Đệ nhất hung kiếm – Chương 423-424

Chương 423: Học thuộc lời thoại thật là khó

***

Cố Thậm Vi và Ngô Giang đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nỗi đau không nói thành lời!

Cố Thậm Vi: Nếu biết trước, nàng đã chẳng nên cười nhạo hắn tiêu sạch bổng lộc chỉ để mua cái lồng chim kia!

Ngô Giang: Nếu biết trước, hắn đã ôm chầm lấy Ngụy Trường Mệnh mà kết nghĩa vườn đào rồi… chỉ là kết nghĩa vườn đào đã đủ người… mà hắn lại không nỡ bỏ Hàn Thời Yến với Cố Thậm Vi, vậy chẳng lẽ người bị đá ra là chính mình?

Hàn Thời Yến nhìn hai vị võ tướng mất chí khí trước mắt, đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì.

“Vẫn còn kịp. Tuy Lỗ Quốc Công không còn con cháu, nhưng phu nhân của ông ta vẫn còn. Bà ấy tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận Ngụy Trường Mệnh đâu.”

Lời Hàn Thời Yến vừa dứt, lập tức cảm thấy eo mình bị siết chặt. Cố Thậm Vi thuần thục mà kéo lấy hắn, cùng với Ngô Giang, cả ba người như ngựa hoang đứt cương lao thẳng đến phủ Lỗ Quốc Công!

“Là thân thích bên ngoại của Ngụy Trường Mệnh, chúng ta phải đi chống lưng cho huynh ấy!”

Ngô Giang vừa chạy vừa hét, gió thổi méo cả miệng, tiếng nói bị cuốn mất phân nửa, nhưng Hàn Thời Yến vẫn cảm thấy tai mình ong ong không dứt.

Gần như chỉ trong chớp mắt, ba người đã chạy đến cổng phủ Lỗ Quốc Công, lúc này người đứng xem náo nhiệt khá đông.

Hàn Thời Yến âm thầm chỉnh lại búi tóc, đó là do Cố Thậm Vi đích thân búi cho, may mà vẫn chưa bung!

Đợi hắn chỉnh tề xong xuôi, đã thấy Cố Thậm Vi và Ngô Giang đang thò đầu thụt cổ nhìn quanh, tìm kiếm chỗ quan sát náo nhiệt lý tưởng.

Khóe miệng Hàn Thời Yến giật giật: Ta thấy hai người không giống người nhà bên ngoại, mà giống đạo chích đang thăm dò địa hình thì đúng hơn!

“Thời Yến huynh, mau lên! Người truyền chỉ trong cung đã vào phủ rồi, đứng ở cổng chẳng thấy được gì. Hạ Lỗ đang trèo tường ở bên kia kìa, ở đó có thể nhìn thấy, mau qua đó!”

Hàn Thời Yến bất đắc dĩ lắc đầu, đành chạy theo Cố Thậm Vi và Ngô Giang men theo tường viện phủ Lỗ Quốc Công, rẽ một đoạn mới dừng lại.

Hắn chăm chú nhìn, không khỏi thầm than: Đại Ung thật sự quốc thái dân an.

Nếu không phải thế, thì sao lại có nhiều người mang thang đến xem náo nhiệt như vậy? Mà toàn là mấy gương mặt quen từng thấy ở cổng Khai Phong phủ tối qua.

Nổi bật nhất trong đó không ai khác chính là cặp phụ tử kia, lúc này không phải giờ ăn, nên họ không bưng bát hải nữa, mà mỗi người cầm một quả dưa ngọt trái mùa, gặm đến nước chảy tứ tung.

“Bám chắc vào, ta đưa huynh lên!”

Hàn Thời Yến còn đang quan sát, thì cảm giác bị kẹp chặt ở thắt lưng lại xuất hiện lần nữa, Cố Thậm Vi một tay ôm lấy eo hắn, tung người nhảy lên, nhẹ nhàng điểm mũi chân vào  tường viện, rồi lại phóng thêm một cái, thẳng vào tán cây to trong phủ.

Cố Thậm Vi tìm được hai nhánh lớn, buông tay khỏi eo Hàn Thời Yến: “Huynh ngồi đây, chỗ này rộng rãi.”

Hàn Thời Yến tỉnh lại từ cơn choáng váng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra chúng ta là mệnh quan triều đình, có thể đường đường chính chính xuống đó xem.”

Nhất là khi Ngụy Trường Mệnh cũng đang ở đó.

“Người kia là Lý công công, là lão nhân cận thân bên cạnh Quan gia.”

Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến thì thầm giải thích, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Người phía dưới chia thành hai phe, một bên là người cũ trong phủ Lỗ Quốc Công, bên kia là Ngụy Trường Mệnh thân đầy vết thương, cùng với Trương Xuân Đình và Lý Tam Tư đứng hai bên. Hai phe rõ ràng đối lập như nước với lửa.

Lý công công lúc này đã tuyên xong thánh chỉ, phẩy tay áo, trước tiên chia buồn một câu với Lỗ Quốc Công phu nhân, rồi mới quay sang Ngụy Trường Mệnh, tươi cười nói: “Chúc mừng tân Quốc Công gia.”

Lỗ Quốc Công phu nhân vốn đang có vẻ mặt đờ đẫn, nhưng ngay sau khi nghe câu “chúc mừng” ấy, nét mặt lập tức sụp đổ, không thể nào giữ nổi nữa!

“Ta không phục! Ta muốn vào cung gặp Quan gia! Đứa con riêng tiện tỳ nuôi lớn, dựa vào đâu mà được kế thừa tước vị của Quốc Công gia? Nhi tử ta tuy đã qua đời, nhưng đã sớm nhận con thừa tự trong tộc! Tước vị phải truyền cho con của nó, dựa vào đâu mà lại truyền cho tên hung thủ giết người này?!”

“Chính là hắn, trên đường đến phương Bắc, hại chết nhi tử của ta. Ta hận không thể lột da, ăn thịt hắn!”

“Quan gia làm vậy là sỉ nhục ta, chẳng khác nào chà đạp lên lòng trung thành của Quốc Công gia năm xưa!”

Nói xong, phu nhân Lỗ Quốc Công kéo tay một đứa bé tầm sáu bảy tuổi bên cạnh.

Bà ta dùng sức rất mạnh, đứa nhỏ từ bé được nuông chiều làm sao chịu nổi thế này, lập tức bật khóc: “Đau! Đau quá! Người làm con đau! Phụ thân ơi, mẫu thân ơi, con không muốn ở đây, con đau quá!”

Lỗ Quốc Công phu nhân nghe thế thì buông tay, giận dữ tát thẳng một cái vào mặt đứa bé.

Móng tay bà ta để rất dài, cái tát này khiến trên má đứa trẻ lập tức xuất hiện một vệt máu rướm, nó càng khóc dữ dội hơn.

Lúc này Lỗ Quốc Công phu nhân hai mắt đã đỏ ngầu. Trưởng tử bà thể nhược nhiều bệnh, căn bản không có con nối dõi.

Thứ tử thì chỉ là một tên ăn chơi phá gia, trong phòng tuy nhiều nữ nhân lại chỉ sinh được một đứa con gái, cũng không có nam đinh kế tục.

Ban đầu bà nghĩ nếu trưởng tử không qua khỏi, thì để thứ tử kế thừa tước vị. Nào ngờ đứa con thứ ấy lại chết bất ngờ trên đường đến phương Bắc. Khi đó bà đã cảnh giác với Ngụy Trường Mệnh, lập tức chọn hai đứa trẻ trong tộc, lần lượt nhận làm con thừa tự cho hai nhi tử của mình.

Còn trong đêm viết tấu chương gửi vào cung, vốn tưởng là đã vững như bàn thạch, chẳng ngờ lại bất thình lình đợi được một thánh chỉ như vậy!

Thấy Ngụy Trường Mệnh không nói lời nào, Lỗ Quốc Công phu nhân lại càng ngang ngược, lấn tới:

“Con của tiện nhân mà cũng dám vọng tưởng đến thứ không thuộc về ngươi! Ngươi tưởng có Hoàng Thành tư chống lưng thì là ghê gớm lắm sao?”

“Chẳng phải chỉ mình ngươi có chỗ dựa! Ta sẽ lập tức vào cung, chuyện này thật quá nực cười, ta không phục!”

Vừa nói, bà ta liền vung tay tát thẳng về phía Ngụy Trường Mệnh.

Ngụy Trường Mệnh vẫn đứng im ngẩn người, hoàn toàn không có ý định né tránh.

Ngay lúc bàn tay kia sắp vung đến mặt hắn, từ phía sau lệch về một bên, bỗng duỗi ra một cánh tay, vững vàng giữ chặt cổ tay của phu nhân Lỗ Quốc Công.

“Phu nhân là muốn nói có Tô Quý phi chống lưng, thì có thể kháng chỉ không tuân sao? Không cần phu nhân vào cung, tại hạ sẽ chuyển nguyên văn từng chữ tới thánh thượng.”

