Chương 37: Vũng bùn này, ngươi có nhảy không?
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Cố thân sự, đã bắt được Lý Mậu chưa? Thời Yến huynh thấy ngươi mãi không quay về, lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đi vòng quanh viện Lý gia đến sắp mòn cả đất rồi, đặc biệt nhờ ta tới giúp ngươi một tay đây!”
Người còn chưa thấy, mà tiếng của Ngô Giang đã như tiếng pháo nổ lách tách vang tới.
Cố Thậm Vi giật nhẹ khóe miệng, nhìn mũi kim tẩm độc mà Trần Thần Cơ cố tình bắn lệch, rồi lắc đầu với hắn.
“Ngươi đã từng thấy người nào đeo mặt nạ chim sẻ chưa? Khi điều tra vụ án nỏ hỏng?”
“Mặt nạ chim sẻ?” Trần Thần Cơ lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”
Cố Thậm Vi cũng không lấy làm thất vọng.
“Muốn điều tra rõ ràng vụ án nỏ hỏng, điều quan trọng nhất là phải biết được đống binh khí thất lạc ấy rốt cuộc đã đi đâu.”
Vừa nói, nàng vừa nâng tay, đặt lưỡi kiếm lạnh băng lên cổ Trần Thần Cơ.
“Ngươi còn sống thì chính là nhân chứng. Cho nên, trước khi ta cho phép ngươi chết, thì tuyệt đối lần đừng có chết. Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng, vụ án này dính líu sâu xa, trong ngục có lẽ sẽ có người muốn lấy mạng ngươi. Đó chính là manh mối tự dâng đến cửa, ngươi hiểu chứ?”
Đôi mắt Trần Thần Cơ bỗng chốc bừng lên hy vọng, hắn ưỡn thẳng lưng, tinh thần phấn chấn đến mức có thể cởi trần đi cày ruộng hai dặm.
Cố Thậm Vi cụp mắt, áp giải Trần Thần Cơ đi về phía Ngô Giang.
“Ta cứ tưởng ngươi lén lút chạy theo sau lưng Hàn Thời Yến đấy.”
Lúc này, Ngô Giang đã đến nơi, thấy người đã bị bắt, liền cười tươi rói lấy dây thừng ra, trói chặt hai tay Trần Thần Cơ lại.
“Ha ha! Ta cũng nghĩ thế! Nhưng mà Thời Yến huynh ngượng ngùng quá! Thật ra hồi nhỏ ta từng cõng hắn rồi đấy! Sau đó cả hai cùng ngã xuống ao sen, đè chết một con cá chép vàng mà Tô Quý phi nuôi! Ha ha! Kết quả bị đánh cho mông nở hoa!”
Ngô Giang mồm mép không có cửa chắn, Cố Thậm Vi còn chưa mở miệng hỏi mà hắn đã tuôn ra như bắp rang.
“Lão ngỗ tác đã qua bên đó rồi, nhà họ Lý hiện giờ náo nhiệt lắm, trong ngoài chật kín người, ai cũng xếp hàng vào xem núi vàng núi bạc! Chuyện này sắp ầm ĩ rồi!”
Vừa nói, hắn vừa vỗ mạnh lên lưng Trần Thần Cơ.
“Sao ngươi lại nghĩ luẩn quẩn như vậy?”
“Giết mệnh quan triều đình thì có kết cục gì tốt? Chỗ vàng kia, lão tiểu nhân Vương Hỷ không tìm được, ngươi đổi sang người khác là được rồi mà! Hàn Thời Yến không phải rất tốt sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng nói là một tên Lý Trinh Hiền nho nhỏ. Cho dù là đệ đệ của Trương Hoàng hậu và Tô Quý phi phạm tội, Hàn Thời Yến cũng sẽ tham tấu không nương tay!”
“Không thì tìm ta này! Ta có thể nổi điên! Nếu điên lên rồi, ta sẽ san bằng nhà họ Lý, xem vàng bạc có tự rơi ra hay không!”
Đêm khuya yên tĩnh, Cố Thậm Vi và Trần Thần Cơ đều im lặng, chỉ có mỗi giọng lải nhải của Ngô Giang vang lên.
“A! Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ thân lại bảo ta về Biện Kinh làm quan rồi! Hóa ra là để ta về đây nổi điên!”
