Chương 421: Cẩn thận với Trương Xuân Đình
***
Giang thái sư nói xong thì quay lưng lại, không thèm để ý đến Giang Tứ Lang nữa.
“Phụ thân…”
Giang Tứ Lang cất tiếng gọi nặng nề, quỳ rạp xuống trước cửa ngục, dập đầu ba cái vang dội.
Hắn lau khô nước mắt, đột ngột đứng phắt dậy, quay người chạy về phía con đường vừa đến.
Cố Thậm Vi thấy hắn có gì đó không ổn, cũng bước nhanh đuổi theo.
Trong nhà lao bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Giang thái sư mới quay đầu lại, đôi mắt đã đỏ hoe.
Ông dùng tay áo rộng lau khóe mắt, thản nhiên nói:
“Hàn ngự sử không cùng Cố thân sự rời đi, hẳn là còn lời muốn nói với lão phu.”
Hàn Thời Yến khẽ “ừ” một tiếng, việc hắn đột ngột chép lại sổ sách kia, cũng không hoàn toàn là để khơi gợi sự tò mò của Cố Thậm Vi.
“Ta đã xem qua sổ sách, có nhiều khoản ra vào không khớp. Giang Đại Lang dẫu có ham mê cờ bạc đến đâu, cũng không thể thua đến mức thủng một cái lỗ to như vậy.”
“Thuế ngân ở Tô Châu, cả một thuyền vàng… ông và ta đều biết đó là con số lớn đến nhường nào. Ông đã đem toàn bộ số đó đắp vào mới đủ bù lại khoản tiền bị tham ô năm xưa.”
“Ông mượn danh cứu tế, để họ Hồng ở Thương Lãng Sơn giúp mình rửa tiền, số ngân lượng lớn như vậy, cuối cùng đã chảy đi đâu rồi?”
Hàn Thời Yến vừa nói vừa lắc đầu với Giang thái sư:
“Năm đó Trung cung và Tô Quý phi tranh đấu trời long đất lở, nếu Giang Đại Lang thật sự gây ra chuyện cờ bạc lớn đến thế, Lý thái bảo không lý nào lại không ngửi được mùi, càng không có lý do gì bỏ qua cơ hội giáng một đòn chí mạng vào đối thủ.”
“Nói cách khác, kẻ dám lôi kéo Giang Đại Lang đánh bạc lớn như thế, tất có mưu đồ riêng.”
Một là có thương nhân giàu có muốn đi cửa Giang thái sư, cố ý bày ra cạm bẫy để dẫn dụ Đại Lang mắc câu, rồi đổi điều kiện, số tiền ấy không cần trả, xóa sạch một bút.
Hai là do kẻ đối địch trong triều mưu tính, muốn dùng Đại Lang để kéo cả Giang thái sư xuống ngựa, người ta muốn mạng chứ chẳng cần tiền.
Giang thái sư không nói gì, chỉ nhìn Hàn Thời Yến bằng ánh mắt phức tạp và sâu xa.
Một lúc sau, ông khẽ lắc đầu:
“Hàn ngự sử nghĩ hơi xa rồi. Trưởng tử nhà ta bất tài, lại đoạt lấy thị thiếp mà gã tùy tùng bên người yêu mến. Tên tùy tùng ôm hận trong lòng, dụ dỗ nó đi đánh bạc. Nó vốn là kẻ ý chí bạc nhược, quả thực đã thua một món lớn.”
“Tiền bạc trong phủ ta từ lâu đã tiêu tán sạch sẽ, vì chuyện đó mà Ngũ Lang nhà ta còn mất mạng khi còn nhỏ tuổi.”
“Nói ra không sợ ngươi chê cười, lúc ấy trong phủ quả thật không còn cách nào trả nợ, đành phải liều một phen.”
“Sau khi trả được nợ, ta liền đem tên tiểu đồng đó cùng thị thiếp trong phòng Đại Lang bán đi hết. Phần dư còn lại chở về Biện Kinh, lo chuyện thành thân cho mấy đứa con trai. Muốn cưới tức phụ môn đăng hộ đối, không có sính lễ thì sao mà được?”
“Nữ nhi xuất thân đích hay thứ, muốn gả vào nhà tử tế, không có hồi môn dày dặn, chẳng phải cũng khó thành sao?”
“Tiền chính là tiêu như vậy đấy.”
Sắc mặt Hàn Thời Yến không đổi, lại lắc đầu.