Sắc mặt phu nhân Lỗ Quốc Công lập tức đại biến, tay run rẩy chỉ thẳng vào Trương Xuân Đình: “Ngươi vu khống ta!”

Bà ta vừa dứt lời, cổ tay bỗng đau nhói, Ngụy Trường Mệnh trước đó còn như tượng đất, giờ đã hất phăng tay bà ra một cái rõ mạnh.

“Ngươi có thể chỉ trích ta, nhưng không được chỉ vào Trương đại nhân của chúng ta.”

Ngồi trên cây, Cố Thậm Vi nghe vậy không nhịn được khẽ cong khóe môi. Nàng biết mà, đối với chuyện của mình thì Ngụy Trường Mệnh không so đo, nhưng đừng nói là một phu nhân Lỗ Quốc Công, cho dù có là Quan gia đi nữa mà dám bất kính với Trương Xuân Đình, hắn cũng không nể mặt mà phát hỏa!

“Chính bà cũng nói, hắn có con. Vậy phụ thân ta, Lỗ Quốc Công, cũng có ta là con ruột đây này.”

Hắn vừa nói, vừa nhìn đứa trẻ đang nằm trên đất vừa gào khóc vừa lăn lộn, rồi nói tiếp:

“Quan gia đem tước vị của phụ thân truyền cho con ruột của ông ấy, mà không truyền cho đứa bé không biết được bế từ đâu về, chẳng rõ là cháu ai, thì có gì sai?”

“Nếu lão phu nhân thực lòng có tình nghĩa với phụ thân ta, thì ắt phải biết nên làm gì để ông ấy có thể mỉm cười nơi chín suối.”

Ngụy Trường Mệnh nói rồi lắc đầu: “Ta vốn không hề có ý định nhận tước vị của Lỗ Quốc Công phủ, nhưng phụ thân mộng báo cho ta, nói rằng ông không nỡ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài… Ta chỉ muốn để phụ thân yên lòng…”

Ngụy Trường Mệnh gắng hết sức nhớ lời thoại, đột nhiên bị nghẹn giữa chừng…

Khó thật đấy! Câu của Lý Tam Tư bắt hắn học thuộc sao mà khó nhớ quá, sau chữ “yên lòng” là gì ấy nhỉ… hoàn toàn quên mất rồi!

***

 

Chương 424: Hôm nay là một ngày tốt lành

Ngụy Trường Mệnh nghẹn lời, trong chốc lát không biết phải làm sao cho phải.

Đứng phía sau hắn, lông mày Lý Tam Tư gần như sắp xoắn lại thành một mối, phiền chết đi được!

Hắn gần như có thể đoán trước, sau này mình chẳng những phải giúp Trương Xuân Đình quản lý Hoàng Thành tư, còn phải thay Ngụy Trường Mệnh trông nom phủ Lỗ Quốc Công, thậm chí còn phải chăm nom luôn cả tên hỗn thế ma vương đang ngồi trên cây cười toe toét, cười đến mức nướu cũng lộ ra kia…

Ba ngọn núi lớn đè đầu, Lý Tam Tư giơ tay lên, đè mạnh đầu Ngụy Trường Mệnh xuống!

Chỉ có như vậy, người ngoài mới không nhìn ra vẻ mặt ngốc nghếch chẳng chút chân thành kia của Ngụy Trường Mệnh. Có ai đời được huấn luyện mà đọc một đoạn nói như đang học thuộc bài trước mặt phu tử thế chứ?

“Nam tử hán đại trượng phu, có nước mắt cũng không dễ dàng rơi! Ngụy Trường Mệnh, mau thu nước mắt của ngươi lại!”

Giọng Lý Tam Tư đầy bi ai, hắn hận không thể tự mình diễn thay cho Ngụy Trường Mệnh!

Ngụy Trường Mệnh lập tức ngộ ra, thì ra là muốn hắn khóc… Nhưng hắn làm gì mà khóc nổi cơ chứ? Đang rối rắm thì bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói, chắc chắn là Lý Tam Tư lấy kim đâm hắn rồi! Nhất định là dùng kim châm rồi! Đau muốn khóc luôn…

Đau quá đi mất! Cây kim này chẳng lẽ mọc gai rồi sao, sao mà chích đau dữ vậy!

Ngụy Trường Mệnh rất muốn rú lên một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi, ngẩng đầu lên, ngay lập tức để lộ khuôn mặt đầy nước mắt cho toàn bộ mọi người nhìn thấy!