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Rõ ràng là vì Ngô Giang cứ thấy người chết là nấc cục, không thể tiếp tục lăn lộn trên chiến trường được nữa…
Nàng âm thầm phỉ nhổ trong lòng, lặng lẽ cùng Ngô Giang áp giải Trần Thần Cơ đến cửa nha môn Khai Phong phủ.
Bên cạnh chiếc trống lớn, Hàn Thời Yến đang dắt hai con ngựa, ngước mắt nhìn lên ba chữ “Khai Phong phủ” trên tấm hoành phi.
Nghe thấy tiếng bước chân của ba người, Hàn Thời Yến quay đầu lại, trước tiên liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, sau đó mới nhìn về phía Ngô Giang.
“Ngươi phái người trông chừng hắn cẩn thận, nhất định phải bảo đảm an toàn của hắn. Vụ án nỏ hỏng chẳng khác nào một vũng nước bẩn, bên trong ẩn giấu yêu ma quỷ quái gì cũng không ai biết. Nếu gặp chuyện không rõ nặng nhẹ, nhất định phải hỏi lão ngỗ tác.”
Ngô Giang nghe xong lời dặn dò của Hàn Thời Yến, liền chắp tay hành lễ.
“Biết rồi biết rồi! Nói chuyện cứ như phụ thân ta vậy! Đúng rồi, ta vừa lỡ miệng kể với Cố đại nhân chuyện hồi nhỏ ngươi trần như nhộng, ngã chết con cá của Tô Quý phi rồi đó!”
Dứt lời, hắn kéo Trần Thần Cơ vào phủ nha, để lại Hàn Thời Yến đứng ở cửa, toàn thân cứng đờ vì lúng túng.
“Khụ khụ, hắn chưa từng nhắc đến chuyện không mặc quần đâu!”
Nghe thấy giọng trêu chọc của Cố Thậm Vi phía sau, vành tai Hàn Thời Yến càng đỏ bừng. Hắn bực bội đưa dây cương ngựa của Cố Thậm Vi cho nàng, nghiến răng trừng mắt: “Trên đời sao lại có hai người vô pháp vô thiên như các ngươi vậy!”
Cố Thậm Vi gật gù qua loa, cười nói: “Đừng giận nữa! Giận cũng đâu đánh lại chúng ta, chẳng phải giận uổng công sao?”
Nói rồi, nàng lại nhớ đến lời của Ngô Giang trước đó.
Nàng khẽ nheo mắt, sánh bước cùng Hàn Thời Yến, hỏi: “Vì sao ngươi nói vụ án nỏ hỏng là một vũng bùn lầy? Ngươi hiểu rõ vụ này sao?”
Cơn giận của Hàn Thời Yến lập tức bị gạt sang một bên, hắn nhìn nàng thật sâu.
“Năm đó, ngươi mới mười ba tuổi, có thể thoát thân giữa vòng vây hàng trăm người tại bãi tha ma. Hôm nay chỉ bắt một gã thợ thủ công, lại cần đến từng ấy thời gian?”
“Lý Mậu đã nói gì với ngươi? Hắn muốn ngươi giúp hắn điều tra vụ án nỏ hỏng? Giống như năm đó phụ thân ngươi, Cố Hữu Niên, đã xoay chuyển càn khôn, cứu tất cả thợ thủ công, bao gồm cả nhà ngoại ngươi?”
“Ngươi hỏi ta có hiểu vụ án này không?” Hắn hừ lạnh, “Cả Biện Kinh này, không ai hiểu rõ hơn ngươi!”
Dứt lời, hắn lại nổi giận.
Dừng bước, hắn nhìn nàng, giọng điệu sắc bén:
“Ngươi muốn ta giúp ngươi tra án, thì cứ nói thẳng! Hà tất phải phòng bị hết người này đến người khác, cứ như ai ai cũng có tâm tư quanh co như mình!”
“Chỉ cần còn chuyện bất công, chỉ cần là trách nhiệm của Ngôn quan, ta tất nhiên không chối từ!”
“Cho dù người tìm ta là một Cố thân sự chuyên lừa gạt của Hoàng thành tư!”
“Thẳng thắn một chút không được sao?”
Cố Thậm Vi dừng chân, quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hàn Thời Yến, trong mắt lại hiện lên sự ngưỡng mộ.