“Rõ ràng Giang Đại Lang không biết chuyện Lý Minh Phương và Giang Tứ Lang sẽ đại nghĩa diệt thân. Lúc hắn gào thét giữa công đường, cảm xúc chân thành, không hề giả vờ. Dù gì hắn cũng không giỏi đến thế. Hắn không biết ông định chừa lại cho Giang gia một con đường lui.”
“Kế hoạch này của ông, nhất định phải có Quan gia tại chỗ mới được. Nếu không, lấy tính cách của Vương Nhất Hòa, tuyệt đối không vì một câu đoạn tuyệt quan hệ của ông mà cho qua.”
Nếu chỉ nói miệng rằng đoạn tuyệt là có thể tránh được tội liên đới của cả gia tộc, thì chẳng phải thiên hạ sẽ loạn sao?
Một là không có mở từ đường xóa tên khỏi gia phả, hai là không có báo quan để lập hồ sơ… Giang Tứ Lang vẫn là người Giang gia, thậm chí Lý Minh Phương chưa nhận được hưu thư thì vẫn là tức phụ của nhà họ Giang. Nếu không có Quan gia ân xá, theo luật Đại Ung, Vương Nhất Hòa lẽ ra phải tống bọn họ vào ngục lớn.
“Giang Đại Lang rời phủ đi cầu kiến Quan gia, lại trùng hợp với lúc Cố Thậm Vi và Ngô Giang áp giải ông đến Khai Phong phủ. Mà vừa lúc chúng ta vừa bắt đầu thẩm án, Quan gia đã lập tức đến.”
“Đại Lang nhà ngươi lấy đâu ra thể diện, có thể khiến Quan gia hiếm khi xuất cung lại lập tức thân chinh rời cung?”
“Lúc đó đã là đêm khuya, của cung cũng đã đóng. Ông dựa vào đâu mà chắc chắn Quan gia nhất định sẽ ra mặt?”
“Ông lại dựa vào đâu mà chắc chắn Quan gia sẽ đồng ý với mưu tính của mình?”
Giang thái sư mím môi, lặng lẽ nhìn Hàn Thời Yến, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu cả con người hắn.
Một lúc lâu sau, ông mới đỏ mắt lên tiếng:
“Lão phu bỗng nhớ, khi bằng tuổi ngươi bây giờ, ta cũng từng là một vị quan tốt, một lòng vì dân, việc gì cũng phải truy đến cùng, phân cho rõ phải trái trắng đen.”
“Lúc ấy ta tuyệt không thể ngờ, đến tuổi này, bản thân lại biến thành bộ dạng chẳng ra gì.”
“Trở thành chính người mà năm xưa ta căm ghét nhất.”
Ông nói, rồi chán chường lắc đầu.
“Ta biết ngươi đang hoài nghi điều gì.”
“Ta và Quan gia làm vua tôi với nhau mấy chục năm, giữa vua tôi ít nhiều có chút tình nghĩa. Hơn nữa Quan gia đã già, người đến tuổi thì lòng dạ cũng dễ mềm, nhất là với những lão thần như chúng ta, càng dễ mủi lòng. Ta chính là đánh cược vào điểm ấy mà thôi.”
“Những gì nên nói về vụ án, ta đều đã nói hết, không còn gì giấu giếm.”
“Chẳng lẽ ta lại đi ăn cắp ngân lượng của Quan gia, rồi lại đem trả về cho Quan gia hay sao…”
Hàn Thời Yến không chút chần chừ ngắt lời: “Ông ăn cắp là ngân lượng của Đại Ung, chứ không phải của Quan gia. Bạc của Đại Ung đặt trong quốc khố, còn bạc của Quan gia là ở nội phủ, không thể lẫn lộn.”
Giang thái sư nghe vậy, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“Hàn ngự sử đừng nên mãi chấp nhất vào những chuyện như vậy nữa. So với điều đó, lão phu khuyên ngươi nên dốc lòng để mắt tới Hoàng Thành sứ Trương Xuân Đình thì hơn. Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật để diệt Ngô, Hàn Tín nhẫn chịu nỗi nhục chui háng mới nên nghiệp lớn…”
“Trương Xuân Đình từng chịu bao nhiêu nhục nhã, hắn sao có thể thật lòng kính yêu Quan gia được?”
“Thái tử là ruột thịt thân sinh của hắn, mà hắn còn có thể lạnh lùng hạ sát…”
“Đã có thể giết huynh, thì sao biết được một ngày kia sẽ không giết cha, sát đệ?”
“Thái tử vừa mất, thân thể Quan gia ngày một yếu đi, đã già rồi… Nhị hoàng tử lại còn nhỏ… Mà Trương Xuân Đình thì đang ở độ tuổi sung sức nhất…”
Giang thái sư nói rồi đứng dậy, bước đến gần song sắt, tiến sát lại phía Hàn Thời Yến.
