hàn Kiến Vũ giảng cho một bài, từ thời khai thiên lập địa đến tận bữa trưa hôm nay ăn gà xào ớt…

Đừng nói là nàng, cả đám trẻ con trong thành Biện Kinh chẳng đứa nào không sợ Hàn Kiến Vũ.

“Còn có Dữ Chi ca ca và Ngô Chinh Bắc cũng đi chứ? Cả Bội Lan tỷ tỷ nữa…”

Dữ Chi họ Vương, là cháu đích tôn xuất sắc nhất của Khai Phong phủ doãn Vương Nhất Hòa. Năm ngoái lúc luyện khinh công, Hàn Khinh Chu lỡ dẫm hỏng mái ngói nhà họ, rớt thẳng xuống bàn cơm của Vương Dữ Chi… từ đó mà thân quen.

Ngô Chinh Bắc là trưởng tử của Ngô Giang, còn thứ tử Ngô Chinh Tây mới ba tuổi. Bội Lan là nữ nhi của Lý Tam Tư.

“Hàn Khinh Chu, nghiêm túc múa kiếm cho ta!”

Cố Thậm Vi vừa bực vừa buồn cười, chỉnh lại tư thế cầm kiếm của tiểu cô nương.

Biết không thể lười biếng, sắc mặt Hàn Khinh Chu bỗng nghiêm lại, đàng hoàng luyện kiếm.

Cố Thậm Vi nhìn bé con chăm chú, sau đó quay sang đi cùng Hàn Thời Yến. Bức bản đồ mỹ thực treo ở tầng một nhà họ giờ đã khác xưa, trước kia chỉ là ẩm thực Biện Kinh, giờ thì nửa giang sơn Đại Ung này họ đều từng nếm qua.

Vung kiếm đủ một ngàn lần, trời đã tối mịt.

Hàn Khinh Chu tắm rửa thay đồ xong, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đã xách đèn lồng chờ sẵn.

“Phụ thân, tối nay chúng ta ăn nhà nào vậy!”

Hàn Khinh Chu nói xong, đôi mắt sáng rực rỡ chạy tới, thạo việc đứng vào giữa Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, kéo tay phụ mẫu, đung đưa vài cái, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Mẫu thân, con cảm thấy bây giờ mình có thể ăn hết một con bò!”

Khóe miệng Cố Thậm Vi khẽ nhếch, nàng nhìn Hàn Thời Yến mỉm cười:

“Ăn bánh đoàn đi.”

“Hay quá, bánh đoàn!  Mẫu thân, cữu cữu cũng thích ăn món đó, chúng ta mua nhiều một chút, mai vào cung con sẽ mang cho cữu cữu ăn!”

“Mẫu thân! Ngô Chinh Bắc hôm kia đánh nhau với Bội Lan tỷ tỷ, làm vỡ cái chum to nhà Lý cữu cữu rồi! Về nhà bị phạt quỳ đấy!”

“Dữ Chi ca ca bảo trong thần đường nhỏ của tổ phụ huynh ấy có treo tranh của hai người… Mỗi lần gặp vụ án khó, tổ phụ huynh ấy lại lén lút khấn vái!”

“Mẫu thân… Hoàng hậu và cữu cữu ở trên giường, hai người vừa lăn vừa nói cữu cữu càng ngày càng đẹp! Lúc đó con với Ngô Chinh Bắc đang trốn dưới gầm giường!”

Cố Thậm Vi nhìn cái miệng nhỏ lải nhải không ngớt, nhét thẳng cho nữ nhi một xâu bánh đoàn, thế giới lập tức yên tĩnh lại, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Thời Yến đứng bên nhìn cảnh này, lòng tràn ngập dịu dàng. Hắn nghĩ, trong quyển họa phổ của mình, lại thêm một bức tranh hạnh phúc nữa rồi.

(Toàn văn kết thúc)

Tinh Nguyệt:

Vậy là hành trình dài cuối cùng cũng đến hồi kết. Gõ những chữ cuối cùng, lòng ta không khỏi dâng lên muôn vàn cảm xúc: có niềm vui khi hoàn thành, có tiếc nuối vì phải chia xa, và cả chút trống trải như vừa rời khỏi một giấc mộng đẹp.

Đánh giá của ta về bộ truyện: Tình tiết truyện không quá nhanh, cũng không quá chậm, tuy không phải một bộ truyện hay xuất sắc nhưng cũng có những chi tiết ấn tượng khắc sâu, càng về sau tác giả viết càng tốt hơn. Cái kết thì viên mãn tròn đầy như chiếc bánh ngọt mà cả nam nữ chính đều thích ăn. Ta đặc biệt thích phiên ngoại của Ngô Giang và Mã Hồng Anh, một tiểu cẩu như Ngô Giang thật sự không ai nỡ chối từ.

Bộ truyện này đã cùng ta đi qua không ít ngày đêm, mang đến tiếng cười, nước mắt, và cả những khoảnh khắc rung động. Mỗi nhân vật như một người bạn, mỗi câu chữ là một bước chân trên con đường xưa cũ. Bây giờ, khi phải nói lời tạm biệt, ta chỉ mong độc giả cũng đã tìm thấy trong câu chuyện ấy chút ấm áp, chút hồi ức, và một góc nhỏ chạm đến trái tim mình.

Mặc dù truyện khá ít người đọc, nhưng vẫn cảm ơn vì những người bạn đã đồng hành. Nếu hợp gu truyện của ta, muốn khám phá nhiều bộ truyện hơn nữa, hoặc đơn giản chỉ là chưa biết đọc bộ truyện nào tiếp, mọi người có thể ghé thử các bộ truyện khác đang được chuyển ngữ trong nhà. Hy vọng chúng ta có thể dùng nhau đồng hành trên chặng đường tiếp theo.

Tạm biệt và hẹn gặp lại!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *