Chương 439: Bệnh của ngươi, ta không muốn chữa
***
Kiếm phong vừa tới, con khỉ kia lập tức dựng đứng lông lên, tựa như cảm nhận được nguy cơ chí mạng, kêu lên một tiếng chói tai rồi rụt người xuống.
Nhưng đã muộn rồi.
Tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng trường kiếm trong tay Cố Thậm Vi vẫn lướt qua da đầu nó, trực tiếp gọt sạch đám lông trên đỉnh đầu.
Con khỉ ngẩn người mất một thoáng, cúi đầu nhìn đám lông quen thuộc đang được sắp xếp gọn gàng dưới đất.
Cảm nhận rõ cái lạnh trên đầu, nó giơ tay sờ lên, rồi rú lên một tiếng thảm thiết! Đau đớn như xé tim rách phổi!
Cố Thậm Vi nhìn thấy, cũng có chút ngượng ngùng: “Ta đang khen ngươi thông minh tuyệt đỉnh đó!”
Nhưng con khỉ lúc này dường như đã hoàn toàn không nghe lọt tai gì nữa, cả con thú rơi vào trạng thái cuồng loạn, đấm thùm thụp lên ngực, gầm lên một tiếng, tức thì những đôi mắt đỏ rực trong sương mù đồng loạt áp sát lại, cùng xông về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến.
Lần này thì khó mà giải quyết rồi!
Vốn nàng còn định lễ trước binh sau, thương lượng với con khỉ vài câu, nếu có thể không động thủ thì tốt, nhưng giờ thì kết thù sông núi rồi, không muốn đánh cũng không được!
“Chúng ta có Kiến Tiên Lệnh, tiền bối xin hãy ra gặp một lần!”
Cố Thậm Vi còn đang nghĩ cách ứng đối, thì bên cạnh đã nghe tiếng Hàn Thời Yến cao giọng nói, rồi từ trong ngực lấy ra lệnh bài Kiến Tiên Lệnh.
Đúng vào khoảnh khắc lũ khỉ chuẩn bị nhào tới, bất ngờ từ trong sương mù vang lên một giọng nữ trong trẻo cùng tiếng chuông leng keng: “Lui xuống!”
Lũ khỉ, cùng với bầy rắn đã tụ lại khi nãy, vừa nghe tiếng liền phát ra mấy tiếng “chi chi”, “xì xì”, sau đó liền như thủy triều rút sạch.
Từ trong làn sương dày dần bước ra một thiếu nữ mặc áo đỏ hồng, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi, búi tóc tết nhỏ, gương mặt tròn trịa với đôi má lúm đồng tiền xinh xắn hai bên má. Tay nàng cầm một chiếc chuông đồng, mỗi lần lắc nhẹ là chuông lại leng keng ngân vang.
Bên hông nàng cài một thanh loan đao, bao da làm bằng da bò thượng hạng, bên ngoài còn bọc bạc tinh xảo.
Thiếu nữ liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, rồi nhanh chóng dời mắt, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung lên người Hàn Thời Yến. Trên mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi nở một nụ cười ngây thơ khả ái:
“Ca ca trông thật tuấn tú! Ca ca có mang theo Kiến Tiên Lệnh sao?”
“Nếu ca ca đến để khám bệnh hỏi thuốc, vậy thì đúng nơi rồi đấy! Gia gia của muội chính là Tà Y tiên, tính tình kỳ quái lão nhân gia, không dễ gì ra tay chữa bệnh cho người ta đâu. Nhưng muội vừa thấy ca ca đã vừa mắt rồi, nếu ca ca đồng ý cưới muội, muội có thể xin gia gia chữa bệnh cho vị tỷ tỷ bên cạnh!”
“Tỷ ấy sắp chết rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa! Nếu cứ kéo dài, sẽ không kịp mất!”
Im lặng.
Một thoáng, Cố Thậm Vi cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu liếc Hàn Thời Yến với vẻ giễu cợt: “Hàn Thời Yến, thứ tình độc này lây truyền được à?”
Nói đến đây, Cố Thậm Vi đột nhiên phát hiện ra một sự thật không rõ nên gọi là kỳ diệu hay chua chát: Hình như từ lúc nàng quen biết Hàn Thời Yến đến nay, chưa từng gặp nam nhân nào khác si mê nàng, mà Hàn Thời Yến cũng chưa từng có nữ nhân nào khác si mê hắn.
Chẳng lẽ bọn họ là cặp đôi sát đào hoa trời định, cô tinh định mệnh?
“Thế thì không ổn rồi!” Cố Thậm Vi tặc lưỡi một tiếng đầy tiếc nuối.
Trái tim treo lơ lửng của Hàn Thời Yến cuối cùng cũng được hạ xuống, hơn nữa còn tràn đầy hân hoan, Cố Thậm Vi nàng không đồng ý!
“Lần này vội vã chúng ta không kịp mang theo tám chục cỗ quan tài làm sính lễ, e rằng Hàn Thời Yến không thể cưới được ngươi rồi!”
Thiếu nữ cầm chuông kia sững sờ: “Quan tài?”
Tai nàng hỏng rồi chắc? Làm gì có ai lấy quan tài làm sính lễ chứ!
“Vị Hàn ngự sử này khắc thê diệt tộc, ai gả cho hắn đều phải tuyệt hậu tuyệt tông. Trước đó đã có ba nhà bỏ mạng rồi… đến ta là nhà thứ tư. Ngươi muốn làm nhà thứ năm, chi bằng chuẩn bị sẵn quan tài trước đi…”
Thiếu nữ kinh hãi!
Nàng trừng to mắt nhìn, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Thậm Vi, lập tức rút loan đao bên hông ra: “Ngươi đùa giỡn ta?”
Cố Thậm Vi ho khan mấy tiếng: “Ta là kẻ sắp chết, đùa giỡn ngươi làm gì? Ngươi đã là tôn nữ của của y tiên, hẳn nhìn ra được nội lực ta thâm hậu. Nhưng dù có như vậy, ta vẫn sắp chết rồi… Ngươi hiểu vì sao rồi chứ…”
Thiếu nữ bất giác lui lại một bước.
Nàng lại liếc nhìn Hàn Thời Yến thêm lần nữa, đột nhiên phát hiện gương mặt khi nãy khiến tim nàng loạn nhịp, lúc này lại có chút giống… nắp quan tài.
Có điều nàng da mặt mỏng, thực sự không dám thừa nhận là bản thân căn bản nhìn không ra võ công của Cố Thậm Vi cao thấp thế nào.
Nhưng nàng thật sự rất yếu… yếu đến mức sắp chết rồi.
“Cả nhà ngươi… thật sự đều chết rồi à?”
Cố Thậm Vi nghiêm túc gật đầu: “Ta giết đó. Ta cũng giống như ngươi, vừa gặp đã động lòng!”
Nói đến đây, nàng còn ra vẻ thẹn thùng, lườm Hàn Thời Yến một cái đầy quyến rũ!
Chỉ là cái lườm ấy cực kỳ cứng ngắc, chuẩn xác mà nói thì giống ánh mắt muốn lấy mạng người hơn.
Thiếu nữ lại càng sợ hãi!
Nàng nhìn Cố Thậm Vi, lại nhìn Hàn Thời Yến, tức thì lui về sau thêm ba bước.
“Ta thấy tỷ tỷ với tỷ phu đúng là trời sinh một đôi! Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi… Đã có Kiến Tiên Lệnh, mời hai vị theo ta gặp gia gia.”
Thiếu nữ vừa nói, vừa lắp ba lắp bắp, giọng nói cũng có phần líu lưỡi. Vừa dứt lời, nàng không chờ Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến trả lời, lập tức xoay người chạy vù đi, hệt như sau lưng có chó điên rượt đuổi!
Đợi nàng chạy được một đoạn, Cố Thậm Vi rốt cuộc không nhịn được nữa, “phụt” một tiếng bật cười.
“Này ca ca, huynh đã bước vào cửa nhà ta, thì không thể thả ra ngoài hại thêm nhà ai khác nữa đâu đấy!”
Khóe môi Hàn Thời Yến gần như cong đến tận trời, hắn khẽ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Thậm Vi, tay nàng lạnh như băng, giống như vừa ngâm trong nước đá.
“Không đâu. Ta chỉ thuộc về một mình nàng. Núi rừng lạnh lẽo, khoác áo choàng vào đi. Đợi khi bệnh khỏi rồi, chúng ta cùng về Biện Kinh.”
“Đến lúc đó, ta chờ Cố tiểu thư đến đón dâu, được không?”
Cố Thậm Vi đột nhiên bị sặc, liếc Hàn Thời Yến một cái đầy trách cứ, lại ho mấy tiếng: “Ta không lo nổi sính lễ đâu…”
Hàn Thời Yến tháo áo choàng từ lưng ngựa xuống, cẩn thận giúp nàng khoác lên người, buộc dây xong xuôi rồi mới nắm lấy tay nàng: “Ta chỉ cần một đồng tiền đồng là đủ.”
Cố Thậm Vi bật cười.
Thiếu nữ chạy phía trước vừa hay quay đầu lại, thấy nụ cười tươi rói của Cố Thậm Vi, nhịn không được mà lấy tay che miệng.
Gia gia ơi, mau cứu con! Trong cốc ta có hai con ác quỷ phát rồ rồi!
Vừa hay nhìn thấy ở lối vào sơn cốc, một lão nhân râu bạc trắng bước ra, lập tức thi triển tốc độ như thi chạy tám trăm trượng lao tới, ôm chầm lấy cánh tay ông: “Gia gia, bọn họ tới cầu y đó, họ có mang theo Kiến Tiên Lệnh!”
Lão nhân ấy đưa mắt nhìn Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở thanh kiếm bên hông Cố Thậm Vi.
“Thanh kiếm kia là Thanh Minh kiếm đúng không? Xem ra ngươi chính là Cố Thậm Vi, người được xưng là Đệ nhất hung kiếm rồi.”
“Bệnh của ngươi, ta có thể chữa. Nhưng phải làm sao đây, lão già ta không muốn chữa.”
***
Chương 440: Xin cứu tính mạng thê tử ta
Lão già râu bạc kia nói rồi mang đầy vẻ tà khí.
Hai mắt tam giác ánh lên tia đắc ý, tiểu cô nương núp sau lưng lão như có thêm chỗ dựa, cũng toe toét cười theo.
Nàng lắc lắc chiếc chuông trong tay, con khỉ bị cạo trụi lông kia chẳng biết từ đâu nhảy xổ ra, đứng bên cạnh nàng, hung tợn nhe răng với Cố Thậm Vi!
“Tại sao chứ? Chúng ta có Kiến Tiên Lệnh, cho dù là Tà Y thì đi lại trong giang hồ cũng nên nói lời giữ lời.”
Hàn Thời Yến siết chặt tay Cố Thậm Vi hơn, tay nàng vẫn lạnh buốt, ngay cả khi đã khoác áo choàng, vẫn chẳng thể truyền nổi chút hơi ấm.
Lão già râu bạc cười khẩy một tiếng, đảo mắt một vòng, lộ ra gần hết tròng trắng: “Ngươi cũng đã nói, đó là Kiến Tiên Lệnh. Chỉ nói được diện kiến, chứ đâu nói là chắc chắn sẽ cứu chữa? Lão phu ta chẳng có thú vui gì, chỉ thích nhìn thiên tài ngã ngựa!”
“Gần đây ‘Cố Hung Kiếm’ danh chấn giang hồ, thiên hạ ai ai cũng biết. Nếu có thể chết ngoài cốc của ta, chẳng phải mỹ mãn vô cùng sao?”
Nói rồi, ánh mắt lão lại dừng trên thanh kiếm bên hông Cố Thậm Vi: “Ta nhìn ra được, ngươi không sống nổi quá ba ngày nữa, bây giờ chẳng qua là ngoài cứng trong mềm! Nếu ra tay với ta, chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.”
“Lão phu ta không muốn trị. Các ngươi có thể làm gì được ta?”
Cố Thậm Vi thấy trong mắt Hàn Thời Yến đã dấy lên lửa giận, tay còn lại cầm chặt Kiến Tiên Lệnh, nắm đấm siết chặt như muốn nghiền nát.
“Chậc chậc, Hàn ngự sử, làm sao bây giờ? Trên đời này thật có người còn mặt dày hơn cả ta!”
“Giang hồ hiểm ác, ai mà chẳng có chút tật xấu. Ta thậm chí nghi ngờ, cái nguyên tắc hành tẩu giang hồ của phụ thân ta năm xưa là: cứu một người, thì phải đắc tội thêm một người!”
Cố Thậm Vi chỉ hận không thể ngẩng đầu gào lên với Diêm Vương, hỏi thử năm xưa Cố đại hiệp hành tẩu giang hồ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện ly kỳ thú vị!
Người cứu thì nhiều như trâu, mà kẻ thù thì ai cũng hung hăng như chó hoang, điên thật!
“Ta thích nhất là bị người khác đe dọa, nếu không thì người hiền lành như ta, thật chẳng nỡ rút kiếm giết người đâu! Ta còn biết rõ lúc nào mình chết kìa, lần trước ta chết, kéo theo mấy trăm mấy ngàn người bồi táng, các ngươi biết không?”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa hất cằm lên, bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo của lão già kia mà đảo tròng mắt.
Vẻ mặt cực kỳ chán ghét, nàng nói tiếp: “Tuy rằng đem mấy lão cải trắng già, khỉ trụi lông, háo sắc đi chôn cùng có hơi hạ thấp giá trị của ta, nhưng cũng tạm miễn cưỡng chấp nhận đi. Dù sao xuống địa phủ, ta cũng muốn có mấy cái bao cát để luyện kiếm chứ!”
Cải trắng già, khỉ trụi lông, dâm tặc…
Ba người trước cổng Tà Y Cốc lập tức dựng tóc gáy!
“Ai già?”
“Chít chít!” Khỉ ta vốn không hề hói!
“Ai háo sắc?”
Bên cạnh, Hàn Thời Yến nghe xong lắc đầu với Cố Thậm Vi, hắn bước lên trước một bước, chắp tay nói với Tà Y: “Muốn chữa khỏi cho nàng, ngài có điều kiện gì? Kiến Tiên Lệnh có phải chỉ gặp mà không chữa, trong lòng ngài rõ, giang hồ nhân sĩ cũng rõ.”
“Nếu chỉ cần san bằng toàn bộ sơn cốc này, không cần Cố Thậm Vi ra tay, Hàn Thời Yến ta, cũng có thể làm được.”
Hàn Thời Yến vốn không có võ công trong người, tiểu cô nương kia không nhìn ra, nhưng sao Tà Y lại không rõ? Lão vừa định cười nhạo một tiếng…
Lại nghe Hàn Thời Yến nói tiếp, giọng điềm đạm: “Ta không có võ công, cũng không phải người trong giang hồ. Nhưng trong Đại Ung triều này, ngoài giang hồ ra, còn có triều đình.”
Cố Thậm Vi kinh ngạc nhìn Hàn Thời Yến, cảm giác như trái tim bị ai đó siết chặt.
Nàng không ngờ vị Hàn ngự sử luôn công chính liêm minh này, lại có thể vì nàng mà thốt ra những lời như vậy.
“Những lời Hàn mỗ nói, không mang ý ép buộc gì cả, mặc dù hôm nay đến đây… quả thực ta mang theo không dưới mười ám vệ.”
Tà Y giật giật mí mắt, trong lòng như có một tiểu nhân đang nhảy dựng lên mà chửi rủa:
Mẹ nó! Cái này không gọi là ép buộc, cái này rõ ràng là uy hiếp! Một kẻ thì rút kiếm rõ ràng, một kẻ thì âm thầm giở đao sau lưng…
Lão còn đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hàn Thời Yến vang lên:
Hắn đưa tay chỉ vào tấm bia đá phía sau hai người một khỉ kia: “Trước cổng sơn cốc này dựng bia đá, ghi rõ nếu vượt qua thử thách thì sẽ được chữa trị. Quy củ của Tà Y Cốc viết rõ rành rành như thế, tiền bối đây chẳng lẽ lại chối bỏ?”
“Nếu Hàn mỗ có thể vượt qua, xin tiền bối ra tay cứu mạng thê tử ta.”
Cố Thậm Vi nghe xong, trong lòng bỗng dâng lên cơn sốt ruột, lúc này nàng mới nhận ra sương mù xung quanh không biết đã tản bớt từ lúc nào, đưa mắt nhìn ra phía trước đã có thể thấy rõ cổng Tà Y Cốc, cùng với tảng đá xanh lớn khắc quy định cầu y.
“Hàn Thời Yến, huynh không thể đi! Thử luyện giang hồ nguy hiểm vô cùng! Nếu là ta cầu y, vậy thì để ta đi là được!”
Nói rồi, nàng đã rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào ba kẻ đối diện: “Ngươi thấy thế nào?”
Lão nhân kia đảo mắt một vòng, cuối cùng lại dừng ánh nhìn trên người Hàn Thời Yến. Ban đầu còn định lộ ra vẻ cười khinh, nhưng nghĩ đến lời đe dọa vừa rồi của hai người, lão thu liễm không ít.
“Ngươi đi! Nếu ngươi vượt qua được, lão phu sẽ cứu trị cho Cố Thậm Vi!”
“Phải nói rõ trước, là ngươi tự mình muốn đi, nếu Hàn ngự sử ngươi chết ở đây, không thể trách lão phu ta được!”
Dứt lời, lão thấy sau lưng Hàn Thời Yến đột nhiên lũ lượt xuất hiện một đám người áo đen đông nghịt, khiến lão không nhịn được phải đếm sơ qua một lượt!
Má ơi! Giang hồ hành tẩu, ai mà chẳng phóng đại một hai câu ba hoa, một ám vệ nói thành tám ám vệ! Thế mà vị Ngự Sử cứng đầu này lại… nói bao nhiêu là bấy nhiêu, không hề bịa thêm một người!
Tà Y nghĩ vậy, ánh mắt lại lần nữa rơi lên thanh kiếm bên hông Cố Thậm Vi.
Ánh mắt ấy quá rõ ràng, khiến Cố Thậm Vi chẳng thể nào lờ đi được. “Ông với phụ thân ta có thù oán gì sao?”
Tà Y sững người, lắc lắc đầu: “Không thù không oán, ta thậm chí chưa từng gặp phụ thân ngươi. Hắn ta bao nhiêu tuổi, ta bao nhiêu tuổi chứ?”
“Ta có thù với ngoại tổ phụ của ngươi, mối hận đoạt thê!”
Vừa nói, lão lại nhìn sang Hàn Thời Yến: “Hôm ấy ta đã thề, người của Xuất Vân kiếm trang, lão tử gặp một giết một!”
Lão cũng từng nghĩ sẽ hùng hồn tuyên bố giết Cố Thậm Vi, nhưng đánh không lại, lão không muốn mất mặt!
Thế là đành mặt dày đổi thành: thấy chết không cứu!
Tà Y chỉ vào Cố Thậm Vi, nói: “Cho nên ngươi thì không được! Cho dù ngươi có vượt qua, ta cũng sẽ không cứu. Nhưng hắn, thì ta có thể chiếu theo quy củ trong cốc, nếu vượt được ba cửa, ta sẽ trị.”
“Nếu không, cho dù các ngươi có kề kiếm vào cổ ta, lão phu cũng không cứu người đâu.”
Lời vừa dứt, trong mắt lão toàn là vẻ ranh ma, bởi lão biết Hàn Thời Yến không biết võ công, sao có thể vượt được thử thách?
Nghĩ vậy, lão giơ tay như đại bàng vồ gà, túm lấy tay tôn nữ, lùi vài bước, quay người đi vào trong cốc: “Ba cửa ải. Vượt qua, ta sẽ cứu nàng.”
Nói rồi, cả người lão đã chìm vào trong màn sương dày đặc.
“Hàn Thời Yến, huynh không thể đi! Chúng ta xông vào giết sạch! Lão già kia chỉ giả vờ có cốt khí thôi! Hơn nữa, ông là kẻ nói lời không giữ lời, cho dù huynh có vượt qua, ông ta chưa chắc đã chịu cứu ta đâu! Ông ta trông mong vào việc huynh không có võ công, muốn huynh đi chết vô ích!”
Giọng Cố Thậm Vi đầy lo lắng.
“Đúng vậy công tử! Chúng ta cứ xông vào quét sạch cả Tà Y Cốc, bắt sống tên lão tặc đó, xem ông ta có dám không cứu hay không!”
Thủ lĩnh ám vệ vừa xông đến bên cạnh, cũng không nhịn được mà khuyên can.
***