Cố Thậm Vi đang ngồi trên cây lập tức hưng phấn vung tay, giỏi quá! Ai mà không thấy Ngụy Trường Mệnh hiếu thảo cơ chứ? Người ta thậm chí còn chưa đứng trong linh đường, chỉ mới nhắc đến Lỗ Quốc Công thôi mà đã khóc thành người đầy nước mắt rồi!

Phu nhân Lỗ Quốc Công đứng đối diện quả nhiên đồng tử co rút lại, lửa giận trong lòng càng bốc cao hơn!

“Đồ con hoang hèn mọn! Ngươi bày trò khóc lóc gì ở đây…”

Cố Thậm Vi đang suy nghĩ, ánh mắt chợt lóe, nàng cùng Ngô Giang trên cây bên cạnh trao nhau một ánh nhìn, thời cơ đã đến! Không ra tay thì thật có lỗi với câu “phú quý đừng quên nhau”!

Hai người không hẹn mà cùng nhảy bổ xuống đất.

Hàn Thời Yến lại một lần nữa bị Cố Thậm Vi ôm ngang eo mà lôi theo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa sầu muộn. Ngọt ngào là vì Cố Thậm Vi vẫn nhớ mang theo hắn, sầu muộn là vì màn phi thân lên xuống thế này đối với một vị Ngự sử tay trói gà không chặt như hắn mà nói thì… quá sức kích thích!

Ba người lớn như vậy cùng lúc đáp xuống đất, dù có là kẻ mù cũng không thể làm ngơ.

Cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực của mọi người đồng loạt đổ dồn lên mình, lại thấy Ngô Giang cùng Cố Thậm Vi đã chuẩn bị sẵn sàng lao lên giúp Ngụy Trường Mệnh dằn mặt Lỗ Quốc Công phu nhân, Hàn Thời Yến chỉ biết thở dài một tiếng, vội vàng lên tiếng trước cả hai:

“Thánh chỉ đã ban, nếu không tuân, xin hãy tự cầu được trình bày với Quan gia. Nếu không, thì không còn đường lui nữa. Phu nhân nếu có điều gì bất bình, chi bằng sớm vào cung thì hơn.”

Giọng Hàn Thời Yến hoàn toàn không mang chút cảm xúc nào, hắn khẽ liếc mắt về phía tường viện.

Người trong tộc phủ Lỗ Quốc Công đang đứng xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào xung quanh đã tụ lại một đám đông chen chúc, tầng tầng lớp lớp người đứng vây xem náo nhiệt.

Sắc mặt phu nhân Lỗ Quốc Công lúc này vô cùng khó coi. Lần trước ba người này xuất hiện trước mặt bà ta là ở Ngũ Phúc tự, khi ấy danh tiếng mà bà dày công gây dựng cả đời sụp đổ trong chốc lát, Thái hậu trong cung còn đặc biệt triệu bà vào cung trách mắng một trận.

Còn phạt bà phải ở nhà diện bích hối lỗi, bởi vì chuyện bà ta lén lút tư tình với tiểu quan trong xe ngựa mà truyền ra thì quả thực quá mất thể diện rồi.

“Chuyện nhà họ Từ chúng ta, mấy vị cũng quản quá rộng rồi đấy!” Phu nhân Lỗ Quốc Công cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng.

Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Kế thừa tước vị đâu phải chuyện nhà, kháng chỉ lại càng không phải. Phu nhân đã là Cáo Mệnh phụ nhân, xin hãy thận trọng lời nói và hành động.”

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi và Ngô Giang đã một trái một phải đứng cạnh Ngụy Trường Mệnh, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lỗ Quốc Công phu nhân còn định mở miệng, thì từ đám người trong tộc vang lên một giọng nói già nua: “Đã là thánh chỉ, thì là ân điển của triều đình. Năm xưa lão Quốc Công từng nhắc với lão phu là có người con tên Trường Mệnh, hơn nữa đã sớm ghi tên vào gia phả. Nay nó kế thừa y bát của Quốc Công, là chuyện vô cùng tốt lành.”

Lão nhân râu tóc bạc phơ chống gậy vừa mở miệng đã như một lời đóng đinh, khiến không ít người trong tộc gật đầu hưởng ứng.

Lão nhân nói xong bước ra phía trước, lảo đảo run rẩy tiến tới, túm lấy tay Lý công công vừa tuyên chỉ.

Cố Thậm Vi nhìn kỹ, thấy lão nhân ấy như luyện ám khí từ nhỏ, chính xác vô cùng mà nhét thẳng một thỏi vàng vào tay áo của Lý công công!

Còn có thể làm vậy sao?! Cố Thậm Vi kinh hãi!