Hàn Thời Yến vốn tưởng nàng sẽ châm chọc hoặc nổi giận, nhưng không ngờ nàng lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Nghĩ đến những gì nàng từng trải qua, cơn giận trong lòng hắn lập tức tan biến.
Hắn cắn răng: “Cố thân sự, ta muốn điều tra vụ nỏ hỏng, có thể cho ta biết một hai điều chứ?”
Cố Thậm Vi hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, nhếch môi: “Vũng bùn lầy này, Hàn ngự sử có muốn nhảy vào không? Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”
Cả hai đều im lặng, gió đêm khẽ thổi qua, con hẻm bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp của họ.
Hàn Thời Yến mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Vụ nỏ hỏng năm đó bị xếp xó, vì triều đình lùng sục khắp nơi cũng không tìm thấy lô binh khí kia. Số binh khí đó rốt cuộc rơi vào tay ai? Kẻ nào cần đến binh khí?”
“Còn một điểm rất ít người chú ý, những binh khí giả như làm bằng giấy ấy, từ đâu mà có? Một số lượng lớn như vậy, không thể chỉ trong một hai ngày mà tạo ra được… Ở nơi chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một thế lực ẩn giấu, thậm chí là tư binh.”
Hắn nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Thậm Vi.
“Hôm nay Lý Mậu muốn mượn danh Quan ngự sử, dùng mạng người để làm lớn chuyện. Còn ta thì không cần, Ngôn quan chúng ta chỉ cần một cái miệng, cũng có thể khiến chuyện này chấn động thiên hạ. Đây chẳng phải đúng là thứ các ngươi cần sao?”
Cố Thậm Vi khẽ cụp mắt, xoay người lên ngựa, ném lại một câu: “Đi theo ta.”
***
Chương 38: Chất vấn Vương Hỷ
Hàn Thời Yến thoáng chốc có chút lúng túng.
Cố Thậm Vi vẫn thản nhiên như cũ, trái lại càng làm nổi bật dáng vẻ lúc nãy của hắn, ép người đến mức mất đi phong thái quân tử.
Năm xưa, triều đình cũng từng phái người truy tìm tung tích số binh khí kia. Nhưng năm này qua năm khác, mối họa năm ấy chẳng gây ra biến cố gì, dần dà cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Đợi đến khi hắn đỗ Tiến sĩ, bước vào Ngự Sử đài, vụ “án nỏ hỏng” này đã thành thứ đồ cổ xếp xó trong kho, hiếm ai nhắc đến.
Lần này, hậu nhân của Trần thị Thiên Cơ liều mạng khuấy động, lại kéo theo cả Lý Trinh Hiền vào, chính là cơ hội tốt nhất để lật lại vụ án năm xưa.
Hàn Thời Yến ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ, còn chưa kịp nghĩ xem nên xin lỗi Cố Thậm Vi thế nào, thì đã thấy con ngựa phía trước dừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức đen kịt.
Xin lỗi cái gì chứ!
Hắn cứ tưởng Cố Thậm Vi muốn dẫn hắn đi xem bí mật nào đó liên quan đến vụ nỏ hỏng, không ngờ kẻ vô liêm sỉ này đến bây giờ vẫn còn muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của hắn!
Cái biển nhà lấp lánh ánh vàng, đến mức muốn dát cả răng vàng cho sư tử đá trước cổng kia, ngoài vị Ngự Sử họ Vương, người bị chỉ trích suốt mười tám năm nhưng vẫn vững vàng không đổ, thì còn ai có mặt mũi ở đây nữa?
“Hàn Ngự sử, Lý Mậu đích thực là hậu nhân của Trần thị Thiên Cơ, hắn tên thật là Trần Thần Cơ. Theo lời khai của hắn, sau khi phát hiện chỗ cất giấu vàng bạc của Lý Trinh Hiền, hắn đã viết thư cho Vương Hỷ, báo cho ông ta vị trí của chứng cứ liên quan đến vụ án cũ năm xưa cùng số tang vật.”
Hàn Thời Yến vừa định cười nhạo, nhưng lại thấy Cố Thậm Vi quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ nghiêm túc, giọng điệu chân thành. Vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói thẳng thắn, rõ ràng là quân tử quang minh lỗi lạc…
Hàn Thời Yến lại lần nữa cảm thấy hổ thẹn. Hắn đáng chết thật! Đem lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!
“Vương Hỷ không hề hồi âm. Ta vừa mới đến kinh thành, nếu lấy danh nghĩa Hoàng Thành tư đến cửa hỏi tội, chỉ e sẽ làm hai bên xung đột, khiến chuyện càng rối ren. Vì vậy, mong Hàn Ngự sử dẫn đường, hỏi cho rõ xem Vương Ngự sử rốt cuộc có ý gì?”
Cố Thậm Vi nói xong, nhảy xuống ngựa, thuật lại lời khai của Trần Thần Cơ một cách khách quan, như thể bản thân chẳng liên quan gì.
Những lời khai này, dù hôm nay nàng không nói với Hàn Thời Yến, thì tối nay Khai Phong phủ mở đường thẩm vấn, sáng mai bản cung khai in dấu tay cũng sẽ nằm ngay trước mặt hắn.
Hàn Thời Yến nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề, nhìn thấy Cố Thậm Vi nghiêm túc cúi người nhờ cậy, hắn chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái.
“Xin lỗi, vừa rồi là ta nóng vội quá. Chuyện của sư phụ ta, may mà có ngươi giúp đỡ. Nay vụ nỏ hỏng đã xuất hiện trước mắt, ta không có lý do không điều tra. Cố thân sự dù tính tình khó ưa, nhưng làm việc quang minh lỗi lạc. Là ta đã sai rồi!”
Hàn Thời Yến nói xong, chỉnh lại vạt áo, rồi bước lên bậc thềm gõ cửa.
Cố Thậm Vi cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt chuôi kiếm. Hiện tại nàng đang đi trên dây thép, nếu Hàn Thời Yến tin lầm nàng, cùng lắm hắn chỉ tức giận rồi tiếp tục làm một vị Ngự Sử tiêu dao tự tại.
Còn nếu nàng tin lầm Hàn Thời Yến, thì sẽ chẳng còn ai báo thù, cũng không ai truy tìm sự thật nữa.
Xét cho cùng, nàng và Hàn Thời Yến mới quen biết vài ngày mà thôi.
Nàng không biết Trần Thần Cơ để lại cho nàng thứ gì, sao có thể tùy tiện dẫn Hàn Thời Yến theo được?
Cửa phủ Vương ngự sử mở ra, người giữ cửa nghe Hàn Thời Yến nói xong, liếc nhìn Cố Thậm Vi phía sau hắn một cái, không nói lời nào, chỉ nâng cao đèn lồng, dẫn đường đi trước.
So với phủ của Quan ngự sử, nơi linh đường còn chật chội đến mức có thể nhìn thấy tận cùng ngay từ một ánh mắt, thì phủ của Vương Ngự sử hoàn toàn khác biệt.
Vừa bước vào, Cố Thậm Vi cảm thấy đôi mắt mình dường như không đủ để nhìn ngắm. Khắp nơi chỉ có thể dùng từ “kim bích huy hoàng” để hình dung.
Đi dọc theo hành lang dài, nàng cảm giác ngay cả nhãn cầu của mình cũng sắp biến thành màu vàng mất rồi.
“Vương ngự sử sống ở Tây viện cùng với mười tám vị tiểu thiếp, còn Vương phu nhân thì sống một mình tại Đông viện.” Hàn Thời Yến chỉ về phía cuối hành lang, nơi có hai chữ “Đông viện” được khắc rõ ràng, giọng điệu không chút kiêng nể.
Khóe miệng Cố Thậm Vi hơi giật giật, còn chưa kịp nói gì, đã thấy một nam nhân trung niên mặc thường phục vội vã bước ra.
Người nọ môi đỏ răng trắng, cả người toát lên vẻ thanh thoát tựa gió xuân.
Cái bụng tròn lẳn, khuôn mặt bóng nhẫy vì dầu mỡ, mái tóc ngày càng thưa thớt… Những đặc điểm thường thấy trên kẻ quyền quý trung niên bình thường, lại không có lấy một dấu vết trên người y.
Nhìn gương mặt kia, ai mà ngờ được đây là người có mười tám phòng tiểu thiếp? Nếu không biết trước, có khi nàng còn tưởng y là một trong mười tám vị phu quân của Vương phu nhân ấy chứ!