“Lão phu làm không ít chuyện sai, nhưng lão phu thật sự luôn hướng về Đại Ung, không dám có chút nào lơi lỏng… Trước kia hắn muốn rửa oan cho Cố Hữu Niên, còn có điều kiêng kỵ. Nay vụ án đã kết, đã chẳng còn ai đủ sức khống chế hắn nữa.”
Hàn Thời Yến nghe vậy, trong lòng thấp thoáng chút suy tư, nhưng lại khẽ lắc đầu:
“Những lời này, e rằng Thái sư sớm đã nói với Quan gia rồi. Trương Xuân Đình chưa từng có hành vi tạo phản, Thái sư đã vội tuyên cho hắn án tử. Những người nghĩ giống Thái sư trong kinh thành này, trong triều đình này, có bao nhiêu người chứ?”
Lúc cần hắn ra tay trừ khử dị kỷ, thì coi hắn như thanh kiếm sắc bén và dơ bẩn nhất.
Đến khi không cần hắn nữa, lại chê thanh kiếm ấy quá mức đáng sợ. Trên đời này, đâu có thứ đạo lý vô lý đến thế?
“Thái sư nói với ta những điều này, chẳng qua là muốn mượn tay ta, khiến Cố Thậm Vi trở thành xiềng xích trói buộc Trương Xuân Đình.”
“Giống như ông từng lợi dụng Lý Minh Phương để kiềm chế Cố Thậm Vi vậy.”
“Sao Thái sư không nói thẳng với ta rằng, Trương Xuân Đình giết huynh trưởng, vốn dĩ là cái khóa mà các ngươi đã sớm e sợ hắn mà chủ động đeo lên? Nếu không phải như vậy, hôm nay các ngươi làm gì có cái lý đường hoàng chính chính này để công kích hắn?”
Hắn không ưa bè phái, không thích tranh quyền, nhưng không có nghĩa là không hiểu, hắn chỉ không muốn bước vào mà thôi.
***
Chương 422: Ngụy Trường Mệnh phát đạt rồi
“Vì sao ông lại kiêng kỵ hắn?”
“Trương Xuân Đình chưa được nhập gia phả, lại không mang họ Triệu. Lý do vì sao, Thái sư chẳng lẽ còn không rõ ràng nhất sao? Đã rõ như vậy, cớ gì vẫn phải dè chừng hắn?”
Thiên hạ đều biết Trương Xuân Đình là một thái giám đẹp đẽ mà hung tàn.
Không ai lại tự rêu rao điều đó, cũng chẳng ai lại đi lột xiêm y của Hoàng Thành sứ để kiểm chứng, nên cái gọi là “người người đều biết” ấy, sao có thể không phải là do kẻ có tâm giở trò? Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến lại không nhịn được muốn nói một câu với vị biểu huynh kiêm cữu huynh kia: thật là thảm!
Vận mệnh giống như đặc biệt bất công với hắn, kinh thành Biện Kinh này vốn dĩ chưa từng là quê nhà hắn, chỉ là một hang cọp ổ sói mà thôi.
Giang thái sư cảm thấy mình một lần nữa bị Hàn Thời Yến nhìn thấu.
Ông nắm lấy song gỗ của lao ngục, cười khổ thành tiếng.
“Nếu đám nhi tử ta được một phần mười của Hàn ngự sử, thì tốt biết mấy.”
“Thế nhân đều nói Hàn Kính Nghiêm có tài trị thế, sau này có thể làm tướng quốc. Nhưng giờ xem ra, Hàn ngự sử còn vượt trội hơn nhiều.”
“Ngươi bảo lão phu sao có thể không kiêng dè hắn? Cả tộc họ Triệu đều là văn nhân tay trói gà không chặt, còn Trương Xuân Đình lại là đệ tử của Cố Hữu Niên! Cố Thậm Vi năm mười ba tuổi đã có thể địch trăm người, Trương Xuân Đình ở giữa hoàng thất Đại Ung, chẳng phải chính là hổ dữ lạc bầy dê, đại bàng chao lượn trên đầu thỏ đó sao…”
“Dây thừng chỉ có thể trói rắn lẩn, sao có thể trói nổi mãng xà vươn trời?”
“Hắn chém hoàng thất như chém rau chặt củi, ngươi bảo lão phu sao có thể không sợ?”
Hàn Thời Yến im lặng.
Hắn nghĩ đến vị cữu phụ chỉ cần hắn nói một câu trái ý là ném chén trà, thở ba hơi mới bình tĩnh nổi kia, lại nghĩ đến vị biểu đệ cũng là thái tử tương lai vừa trông thấy hắn là sợ tới mức ôm chặt lấy ống quần mẫu thân mình, không dám ló đầu ra kia… Trong khoảnh khắc, hắn bỗng dưng hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Giang thái sư.
“Khi Thái sư sai Lý Thường hành thích Quan gia, chẳng lẽ chưa từng nghĩ, chính mình mới là hổ báo sói lang?”
Cái lão già này quả thực là khoan dung với bản thân, khắt khe với người khác.
“Ngài đương nhiên chưa từng nghĩ tới điều đó, dẫu có tạo phản, ngài vẫn cho rằng mình là trung thần ái quốc. Tần Thủy Hoàng thống nhất thước cân đo, còn Thái sư dùng thước đo người và đo mình, cớ sao lại là hai cái khác nhau?”
Hàn Thời Yến nói xong cũng không còn ý định tiếp tục đối thoại với Giang thái sư nữa.
Trong lòng hắn hiểu rõ, lão gian thần này tuyệt sẽ không hé lộ nửa manh mối về số tiền kia, ông ta chỉ đang không ngừng đưa tín hiệu ngầm cho hắn, đây chính là thủ đoạn mà một đời Thái sư đã quá quen dùng.
Đáng tiếc, mấy trò đó đem ra dùng với hắn thì hoàn toàn vô dụng.
Hắn, Hàn Thời Yến, nổi danh cứng đầu, chín trâu kéo cũng không quay lại được, huống hồ lại là một lão già tay không trói nổi gà, lại còn là kẻ đã hại chết phụ thân của Cố Thậm Vi.
Nghĩ tới đây, hắn không thèm để ý đến tiếng gọi phía sau của Giang thái sư, cứ thế sải bước đi thẳng về phía cửa địa lao.
Càng đi, bước chân càng nhẹ nhõm!
Cố Thậm Vi đang đợi hắn ở phía trên kia, hai người vừa mới thổ lộ tâm ý, hôm nay đáng ra phải là ngày đốt pháo rải kẹo mừng mới phải.
Gã ngục tốt canh cửa còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, đã thấy Hàn Thời Yến lướt qua như gió.
Trước địa lao Khai Phong phủ, cây đào lúc này đã ra trái non, trên cành xanh mướt lấm tấm đọng sương. Mấy quả ở đầu cành đón nắng nhiều đã sớm đỏ ửng đầu, bị chim trời mổ mất một nửa, không biết ngày nào sẽ rơi xuống.
Cố Thậm Vi đứng dưới gốc cây, xoay lưng về phía hắn. Không khí sau mưa tạnh đặc biệt trong lành, như thể tai cũng được gột rửa, tiếng chim hót ve kêu bỗng rộ lên khắp nơi.
Hàn Thời Yến cảm thấy, ngay khoảnh khắc hắn bước qua cánh cửa địa lao, nhìn thấy Cố Thậm Vi, cả thành Biện Kinh dường như thoắt chốc chuyển xuân thành hạ.
Cũng như trái tim hắn, từ ấm áp hóa thành rực cháy.
“Cố thân sự!”
Hàn Thời Yến chạy chậm mấy bước, đến gần Cố Thậm Vi thì lại chậm rãi bước đi, ngẩng cao đầu, khẽ gọi một tiếng.
Cố Thậm Vi nghe thấy quay đầu lại: “Ta đã bảo Trường Quan đưa Giang Tứ Lang về ngõ Tang Tử trước rồi.”
Hàn Thời Yến khẽ gật đầu. Khi thấy Cố Thậm Vi chỉ có một mình, hắn đã đoán được kết quả này.
“Vậy thì chúng ta cùng đi xem nhà đi, cách đây không xa, đi bộ là đến. Trên đường còn ngang qua tiệm bánh bao Vạn gia, có thể mua vài cái lót dạ.”
Cố Thậm Vi đánh giá hắn một lượt. Giờ phút này, Hàn Thời Yến đã hoàn toàn không giống một người từng bệnh nặng chút nào.
“Được.”
Nếu không có màn chen ngang của Giang Tứ Lang, vốn dĩ hôm nay họ cũng định cùng đi xem nhà.
Cố Thậm Vi thật ra rất muốn hỏi Hàn Thời Yến về quyển sổ sách kia, nhưng nghĩ nếu hỏi, chẳng phải hắn sẽ phát hiện chuyện sáng nay nàng len lén đi thăm bệnh sao? Lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức muốn lấy ngón chân đào ra một cái ao cá!
Để hắn biết rồi, chắc chắn sẽ làm tới! Đuôi còn chẳng phải sẽ vểnh thẳng lên tận cổng Nam Thiên!
Nhưng nếu không hỏi, lại thấy ngứa ngáy trong lòng.
Đang do dự, thì chợt nghe Hàn Thời Yến hạ giọng nói: “Ta xem sổ sách thấy có chút không ổn, nghi là Giang thái sư đã dâng một phần ngân lượng cho Quan gia. Chính vì có điểm yếu này trong tay, nên dù Giang thái sư đã sai Lý Thường hành thích Quan gia—”
“Quan gia vẫn nguyện ý giữ lại huyết mạch của ông ta là Giang Tứ Lang.”
“Chỉ là ông ta không chịu thừa nhận, mà suy đoán này cũng e rằng rất khó chứng thực.”
“Vừa rồi ta vì hỏi việc đó nên mới nán lại thêm một lát.”
Cố Thậm Vi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người trước mặt với vẻ nghi ngờ xen lẫn bàng hoàng.
Chẳng lẽ Hàn Thời Yến có thể nghe được tiếng lòng nàng? Hay là tên này vốn chính là con giun nằm trong bụng nàng?
Thế thì khỏi phải do dự gì nữa!
Một người nghĩ đến chuyện, một người nghĩ đến người, thế là cả hai cứ thế sóng vai đi thẳng đến cổng Khai Phong phủ.
Cánh cửa lớn sơn đỏ rực vẫn đang mở rộng. Đám đông vây xem náo nhiệt đến mấy lớp hôm qua giờ đã tan sạch không còn một bóng, ngay cả sư tử đá trước phủ cũng cảm thấy bớt bị ấm ức hơn.
“Thời Yến huynh! Cố thân nhân! Đợi ta với, đợi ta với! Hai người cũng đi phủ Lỗ Quốc Công xem náo nhiệt sao? Hạ Lỗ huynh vừa mới báo ta một tiếng, hắn đã mang theo Hạo Nhi đi trước giành chỗ tốt rồi!”
Cố Thậm Vi nghe giọng nói sấm nổ phía sau, đầu óc cũng ong ong theo.
“E là ta không có duyên làm hàng xóm với huynh rồi, bằng không sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác chen vào? Chủ nhà kia có thể chờ đến bao giờ nữa đây?”
Hàn Thời Yến thấy nàng nhìn mình, tai lập tức đỏ ửng, chớp chớp mắt rồi lưỡng lự nói: “Ta có thể nói thật không? Chủ nhà thật ra… là ta. Ta sợ căn nhà ấy bị người khác mua mất nên đã tranh thủ mua trước rồi… Nhà cũng sửa sơ qua một lượt, có thể dọn vào ở luôn.”
Hàn Thời Yến vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt của Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi sững người, rồi bật cười thành tiếng, giòn tan.
Nàng hiểu rõ tấm lòng của Hàn Thời Yến, mà bản thân cũng không phải người hay làm bộ làm tịch. Quả thực nàng cần một chỗ ở như vậy, cũng không muốn phí thời gian vào mấy chuyện lắt nhắt này.
“Người nhà giàu đúng là… mua nhà mà giống như ra chợ mua rau vậy sao?”
Thấy nàng không tức giận, Hàn Thời Yến cũng bật cười, quay đầu nhìn về phía Ngô Giang đang chạy tới.
“Hạ Lỗ là ai? Hạo Nhi là ai? Phủ Lỗ Quốc Công xảy ra chuyện gì?”
Ngô Giang nghe thấy Hàn Thời Yến hỏi, lập tức phấn chấn hẳn lên. Hắn nháy mắt ra hiệu với hai người, sau đó mới líu lo nói:
“Hạ Lỗ chính là cái ông to con bưng bát đứng xem náo nhiệt hôm trước đó! Hạo Nhi là đứa bé cưỡi trên vai ông ta, cũng là nhi tử của ông ấy!”
“Nghe đồn tên bệnh hoạn trong phủ Lỗ Quốc Công đêm qua chết rồi, Quan gia vừa ban thánh chỉ, để cho tên Ngụy Trường Mệnh kế vị làm Lỗ Quốc Công!”
“Ngụy Trường Mệnh cái tên thối tha ấy, hắn sắp phát tài rồi đó! Ta phải vội vã chạy tới tranh thủ hô một tiếng ‘giàu sang xin chớ quên nhau’, còn nói mình là huynh đệ thất lạc nhiều năm của tân Quốc Công ấy chứ!”
***