Cái vị Lý công công khi nãy còn như tượng gỗ không nói tiếng nào, lúc này trên mặt đã nở hoa, cười đến mức nhăn hết cả mặt mũi.

“Giờ cũng không còn sớm, nô tài xin cáo từ hồi cung phục mệnh. Bệ hạ khi nãy còn khen trước mặt Quý phi nương nương, nói rằng Ngụy khanh trông vô cùng giống phụ thân. Khi hắn hộ giá tả hữu, phong thái ấy quả thực giống hệt cố Quốc Công.”

Lý công công vừa nói vừa khẽ gật đầu với Hàn Thời Yến, sau đó ôm thỏi vàng sải bước đi khuất.

Cố Thậm Vi nhìn mà lại đỏ mắt!

Nàng vào sinh ra tử suốt một tháng trời, mà cũng không kiếm được nhiều như lão công công truyền chỉ kia! Làm Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư này, đúng thật là trâu ngựa không bằng!

Cố Thậm Vi còn đang ngưỡng mộ thỏi vàng, thì người bên cạnh đã rôm rả phụ họa theo lời Lý công công, tiếng đồng tình với vị tộc trưởng họ Từ vang lên không dứt.

Lỗ Quốc Công phu nhân chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã lăn ra bất tỉnh.

Ngụy Trường Mệnh thấy không cần tiếp tục diễn nữa, thở phào một hơi thật dài. Hắn tươi cười đầy mặt, muốn quay sang trò chuyện với Cố Thậm Vi, nhưng tộc nhân họ Từ đã ào ào vây lại, lão tộc trưởng còn kéo tay hắn lẩm bẩm không ngớt.

Cố Thậm Vi nghĩ: lần này ông ta không nhét thỏi vàng nữa, chắc là định rút một thỏi từ tay áo Ngụy Trường Mệnh ra đây mà!

Thấy Ngụy Trường Mệnh cứ quay đầu lại nhìn, Cố Thậm Vi mỉm cười vẫy tay với hắn.

Sau đó nàng liếc nhìn Hàn Thời Yến, hai người lặng lẽ tách khỏi đám đông, men theo con đường nhỏ về phía cổng sau. Trương Xuân Đình đứng bên cạnh trông thấy, cũng lập tức theo sau.

“Ngự Sử đại nhân ra tay giúp Trường Mệnh, xin đa tạ.”

Lời từ miệng Trương Xuân Đình thốt ra, mà như thể tiên nhạc trên trời vọng xuống!

Sắc mặt Hàn Thời Yến vẫn điềm đạm, nhưng trong lòng lại nở hoa, hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, ngay cả đại cữu huynh nhìn hắn cũng thấy thuận mắt rồi!

“Thánh chỉ đã ban, việc này xem như đã định. Lỗ Quốc Công phu nhân dù có ầm ĩ đến mấy, thực ra cũng chỉ là công dã tràng.”

“Cho dù Hàn mỗ không mở miệng, thì người trong tộc họ Từ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ. Phủ Lỗ Quốc Công hiện nay chẳng còn ai có thể dùng, Ngụy Trường Mệnh chính là người mà bọn họ vẫn luôn mong đợi, một vị thiên nhân giáng thế.”

“Lỗ Quốc Công phu nhân tuy là tỷ tỷ của Quý phi nương nương, nhưng bản thân lại hoang đường phóng túng, hiển nhiên trong lòng không còn hướng về họ Từ.”

“Nhi tử của bà ta vừa chết, trong phủ chẳng còn ai có quan hệ huyết thống, bà còn muốn bỏ ra bao nhiêu tâm sức nữa đây? Huống hồ bà đã mang tiếng xấu, bị trách mắng trong cung, ngay cả Quý phi nương nương cũng bắt đầu xa lánh.”

Người trong dòng chính của phủ Lỗ Quốc Công đã chết sạch, còn bên chi thứ thì cũng chẳng có ai nổi bật.

Cứ tiếp tục như vậy, thất bại là điều tất yếu.

Trong lúc mọi người trò chuyện, đã đến cửa sau phủ.

Lý Tam Tư và Ngô Giang ở lại giúp Ngụy Trường Mệnh, không đi cùng.

Cố Thậm Vi lặng lẽ nghe hết, trong đầu hiện lên lời nói của Giang thái sư khi nàng chơi cờ, ông ta từng nói, bước tiếp theo của Trương Xuân Đình là để Ngụy Trường Mệnh trở thành Lỗ Quốc Công đời tiếp theo. Giờ thì đúng như lời tiên đoán.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *