Đệ nhất hung kiếm – Chương 369-370

Chương 369: Náo loạn triều đình

***

Các đại thần trong triều thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được rì rầm bàn tán.

“Ngự Sử nghe phong thanh mà dâng sớ, tuy là tổ tông định ra quy củ. Nhưng Hàn Thời Yến ngươi thân là Ngự Sử, há lại dám nói ra những lời như thế khi chưa có bằng chứng xác thực? Ngay cả người ngươi muốn hạch tội là ai cũng chẳng biết, vậy ngươi định tấu cáo ai?”

“Ta thấy ngươi dọc đường gió bụi mệt nhọc, đầu óc hồ đồ rồi!”

Sắc mặt Hàn Thời Yến thản nhiên, đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc tựa kiếm, cứ thế lia qua lia lại giữa Giang thái sư và Lý thái bảo.

“Có người bị giết, thiên hạ tuy không biết hung thủ là ai, nhưng cũng biết chắc chắn có hung thủ tồn tại.”

“Tuy thần không biết người đó là ai, nhưng cũng có chứng cứ chứng minh những lời vừa rồi đều là sự thật.”

Hàn Thời Yến như không hề nghe ra ý hòa giải của Quan gia, giọng điệu vẫn kiên định như cũ.

Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ngài: “Thần chiếu gấp tấu trình, chính là bởi loại độc kia chẳng khác nào hương đốt.”

“Cố thân sự dũng mãnh thiện chiến, võ nghệ cao cường. Nếu nói nàng là một con hổ dữ, thì đám binh sĩ thông thường ở quân doanh chỉ như thỏ hoang mà thôi. Thế mà nàng chỉ mới ngửi qua một hơi, nội lực tan biến, lập tức ngã lăn ra đất.”

“Không chỉ vậy, Trì ngỗ tác sau khi tỉnh lại, thậm chí hồi lâu vẫn không thể cử động.”

Hàn Thời Yến nói xong, thân hình khẽ xoay, ánh mắt hướng về phía đám võ tướng: “Xin hỏi nếu thứ độc hương ấy được dùng lên quân đội Đại Ung ta thì sẽ thế nào?”

“Chư vị đang đứng đây, có ai dám nói mình mạnh hơn Cố Thậm Vi, có thể chống lại thứ độc đó không?”

Hàn đại bá đứng hàng đầu nhìn cái miệng Hàn Thời Yến mở ra ngậm vào liên tục, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Vậy rốt cuộc là ai dạy ngươi đem cô nương mình thích ra so với hổ dữ thế hả? Nhà họ Hàn sao lại sinh ra cái đứa ngốc thế này!

Ông vừa nghĩ vừa lén liếc hai ông già đứng cạnh, lại nhịn không được mà cười thầm sung sướng! Người khác không để ý đến ánh mắt của Hàn Thời Yến, nhưng ông thì cảm nhận được rõ ràng! Ánh mắt nóng như thiêu kia suýt nữa đã đốt cháy luôn triều phục của Giang thái sư và Lý thái bảo rồi!

Thật đúng là phong thủy luân chuyển, đêm qua Hàn Thời Yến còn chỉ vào mũi ông hỏi nhà họ Hàn có phải phạm phải tội tru di cửu tộc gì không.

Hôm nay… hắn bắt đầu mắng người khác rồi!

Mắng ông, ông không vui. Nhưng mắng người khác… thì thật sảng khoái làm sao!

Đám võ tướng ai nấy đều khẽ rùng mình.

Cả thành Biện Kinh ai mà không biết, Cố Thậm Vi được xưng là “Đệ nhất hung kiếm”, năm xưa từng một mình giết qua bãi tha ma! Dù bọn họ khi ấy không được lệnh truy sát, thì cũng bị trận chiến kia làm cho chấn động một phen. Hồi đó nàng mới mấy tuổi chứ? Giờ nàng trưởng thành rồi, còn lợi hại hơn gấp bội!

Nói về hành quân tác chiến, luận binh pháp, có khi họ không thua.

Nhưng nếu luận đấu tay đôi, không phải họ tự hạ thấp mình, mà ngoại trừ Hoàng Thành sứ thâm sâu khó dò Trương Xuân Đình, những người còn lại đứng đây có cộng lại cũng không đủ cho Cố Thậm Vi chém một trận.

Cố Thậm Vi còn không chống nổi, bị mất sạch nội lực, bị bắt cóc, thì đổi lại là bọn họ…

Ánh mắt Hàn Thời Yến lại nhìn về phía Quan gia: “Thử hỏi nếu loại độc hương này được dùng lên người của Điện Tiền tư, Hoàng Thành tư, lên đám Ngự đới ở bên cạnh Quan gia, thì sẽ thế nào?”

