Chương 371: Cơn giận của Trương Xuân Đình
***
“Cố thân sự trông có vẻ vẫn tung tăng khỏe mạnh, như vậy thì chẳng cần nghỉ bệnh nữa. Từ hôm nay quay lại Hoàng Thành tư đi!”
Đợi người lui khỏi buổi chầu sớm gần hết, lúc này Cố Thậm Vi mới khẽ thở phào một hơi. Bước đi lần này tuy là một nước cờ mạo hiểm, nhưng rõ ràng nàng và Hàn Thời Yến đã đánh cược đúng.
Nàng đang ngầm đắc ý trong lòng, thì chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc đầy châm chọc.
Cố Thậm Vi thầm kêu không ổn, cười gượng quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Trương Xuân Đình đang nở nụ cười lạnh lẽo.
Lúc nãy đối mặt với lão Quan gia quá lâu, giờ thấy Trương Xuân Đình, nàng có cảm giác đôi mắt như được gột rửa sạch sẽ, ngay cả những cây cột trong đại điện dường như cũng rực rỡ hơn mấy phần. Thế gian này sao lại có người đẹp đến mức ấy chứ!
“Người của Hoàng Thành tư chúng ta bị bắt nạt, vậy mà Chỉ Huy sứ ta đây lại là kẻ biết sau cùng. Cố thân sự thật là lợi hại, chẳng hay định chuyển sang Khai Phong phủ hay điều đến Ngự Sử đài?”
Trương Xuân Đình vừa nói, ánh mắt lạnh nhạt liếc sang Hàn Thời Yến, “Hàn ngự sử tốt nhất đừng xen miệng.”
“Ngự Sử đài từ khi nào có thể nhúng tay vào chuyện nội bộ của Hoàng Thành tư? Nếu có bất mãn gì với tại hạ, cứ việc đến ngự thư phòng cáo trạng, đúng lúc Quan gia đang đợi.”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa theo ánh mắt của Trương Xuân Đình nhìn sang, quả nhiên thấy Vương Nhất Hòa và Hàn Kính Nghiêm đang đứng chờ ở cửa điện.
Thấy hắn nhìn qua, Vương Nhất Hòa còn hơi lo lắng vẫy tay ra hiệu.
Hàn Thời Yến mím môi, nghiêm trang hành lễ với Trương Xuân Đình: “Trương đại nhân, trước đó vô tình lấy nhầm bánh là lỗi của tại hạ, sau này nhất định sẽ đích thân đến cửa tạ tội, kính mong đại nhân rộng lượng.”
Trương Xuân Đình hơi sững người, liếc Hàn Thời Yến với vẻ không hài lòng.
“Không cần như vậy. Hàn ngự sử tuy biết co biết duỗi, nhưng Hoàng Thành tư chúng ta việc nhiều rối ren, hiện giờ kẻ ngoài duy nhất lọt vào trong chính là tàn dư của Tề vương. Hàn ngự sử nếu muốn tự thú, xin cứ tự nhiên.”
“Nếu không phải, thì xin đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”
Hàn Thời Yến nghẹn lời, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này thực không phải thời điểm để mở miệng.
Hắn nghĩ ngợi, khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi, sau đó quay người bước nhanh đến chỗ Vương Nhất Hòa và Hàn Kính Nghiêm.
“Đơn thái y, phiền ngài xem giúp nha đầu chẳng ra gì này một chút, xem độc này có giải được không. Hoàng Thành tư chúng ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, nếu từ nay nội lực bị phế, giữ nàng ta lại còn có ích gì? Chi bằng sớm để nàng về quê chài lưới thì hơn.”
Đơn thái y cười khan hai tiếng, xoa xoa đôi chân già yếu đã bắt đầu run rẩy của mình.
Làm thái y thời nay, thật là quá khổ!
Người khác chỉ có một phụ thân, còn thái y… toàn bộ văn võ bá quan đều là phụ thân!
Đơn thái y than thở, lắc đầu nói: “Không cần Trương đại nhân nhắc, lão phu cũng sẽ dốc toàn lực. Nói ra thì lão phu cũng có chút duyên phận với tiểu Cố đại nhân. Nếu có thể giải độc, không đợi đại nhân dặn, lão phu sẽ lập tức ra tay.”
“Chỉ là y thuật lão phu còn kém, loại độc này trước giờ chưa từng thấy, chưa từng nghe, trong thời gian ngắn khó có thể bào chế ra giải dược.”
Ông vừa nói vừa ngồi xổm xuống mở hòm thuốc.
Cố Thậm Vi thò đầu nhìn thử, vừa nhìn thì mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa khiến nàng ngất xỉu.
Đây mà là hòm thuốc gì, rõ ràng là hộp kẹo! Bên trong thuốc đủ loại màu sắc, hình dạng lớn nhỏ khác nhau cứ thế chất đống một cách bừa bộn. Nếu để mấy vị nữ quyến trong hậu viện nhìn thấy, thể nào cũng nhớ đến cảnh phát đậu trong Phật đường ngày trước!
Đống thuốc này đặt chung một chỗ, thật sự không bị nhiễm lẫn sao?
“Các vị đại nhân không cần lo, đây là tuyệt học gia truyền của nhà họ Đơn chúng ta, mỗi viên thuốc đều có lớp phong kín bên ngoài, không đến nỗi biến thuốc an thai thành thuốc phá thai đâu.”
Ông vừa nói vừa dời lớp trên cùng, để lộ ra tầng dưới toàn lọ lọ bình bình. Đơn thái y lấy ra một lọ nhỏ màu đen, đứng dậy đưa cho Cố Thậm Vi, “Trong này là giải độc gia truyền của nhà ta, tên là Thanh Chi Hoàn.”
“Tuy nói là giải được trăm loại độc, nhưng độc này lão phu chưa từng gặp qua, không biết có giải nổi không. Nếu giải được…”
Nghĩ đến tình trạng mạch tượng lúc trước khi bắt mạch cho Cố Thậm Vi… Đơn thái y không khỏi thêm lời: “Nếu giải được độc, Cố thân sự rảnh rỗi vẫn nên tìm lão Thang xem thử, Bảo Ninh Hoàn nhà họ Thang là thuốc dưỡng thân gia truyền, tốt nhất để điều dưỡng cơ thể, kéo dài tuổi thọ.”
Thái y trong Thái y viện, vị nào chẳng xuất thân thế gia, ai nấy đều có một hai tuyệt kỹ làm nên danh tiếng.
Bảo Ninh Hoàn của Thang lão thái y vang xa gần, tuy giá không rẻ, lại cần dùng lâu dài, nhưng thực sự rất thích hợp để dưỡng sinh.
Ông vừa nghĩ, lại nhịn không được nói thêm: “Tiểu công tử nhà Phó Đô kiểm điểm Vương Thân của Điện Tiền tư, khi trước cũng nhờ dùng Bảo Ninh Hoàn mà giữ được tính mạng. Cố đại nhân hẳn là biết rõ chuyện này mới phải. Kế tiếp lão phu còn phải đi bắt mạch cho lão ngỗ tác, sau đó mới có thể điều phối giải dược… Không biết hai người kia giờ đang ở đâu?”
Cố Thậm Vi cảm kích chắp tay thi lễ với Đơn thái y, nhận lấy lọ thuốc: “Đa tạ Đơn thái y. Bọn họ hiện đang ở phủ Hàn ngự sử.”
Đơn thái y gật đầu, thu dọn hòm thuốc, đeo lên lưng, từ biệt Trương Xuân Đình rồi vội vàng rời đi.
“Trương đại nhân, ngài có muốn cùng xuất cung không?”
“Trương đại nhân?” Cố Thậm Vi gọi vài tiếng, nhưng Trương Xuân Đình như chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không có phản ứng.
Nàng định đưa tay lên vẫy trước mặt hắn một cái, nhưng nghĩ đây là vị thượng quan mình vừa mới đắc tội, lại lúng túng hạ tay xuống.
“Ngươi có thương tích cũ? Là để lại từ trận chiến ở bãi tha ma năm đó sao?”
Cố Thậm Vi giật mình, rõ ràng Trương Xuân Đình vẫn là dung mạo thần tiên kia, giọng điệu cũng không có gì biến đổi, thế nhưng không hiểu sao nàng lại nghe ra trong lời nói ấy có mấy phần tức giận. So với vẻ châm chọc khi nãy, thì giận ý lần này còn sâu sắc hơn nhiều.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến. Chờ nội lực hồi phục…”
Trương Xuân Đình chăm chú nhìn Cố Thậm Vi một cái, nhưng lại không tiếp tục truy hỏi, chỉ lặng lẽ dẫn nàng men theo tường cung, một đường đi ra hướng ngoài.
Tuy rằng mấy ngày trước nàng từng vào cung, nhưng khi đó là giữa cuộc ác chiến với đám người đeo mặt nạ, trong cung khắp nơi là xác người ngổn ngang, máu chảy thành sông.
Đến hôm nay nhìn lại, hoàng cung đã đổi mới hoàn toàn, khôi phục vẻ thanh nhã vốn có.
Giờ này mặt trời mới vừa nhô lên, ánh sáng rọi dài khắp con đường lớn phía trước.
Cố Thậm Vi theo Trương Xuân Đình lên xe ngựa, vừa đặt chân ngồi xuống, đã cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt lấy.
“Đại nhân?” Cố Thậm Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Đình.
Thấy tay Trương Xuân Đình lập tức buông ra, nhưng lại đặt lên lưng nàng. Nàng vừa định mở miệng, liền cảm thấy một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay hắn chậm rãi truyền vào cơ thể.
“Đừng nói gì. Ngươi thử xem đan điền có giữ được chút nội lực nào không. Hôm nay các ngươi ở buổi chầu sớm quá mức ngông cuồng, không sợ ép người ta đến bước chó cùng rứt giậu sao?”
“Nếu lại xảy ra chuyện, lần sau chưa chắc chỉ là bị giam lại đâu! Nếu có kẻ ám sát ngươi, mà ngươi hoàn toàn không có sức hoàn thủ, chẳng phải là làm mất mặt phụ thân ngươi? Làm mất mặt Hoàng Thành tư?”
Cố Thậm Vi nhắm mắt lại, an tâm điều tức.
Không biết qua bao lâu, đến khi xe ngựa dừng lại, Trương Xuân Đình mới thu tay về.
Cố Thậm Vi thở ra một hơi thật dài, mở mắt nhìn Trương Xuân Đình, trong lòng trỗi dậy một suy đoán không thể tin nổi: “Nội lực của đại nhân với ta cùng một mạch, chẳng lẽ là đồng môn? Là do phụ thân ta truyền dạy?”
Trương Xuân Đình không trả lời câu hỏi ấy. Hắn thấy sắc mặt Cố Thậm Vi đã có chút hồng hào, mới nói tiếp: “Một lát nữa hãy thử thuốc của Đơn thái y, nếu giải được thì tốt. Nếu không được… thì thử dùng nội lực bức độc.”
“Hoàng Thành tư của chúng ta, có một người không biết võ công là đủ rồi, không cần thêm người thứ hai.”
Nói xong, ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh đầy hiếu kỳ kia, đôi mắt ấy, trong khoảnh khắc, chồng khít với bóng hình trong trí nhớ.
***
Chương 372: Ta là chỗ dựa của ngươi
Trương Xuân Đình mím chặt môi.
Hắn cũng không thể để mất đi người thứ hai mà hắn quan tâm.
Nghĩ đến đây, Trương Xuân Đình lặng lẽ dời mắt khỏi người Cố Thậm Vi, thản nhiên xoay người bước về phía Hoàng Thành tư, tai thì âm thầm lắng nghe tiếng bước chân phía sau.
Tuy tiếng bước của nàng rất nhẹ, nhưng Trương Xuân Đình vẫn nghe ra được vài phần hư phù.
“Trương đại nhân, lúc ở trước mặt Quan gia ta có hơi nói quá. Nhưng thực tế, loại thuốc này sợ rằng không dễ điều chế, càng không thể dùng đại trà. Nếu không thì…”
Chưa dứt lời, Trương Xuân Đình đã nhíu mày, không vui mà cắt ngang: “Giải độc trước đã rồi nói sau.”
Câu nói vừa dứt, giọng Cố Thậm Vi cũng lập tức tắt lịm. Nàng cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương Xuân Đình.
Trương đại nhân này tính khí thất thường, trước đây khi nàng còn có công phu trong người chưa chắc đã đấu lại hắn, huống hồ là lúc này. Dù có đánh được một mình Trương Xuân Đình, thì cũng coi như là đồng thời gây sự với cả Lý Tam Tư, Ngụy Trường Mệnh…
Lại còn là Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh lúc bị giẫm trúng đuôi, nổi điên lên.
Một chọi ba! Dù không chết thì cũng mất một lớp da!
Huống hồ giờ đây nàng đã mất hết nội lực, đúng là cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt.
“Đại nhân!”
Căn phòng của Trương Xuân Đình lại trở về dáng vẻ như xưa. Nếu nói có chỗ nào khác biệt, thì chính là trước cửa thêm một cái bàn dài, Lý Tam Tư ngồi đó sừng sững như một toà tháp nhỏ, sắc mặt dữ tợn hệt như muốn xé xác bất cứ kẻ nào dám bất kính với Hoàng Thành sứ đại nhân.
Thấy Trương Xuân Đình dẫn Cố Thậm Vi vào, Lý Tam Tư lập tức đứng dậy, ánh mắt rơi lên người nàng.
Chỉ một cái liếc nhìn, hắn liền nhịn không được nhíu mày: “Nội lực của ngươi…”
Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi một cái, lạnh giọng: “Chó chê mèo lắm lông, tự chuốc vạ vào thân, lật thuyền trong mương nước, không biết rút kinh nghiệm thì nên nhận lấy bài học.”
Còn không phải là không biết rút kinh nghiệm ư?
Năm xưa Cố Hữu Niên cũng vì hiệp cốt nghĩa đảm, khắp nơi cứu người mà bị cuốn vào trung tâm vũng bùn quyền lực, cuối cùng chết thảm dưới lưỡi đao đó sao?
Nữ nhi ông ta, cho dù có ra vẻ hung thần ác sát đến đâu, thì chung quy vẫn không thể làm người ác thực sự.
“Ngươi ở bên ngoài canh chừng, không cho bất kỳ ai vào. Ta trị thương cho nàng.”
Lý Tam Tư định mở miệng nói để hắn làm, nhưng nghĩ đến tính tình nói một là một của Trương Xuân Đình, chỉ đành gật đầu, khép cửa lui ra ngoài.
“Đưa viên thuốc Đơn thái y cho ngươi ta xem một chút.”
Cố Thậm Vi thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chớp chớp mắt rồi móc viên thuốc lớn từ trong người ra, đưa cho Trương Xuân Đình.
Trương Xuân Đình cầm lấy, giơ lên ánh sáng cửa sổ soi thử, quả nhiên thấy ngoài viên thuốc có một lớp màng mỏng màu trắng trong suốt, như được phủ bằng sáp. Hắn nhẹ nhàng bóp viên thuốc trong lòng bàn tay, lớp vỏ ấy liền nứt ra, một làn hương thuốc nhàn nhạt lan tỏa tức thì, vương vấn quanh chóp mũi.
Trương Xuân Đình khẽ ngửi, sau đó đưa thuốc lại cho Cố Thậm Vi.
“Ăn đi.”
Cố Thậm Vi nhận lấy, trong lòng thầm lầm bầm: tay Trương đại nhân đâu phải là kim châm bạc, cũng kiểm độc được sao?
Nhưng nàng lại rất có thiện cảm với Đơn thái y, chỉ riêng việc năm xưa ông có thể cứu Cố Thập Ngũ Nương thoát khỏi biển khổ, như vậy đã đủ để xem là một người tốt rồi.
Nghĩ đến đó, nàng không chút do dự nhét viên thuốc to ấy vào miệng. Vừa vào đến miệng, sắc mặt Cố Thậm Vi lập tức đại biến, nét mặt nhăn nhó, vặn vẹo đến mức không nhận ra nổi!
“Làm sao vậy? Có độc à?” Trương Xuân Đình vẫn luôn để ý phản ứng của nàng, thấy tình hình không ổn thì lập tức sốt ruột lên tiếng hỏi.
Cố Thậm Vi mím môi, chỉ tay về phía ấm nước trên bàn. Trương Xuân Đình vội vàng rót một chén nước, đưa cho nàng.
Cố Thậm Vi chẳng buồn nói năng, ừng ực uống cạn cả chén, sau đó “xì xụp xì xụp” như bị bỏng, dùng tay quạt quạt miệng, giọng nói cũng lắp bắp như bị tê lưỡi: “Vừa cay vừa đắng! So với kẹo lê cao còn khó ăn gấp vạn lần!”
Trương Xuân Đình thở phào một hơi, lườm nàng một cái.
“Lập tức điều tức, xem có hiệu quả không. Đã là người luyện võ, chút khổ ấy còn không chịu nổi?”
“Đại nhân ngài không biết thôi, cái này đâu phải là giải độc, rõ ràng là dùng một xe gừng sống, cộng với một phòng đầy khổ qua, nấu ròng rã bốn chín ngày đêm, sau đó luyện thành tinh hoa cay đắng rồi vo lại thành viên!”
Cố Thậm Vi còn muốn tiếp tục lải nhải, nhưng vừa thấy ánh mắt của Trương Xuân Đình nhìn mình như thể đang nhìn một kẻ sắp chết, lời đến miệng lại nghẹn, đành ngoan ngoãn ngồi bệt xuống đất.
Nàng cắn răng chịu đựng vị khó chịu trong miệng, ngồi xuống tĩnh tọa điều tức, cảm nhận nội lực trong người. Không bao lâu sau, nàng mở mắt lắc đầu.
Giờ đây trong cơ thể nàng chỉ còn lại một chút nội lực mỏng manh mà Trương Xuân Đình truyền sang ban nãy, tạm thời bảo vệ được tâm mạch. lại nội lực của bản thân thì chẳng còn lấy một giọt, hoàn toàn không thể cảm ứng được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng cũng dần trở nên ngưng trọng.
“Để ta giúp ngươi ép độc ra, đừng đi tìm Lâm Độc Bà. Loại độc này bị ngươi và Hàn Thời Yến thổi phồng quá mức, Quan gia đã hạ quyết tâm muốn có cho bằng được. Nếu bà ta thực sự giải được độc, e là sẽ rước họa vào thân. Dùng nội lực bức độc không phải dùng thuốc giải, thiên hạ người biết nội công nhiều như trâu trên đồng.”
Cố Thậm Vi kinh ngạc nhìn Trương Xuân Đình: “Ngài biết Lâm Độc Bà? Cũng biết Bình Đán Lâu?”
Trương Xuân Đình nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có thế lực riêng?”
Cố Thậm Vi khựng lại, thế lực riêng? Trương Xuân Đình không thể nào nói đến Hoàng Thành tư, đó đâu phải thế lực “riêng” của hắn. Như vậy thì chỉ có thể là…
Cố Thậm Vi càng nghĩ sắc mặt càng phức tạp: “Vụ Tán là thế lực của ngài? Liễu Dương cũng là do ngài sắp đặt, nên năm đó nó mới có thể cho người đưa chúng ta đến Vụ Tán. Sau khi ta rời khỏi Biện Kinh, từng tiếp nhận nhiệm vụ từ Vụ Tán, cho nên ngài mới tìm được ta một cách chính xác, rồi thu ta vào Hoàng Thành tư.”
“Ta lẽ ra phải sớm nghĩ đến, người trong sạch võ nghệ cao cường, thiên hạ này thiếu gì.”
“Dù ta tự nhận kiếm pháp của mình không thua ai, nhưng cũng không đến mức khiến ngài phá lệ nhiều lần như vậy, đặc biệt thu ta vào Hoàng Thành tư.”
Trương Xuân Đình không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Cuốn sổ nhỏ ghi lịch trình quan lại mà Liễu Dương dùng, không phải do ta giúp hắn, đó là bản lĩnh của hắn.”
“Nếu sau này ngươi rời khỏi Biện Kinh, thì hãy đưa hắn vào thư viện học hành, đừng giao cho Hàn Thời Yến. Hắn là nhân tài có thể bồi dưỡng. Tương lai nếu bước chân vào quan trường, tất có thể một bước lên mây. Một con tuấn mã ngàn dặm, đừng để bị người khác dắt đi mất.”
Người biết đọc sách thì nhiều, ba năm một Trạng nguyên, nhưng người vừa biết đọc sách, lại giỏi quan sát bố trí, thêm vào đó còn khéo léo nhân tình thế thái, thật sự rất hiếm.
Cố Thậm Vi nghe vậy, đang định quay đầu lại.
Lại cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió, Trương Xuân Đình đã ngồi xếp bằng phía sau nàng: “Chú ý điều tức, ta bắt đầu ép độc.”
Cố Thậm Vi nhận ra luồng khí nóng quen thuộc lần nữa tràn vào cơ thể, nàng không dám phân tâm, lập tức nhắm mắt, toàn tâm toàn ý giữ vững tâm mạch.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cổ họng trào lên vị tanh ngọt, lập tức nghiêng người về phía trước, phun ra một ngụm máu.
Máu kia đen sẫm như mực, nhìn là biết không phải loại thông thường.
Cố Thậm Vi vừa nghĩ, sau lưng lại truyền đến một cơn nặng nề, thêm một ngụm máu nữa phun ra… ba ngụm liên tiếp, đến khi máu dần chuyển thành sắc đỏ tươi, nàng mới quay lại tư thế ngồi cũ, tiếp tục tĩnh tọa điều tức.
Một lần điều tức này chẳng rõ qua bao lâu. Đến khi Cố Thậm Vi tỉnh lại lần nữa, mặt đất trước mắt đã được lau sạch sẽ.
Cửa vẫn đóng kín, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Cố Thậm Vi ngoảnh đầu nhìn, thấy Trương Xuân Đình đang ngồi trước án thư, trong tay cầm một quyển sách.
Cố Thậm Vi bật người nhảy dậy, vận động gân cốt một chút, cảm nhận được đan điền lại tràn đầy sinh lực, lập tức thở phào một hơi thật dài.
Nàng bước vài bước lên phía trước, ôm quyền thi lễ với Trương Xuân Đình đang ngồi ở ghế trên: “Đa tạ sư huynh!”
Trương Xuân Đình không hề phủ nhận cách xưng hô này, chỉ khoát tay một cái, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Lần sau nếu còn chuyện như vậy, thì đến tìm ta trước. Ngươi không phải chỉ có một mình, cả Hoàng Thành tư, đều là chỗ dựa của ngươi.”
***