Cố Thậm Vi vừa nghĩ vậy, đã nghe thấy giọng nói cất lên từ phía trước.
“Thời Yến, sao đột nhiên ngươi lại đến đây? Ta vừa mới từ nhà Quan ngự sử trở về, nếu chậm thêm một bước, e là ngươi phải đợi cổng phủ mở rồi. Đêm khuya thế này, có chuyện gì gấp sao?”
Vương Hỷ vừa nói, vừa nhìn Cố Thậm Vi với vẻ tò mò.
“Lại còn mang theo vị đồng liêu của Hoàng Thành tư này nữa, trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ Vương mỗ đã gây ra họa gì rồi?”
Hàn Thời Yến chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó trực tiếp lên tiếng: “Sau khi nhận được thư báo về nơi cất giấu tang ngân của Lý Trinh Hiền, vì sao ngươi không có bất cứ hành động nào?”
Cố Thậm Vi có chút giật mình.
Lúc trước hắn làm việc, lúc nào cũng im lặng như hồn ma, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hàn Thời Yến ra tay xử lý. Hóa ra phong cách của hắn lại là một đao chém thẳng, không chừa đường lui như thế sao?
Nàng khoanh tay, dựa vào thân cây lớn bên cạnh, hứng thú nhìn chằm chằm vào Vương Hỷ.
Vương Hỷ cũng sửng sốt.
Y nhíu mày, rõ ràng không vui trước lời lẽ thẳng thừng của vị Ngự sử trẻ tuổi này.
Thế nhưng, y không nổi giận. Sau thoáng do dự, y chỉ lắc đầu.
“Ta đích thực đã từng nhận được một phong mật thư, nội dung nói về việc Lý Trinh Hiền tham ô, bảo rằng trong nhà hắn cất giấu một lượng lớn vàng bạc.”
“Sau khi nhận được thư, ta đã đích thân đến nhà hắn năm lần, cũng sai người trà trộn vào, nhưng không thu được gì cả.”
Vương Hỷ vừa nói, vừa phất tay ra hiệu cho gã gác cổng lui xuống.
“Ta chưa bao giờ tấu trình chỉ vì nghe đồn. Dù quan ngôn luận như chúng ta chức vị không cao, nhưng muốn mở miệng tham tấu ai thì vô cùng dễ dàng. Nếu oan uổng người vô tội, e là muốn vãn hồi cũng không được.”
“Lý Trinh Hiền xưa nay luôn có danh tiếng tốt, những lần khảo hạch đều đạt đánh giá xuất sắc. Ngoại trừ vụ án nỏ hỏng năm đó, hắn là quan viên gần như không thể bắt bẻ.”
Vương Hỷ lắc đầu.
“Dĩ nhiên làm Ngự sử lâu năm, ta cũng hiểu rõ ‘người không thể nhìn tướng, biển không thể đong lường’. Có kẻ ngoài mặt ăn rau ăn cháo, trong tối lại bí mật xây địa cung. Có kẻ tỏ ra thanh cao liêm khiết, nhưng thực chất lại là tên hái hoa tặc. Những chuyện chúng ta không nghĩ ra, bọn chúng vẫn có thể làm được.”
“Nhưng ta không có chứng cứ, nên vẫn chưa động đến Lý Trinh Hiền.”
Nói đến đây, y nhíu mày thật chặt.
“Còn về lá thư báo nơi cất giấu tang ngân mà ngươi nói, ta chưa từng nhận được. Nếu quả thực có bức thư đó, trừ phi ta muốn tiếp tục dẫn rắn ra khỏi hang, bằng không, không có lý do gì mà ta không hành động cả.”
Cố Thậm Vi chăm chú quan sát Vương Hỷ.
Hoặc là y là một con cáo già giỏi nói dối, hoặc là y thực sự chưa từng nhận được bức thư kia.
Nàng ngước mắt hỏi: “Thông thường ngươi nhận được những bức thư như vậy bằng cách nào?”
Vương Hỷ gật đầu đáp: “Rắn có đường của rắn, chuột có lối của chuột. Những người muốn tìm ta tố cáo, thông thường sẽ đem thư đến hiệu bút mực nằm sâu nhất trong ngõ Minh Kính. Chưởng quầy nhận thư, rồi sẽ chuyển nó đến tay ta.”
***