Quan gia cau chặt môi, mím lại thành một đường chỉ lạnh lẽo.

Nghe xong lời này, ông lại quay người, ngồi trở lại long ỷ.

“Chẳng lẽ chư vị cho rằng, trong tay Tề Vương có thứ thuốc đủ để lật đổ cục diện như thế, mà khi mưu phản lại không đem ra dùng? Hay là hắn định mang thứ đó xuống âm phủ, hạ độc Diêm Vương rồi tự lên làm chủ Minh giới chắc?”

Tuy giọng điệu của Hàn Thời Yến không khác gì so với lúc trước, nhưng tất cả những người có mặt đều nghe ra được trong đó đầy ẩn ý mỉa mai.

Hàn đại bá khi nãy còn vừa giận vừa mừng, giờ phút này thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng!

Thế mà Hàn Thời Yến vẫn chưa dừng lại: “Cũng chính điều này, càng là chứng cứ mạnh mẽ cho thấy, trong vụ án Phi Tước, trong triều đình này vẫn còn một kẻ đứng sau màn!”

Vừa nói, Hàn Thời Yến chắp tay cúi người, hành đại lễ với Quan gia.

“Thần khẩn thỉnh Quan gia truyền Thái y lập tức chẩn trị tại chỗ cho Cố thân sự, để xác minh những lời vi thần vừa tấu, đồng thời trừ đi mối họa tiềm ẩn cho Đại Ung ta! Mối họa này nếu không trừ, thì tất cả những người có mặt hôm nay, cũng như bách tính khắp Đại Ung, đều sẽ đêm đêm bất an!”

Nói xong, Hàn Thời Yến im lặng chờ đợi sự đáp lời của Quan gia.

Chỉ cần cái mũ ta chụp lên đủ to, thì chẳng có cái đầu nào thoát được! Chỉ cần bọn họ khiến chuyện này đủ ầm ĩ, thì sẽ không ai còn có thể lấy lý do “đại cục làm trọng” để ngăn cản bọn họ điều tra nữa! Đến lúc đó, người mà Quan gia muốn giữ yên chuyện lại chính là hắn và Cố Thậm Vi mới phải! Vì muốn hai người họ không tiếp tục gây náo loạn, dẫu trong lòng Quan gia có miễn cưỡng cỡ nào, cũng buộc phải để họ tiếp tục tra án!

Quan gia không đáp, chỉ day day mi tâm, liếc sang đại thái giám đứng bên cạnh.

Thái giám kia lập tức hiểu ý, vung tay xoay cây phất trần trong tay, đổi hướng, cao giọng xướng: “Tuyên Hoàng Thành tư Thân sự quan, Cố Thậm Vi!”

Nghe thấy vậy, Hàn Thời Yến lặng lẽ ngẩng đầu, liếc nhìn mấy lão già đứng phía trước. Giờ phút này bọn họ đã khôi phục lại sự trầm tĩnh thường ngày, vẻ mặt bất động, không hỉ không nộ, không vui không giận.

Dù nghe nói Cố Thậm Vi đã được tìm thấy, hiện đang chờ ngoài điện, bọn họ cũng không hề tỏ ra chút hoảng hốt nào.

Hàn Thời Yến tin rằng suy luận của Cố Thậm Vi không sai, vậy thì kẻ đứng sau màn này còn thâm trầm và âm hiểm hơn bọn họ tưởng nhiều.

Nghĩ tới đây, hắn cùng những người trong điện đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện.

Cố Thậm Vi khoác trường sam đỏ rực của Hoàng Thành tư, từ tốn bước vào. Nàng trông gầy gò hơn trước kia rất nhiều, giờ đây không còn nội lực hộ thể, nhìn qua yếu ớt như thể chỉ cần ai đó hắt hơi một cái cũng có thể thổi nàng bay đi mất.

Thế nhưng, mặc dù là vậy, khoảnh khắc nàng bước vào chính điện, vẫn có không ít người theo phản xạ mà nín thở.

Bước chân của Cố Thậm Vi nhẹ nhàng vô cùng, thế nhưng trong mắt họ lại như thể nàng đang từng bước bước trên lưỡi kiếm sắc bén, chỉ cần nàng khẽ động tâm niệm, sẽ có người đầu rơi máu chảy. Cảm giác ấy, thực sự khiến người ta tim đập không yên.

“Vi thần Cố Thậm Vi tham kiến Quan gia…”

Hành lễ xong, nàng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên, khóe miệng lập tức tuôn trào một dòng máu đỏ tươi.

Đôi đồng tử của Quan gia trong điện đột ngột co rút, tròn mắt kinh hãi! Mới nói một câu thôi đã phun máu? Mới mở miệng thôi đã thổ huyết?!

Ông nghĩ vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Trương Xuân Đình, trầm giọng quát: “Truyền Đơn thái y vào khám!”

Chẳng mấy chốc, Đơn thái y vội vã chạy vào. Ông đưa tay bắt mạch cho Cố Thậm Vi, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp khó lường.

Ngay sau đó, ông khẽ thở dài một hơi, cúi người tâu rằng: “Hồi bẩm Quan gia, đúng như lời Hàn ngự sử nói, Cố thân sự quả thực đã trúng một loại độc dược nào đó, hơn nữa toàn bộ nội lực đã bị phế. Trước nay vi thần chưa từng gặp loại độc này, chỉ có thể cố gắng thử tìm cách giải trừ.”

Hàn Thời Yến nhìn thấy vết máu đỏ thẫm chói mắt bên khóe miệng của Cố Thậm Vi, tuy trong lòng biết rõ nàng cố tình làm thế, nhưng tâm can vẫn đau như bị kim châm từng mũi.

Hắn hít sâu một hơi, từ trong ngực áo lấy ra một bản tấu chương, giơ cao qua đầu.

“Thỉnh Giang thái sư và Lý thái bảo cùng dâng lời khuyên can, mong Quan gia điều tra triệt để việc này, vạn lần không thể lại lấy đại cục làm trọng mà ém nhẹm nữa!”

Hàn đại bá, người không bị điểm danh lại cảm thấy da đầu tê rần, tai ù đặc, gần như chẳng còn nghe rõ Hàn Thời Yến đang nói gì!

Cái tên khốn này rốt cuộc là giống ai vậy chứ?! Đệ đệ ông rõ ràng mềm yếu đến mức còn không bằng bát cháo loãng, sao lại sinh ra được đứa nhi tử đầu óc cứng rắn thế này cơ chứ!

***

 

Chương 370: Hoàng Thành tư sẽ không thua

Những lời xì xào bàn tán ồn ào trong triều bỗng chốc im bặt, lời nói của Hàn Thời Yến như tiếng chuông đồng nặng trĩu rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keng” nặng nề.

Những người có thể đứng trong đại điện này, gần như không có kẻ nào ngu dốt, ai ai cũng nghe ra được ẩn ý sau lời hắn nói.

Hắn đang hoài nghi Giang thái sư và Lý thái bảo, hắn đang châm chọc Quan gia quen thói giàn hòa, bất kể là quốc sự, gia sự hay thiên hạ đại sự, chuyện gì cũng chọn cách dĩ hòa vi quý!

Rốt cuộc là làm sao mà người này có thể chỉ với một câu nói đã hất đổ ba người đứng cao nhất triều đình Đại Ung chứ!

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến người đó là Hàn Thời Yến, một nam tử tựa như máy bắn đá, ngày ngày đem đầu mình ném ra, không phân biệt mà đập chết một đám lão thần, một Ngự Sử cứng đầu không biết sống chết, thì lại thấy… cũng chẳng có gì kỳ lạ! Không đáng được ghi chép vào sử sách, bởi đây vốn dĩ chính là chuyện thường ngày của Hàn ngự sử mà thôi.

Mọi người vừa nghĩ, vừa âm thầm đưa mắt đầy nghi hoặc và kinh hãi nhìn về phía Quan gia đang ngồi trên cao.

Còn có Giang thái sư và Lý thái bảo, những người đang ở giữa cơn cuồng phong.

Và cả Hàn thái phó đang như ngồi trên đống lửa!

Tiểu nghiệt súc! Tam công bị điểm danh hai vị mà cố tình chừa ta ra, thế chẳng phải là khiến người ta nghi ta muốn quét sạch đối thủ, một mình thâu tóm quyền lực triều đình hay sao?!

Quan gia nheo mắt, ngón tay khẽ run mấy cái, ông không nhìn Hàn Thời Yến, cũng không đáp lại lời hắn, mà ánh mắt lại dừng trên người Cố Thậm Vi, rồi chuyển sang Khai Phong phủ doãn Vương Nhất Hòa.

Trong lòng Vương Nhất Hòa khẽ thở dài, bước lên một bước, chắp tay về phía Cố Thậm Vi: “Dám hỏi Cố thân sự, làm sao ngươi có thể chứng minh mình đã bị người khác hạ độc rồi bị bắt đi? Lão phu tuy nguyện tin ngươi và Hàn ngự sử, nhưng triều đình xử án, tất phải có chứng cứ xác đáng.”

“Như Hàn ngự sử từng nói, võ công ngươi cái thế, trong toàn thành Biện Kinh hiếm ai địch nổi. Sao có thể dễ dàng trúng độc đến vậy?”

“Nếu loại độc này là do ngươi tự mình hạ, thì lời Hàn ngự sử nói khi nãy, rằng trong vụ án Phi Tước còn có người thứ hai đứng sau, chẳng phải sẽ không còn thuyết phục nữa sao?”

Giọng điệu của Vương Nhất Hòa khá nặng nề, không mất uy nghiêm của một phủ doãn Khai Phong.

Nhưng trong lòng ông, tiểu nhân đã sớm quỳ mọp dưới chân chư thần chư Phật khắp trời đất, khẩn cầu Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến về sau đừng truy cứu tính sổ!

“Ngươi đã bị người ta hạ độc đến hôn mê bất tỉnh, toàn thân không thể động đậy, nội lực tán tận, vậy Hàn ngự sử làm sao tìm được ngươi rồi kịp trở lại thượng triều? Người hạ độc ngươi, lại có liên quan gì đến vụ án Phi Tước kia?”

Cố Thậm Vi khẽ cười thê lương, màu đỏ trên khóe môi càng thêm chói mắt.

Vương phủ doãn nhìn thấy cảnh đó, trong lòng như có kim châm, cảm giác ngày càng không yên.

“Vương đại nhân hỏi rất hay.”

Không sợ có người truy vấn, chỉ sợ Quan gia chẳng buồn hỏi gì. Nàng và Hàn Thời Yến hôm nay dựng nên một màn kịch như vậy, vốn không phải trông chờ có thể lôi được người kia ra, chỉ cần khiến bầu trời này bị khoét ra một lỗ thủng to, thì sẽ chẳng còn ai có thể một tay che trời, vá lại cái lỗ ấy nữa, như vậy là đủ rồi.

Cố Thậm Vi cũng khom người hoàn lễ với Vương phủ doãn: “Nếu ta có thứ độc đó, hôm nay lẽ ra ta đã đứng đầu lập đại công ở triều đình.”

“Nếu Quan gia không sắc phong cho ta hầu tước, không cho ta làm tể tướng, thì tướng sĩ nơi biên ải Đại Ung ta, cùng bách tính thiên hạ, đều sẽ có lời bất phục!”

Cả điện ồ lên, xôn xao!

Thật là cuồng vọng!

Vương Nhất Hòa toát mồ hôi, ông không khỏi xấu hổ. Mình ban nãy rốt cuộc là làm sao vậy, sao lại có thể sinh lòng thương xót đối với Cố Thậm Vi chứ? Sao ông dám làm vậy được!

“Lời này là có ý gì?” Phủ doãn Khai Phong cắn răng, cố gắng hỏi tiếp.

“Nếu ta có loại độc dược đó, ta đã khiến quân đội phương Bắc vĩnh viễn không tỉnh lại, thiết kỵ Đại Ung ta như vào chốn không người, cớ gì phải lo không thu lại được Thập Lục Châu?”

Nói đến đây, ánh mắt nàng lóe sáng, chắp tay hướng về phía Quan gia ngồi trên cao.

“Nếu ta có thứ thuốc đó, ta đã sớm dâng lên cho Quan gia. Bởi vì loại độc dược có thể định đoạt vận mệnh của cả một triều đại như vậy, chỉ có nằm trong tay Quan gia, mới là nghiệp lớn ngàn thu, công huân xứng đáng lưu danh sử sách muôn đời.”

“Nếu rơi vào tay kẻ khác, thì ắt chỉ là họa hoạn vô tận mà thôi…”

“Thần và Hàn ngự sử một lòng trung thành với Đại Ung, trung với Quan gia, nhật nguyệt có thể chứng giám. Chính vì vậy, sau khi trúng độc mới gấp rút nhập cung, lấy mạng mình để dâng lời can gián!”

Cố Thậm Vi nói xong, cúi đầu hành lễ thêm lần nữa, lặng lẽ liếc nhìn người ngồi trên ngai vàng.

Nàng dõi theo từng cử động nhỏ nhất của ông.

Quả nhiên không sai, vị hoàng đế vốn dĩ vẫn lãnh đạm, thần sắc ủ ê không chút sinh khí ban nãy, giờ đã ngồi thẳng lưng, nét mặt liên tục biến đổi.

Nếu nói đến chuyện đánh trúng vào lòng hoàng đế, Hoàng Thành tư bọn họ sao có thể thua kém Ngự Sử đài?

Khác với Ngự Sử đài chỉ biết bắt bẻ soi mói, Hoàng Thành tư bọn họ là chuyên gia nịnh bợ, luôn biết nghĩ điều Quan gia muốn nghĩ kia mà!

Có vị hoàng đế nào có thể khước từ việc được ghi vào sử sách, khắc tên ở trang đầu gia phả cơ chứ?

Lại có hoàng đế nào cam lòng để một thứ lợi hại đến mức ấy rơi khỏi tay mình?

“Vi thần nguyện lấy tính mạng bảo đảm, lời vi thần và Hàn ngự sử vừa nói, câu nào cũng là sự thật. Còn như những điều Vương phủ doãn vừa hỏi, toàn bộ bằng chứng chúng thần nắm giữ đều đã trình trong tấu chương của Hàn ngự sử.”

Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ, cúi mình đưa cao ngang đầu.

“Còn trong chiếc hộp này, chính là vật chứng chúng thần đã thu được. Kính thỉnh hoàng thượng giám thị. Sở dĩ Hàn ngự sử và vi thần không dám nói rõ trên triều đình, chính là bởi người đứng sau tất cả hiện đang đứng ngay trên triều, trong vòng một trượng này mà thôi.”

Cả triều văn võ cùng hít sâu một hơi lạnh.

Nếu nói khi nãy lời Hàn Thời Yến vẫn còn mang ẩn ý, thì giờ đây Cố Thậm Vi đã nói huỵch toẹt ra rồi.

“Tra!”

Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng nói trầm trầm, Cố Thậm Vi nghe thấy, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ngay sau đó, nụ cười lại hóa thành giễu cợt.

Có gì gọi là dĩ hòa vi quý chứ? Chuyện Quan gia tra hay không tra, chẳng qua cũng chỉ là một phen cân đo lợi hại mà thôi.

“Việc này giao cho Khai Phong phủ thẩm tra.” Quan gia nói xong, đứng phắt dậy, vung tay áo rộng, sải bước đi xuống.

Cố Thậm Vi nghe vậy, hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Hàn Thời Yến.

Lại thấy Hàn Thời Yến nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Vụ án này, từ tay Hàn Kính Nghiêm ở Đại Lý Tự, đã được chuyển giao cho Vương Nhất Hòa của Khai Phong phủ.

Thế nhưng rất nhanh nàng đã giãn mày trở lại, tuy không rõ điều này có ảnh hưởng đến đường quan lộ của Hàn Kính Nghiêm hay không, nhưng đối với nàng và Hàn Thời Yến thì lại là một tin lành.

Chưa nói đến việc trước đây họ từng phối hợp với Khai Phong phủ nhiều lần, đều là chỗ quen biết cả rồi.

Quan trọng hơn là Vương Nhất Hòa thích khoán việc, chỉ cần họ mang theo Ngô Giang cùng hành động, đừng gây ra họa lớn gì không thu dọn nổi, thì Vương Nhất Hòa căn bản sẽ không can thiệp.

Mà điều cốt lõi nhất, việc này chứng tỏ Quan gia thật sự muốn điều tra ra kẻ có quyền cao chức trọng kia!

Hàn Kính Nghiêm có năng lực, nhưng tuổi còn trẻ. Không chỉ hắn, nàng và Hàn Thời Yến cũng vậy, đều còn quá trẻ.

Quan gia để Vương Nhất Hòa thẩm tra vụ này, chính là muốn ban cho họ một cây định hải thần châm!

Triều đường im phăng phắc, Quan gia đã đi xa, vẫn không một ai ngẩng đầu lên, như thể tất cả đều bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi đến khi ba vị Tam công đứng ở hàng đầu xoay người lại, đám người trong điện mới như sống lại, thế nhưng vẫn không ai lên tiếng, chỉ có từng người, từng người một, duỗi cổ ra nhìn về phía trước.

Ngự Sử thì chẳng phải quan lớn gì cho cam, Hàn Thời Yến lại trẻ, đứng cũng không gần phía trên.

Cố Thậm Vi hôm nay mới lần đầu lên triều.

Hai người họ cảm nhận được động tĩnh phía trước, liền đồng loạt đứng thẳng, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng về phía đó.

Mà Giang thái sư cùng Lý thái bảo đang bước đi tới giữa điện thì cũng dừng chân, quay đầu lại, đối mắt nhìn nhau.

Không ai mở miệng, nhưng ai cũng hiểu, nơi triều đình này sắp nổi lên một trận sóng to mưa máu mới rồi!

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *