Chương 351: Mạch thời gian
***
Lúc ấy, trong lòng Cố Thậm Vi đang suy nghĩ, liền nghiêng người về phía Hàn Thời Yến, nàng cầm bút, viết ngay giữa tờ giấy một chữ to: “Tiền”.
“Hạ tri huyện bị vạch tội là do tham ô tiền lương, án thuế ngân khiến thất lạc một lượng lớn kim ngân, còn Hồng thị ở Thương Lãng Sơn bị diệt môn cả nhà lại là thương hộ buôn bán lương thực lớn nhất Giang Nam.”
“Chuỗi sự việc này nối tiếp nhau, xoay quanh cái gì? Tiền và lương thực.”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa viết thêm hai chữ “Sổ sách” lên giấy.
“Hạ tri huyện đã xé ba trang sổ sách, phân biệt giấu trên người nữ nhi. Hồng thị bị diệt môn, thực ra cũng vì bản sổ sách ấy…”
Càng gỡ rối vụ án, từng mắt xích càng liên kết với nhau thêm rõ ràng, tựa như màn sương mù trước mắt đột nhiên bị xé toạc, khiến người ta bừng tỉnh.
Nói đến đây, Cố Thậm Vi cảm thấy cổ họng khô khốc, bất giác ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt nóng bỏng của Hàn Thời Yến đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt ấy, trong sáng long lanh, lại lặng lẽ chăm chú, giống hệt ánh mắt nàng khi nhìn vào tượng sư tử đá trước phủ Vương ngự sử đại nhân…
Hai người ban nãy ngồi đối diện nhau, vì tiện xem tranh mà đã đẩy hết điểm tâm sang một bên. Giờ nàng nghiêng người về phía giữa bàn để tiện viết, còn Hàn Thời Yến cũng nghiêng người sang để nhìn chữ.
Mà lúc này cả hai cùng ngẩng đầu lên, khoảng cách bỗng chốc gần quá mức.
Cố Thậm Vi thậm chí có thể nhìn rõ từng đường vân lặng lẽ gợn sóng trong đôi mắt đen của Hàn Thời Yến.
Rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng ấm của người đối diện, còn có một mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, mông lung khó gọi tên.
Mùi hương ấy tựa như đột ngột lan tràn khắp gian phòng, phóng đại đến mức khiến người ta ngạt thở.
Cố Thậm Vi cảm thấy mình sắp không thở nổi, vội vàng kéo người về sau, ngồi thẳng lại. Cũng đúng lúc đó, Hàn Thời Yến như bị bỏng mà bật người về, cũng nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.
Hắn bưng chén trà lên, giả vờ uống một ngụm, đôi tai đỏ hơn cả bát canh sơn tra trên bàn.
Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy: “Chúng ta đi tìm Đào Nhiên đi, giờ hắn là người sống sót duy nhất.”
“Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư chẳng lẽ lại là bùa đòi mạng của Diêm Vương chắc? Vương Thân chết rồi, Viên Hoặc cũng chết rồi, ta không tin Đào Nhiên cũng sẽ chết theo!”
Hàn Thời Yến lặng lẽ nhìn Cố Thậm Vi, há miệng, rất muốn học theo cách của Thôi Dĩ Hành, một lần thẳng thắn với nàng một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn phải cố ép bản thân nhẫn nhịn.
Giờ là lúc đang nói về vụ án, tuyệt không phải thời điểm thích hợp để cầu thân với Cố Thậm Vi.
Hắn nghĩ vậy, vừa định đứng dậy lại thấy Cố Thậm Vi mang vẻ mặt kỳ quái ngồi xuống, có chút bực bội đập nhẹ vào đầu mình: “Xem ta kìa, có chuyện lại quên nói mất. Ngươi nhìn những thời điểm xảy ra các chuyện này đi, để ta thử sắp xếp lại.”
“Đầu tiên là kẻ đứng sau vụ án thuế ngân đánh cắp lượng lớn vàng bạc; sau đó là vụ án Phi Tước, kẻ chủ mưu sai khiến Lý Thường hành thích Quan gia; tiếp đến là Quan ngự sử nhận trạng tố cáo Hạ tri huyện, mà đúng lúc đó, Hạ tri huyện nhận được một phong thư từ Hoàng Thành tư.”
“Lúc Tề Vương và nội gián trong Hoàng Thành tư vu oan cho Trương Xuân Đình, chúng ta đã xác nhận rồi, quả thực có tồn tại một phong thư. Chỉ là thư đó không phải Trương Xuân Đình viết. Giờ xem ra, rất có thể là do Trác Địch viết.”
“Sau vụ Phi Tước, Tề Vương biết có một thế lực khác đang âm thầm hoạt động, bèn bắt đầu điều tra. Hắn hẳn đã lần theo manh mối tới Hạ tri huyện. Phong thư kia, chính là bùa đòi mạng của hắn.”
“Kẻ đứng sau sợ rằng Hạ tri huyện sẽ ngả về phe Tề Vương, nên mượn tay Quan ngự sử trừ khử hắn. Hắn còn phái Viên Hoặc đến dò xét xem Hạ tri huyện có để lại chứng cứ bất lợi nào, hoặc có từng tiết lộ điều gì với nữ nhi hay không.”
“Chính tại thời điểm đó, Viên Hoặc tìm được hai mảnh sổ sách còn sót lại, rồi giao lại cho kẻ đứng sau.”
“Cũng chính hai mảnh giấy ấy đã khiến hắn dời mũi dùi sang nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn. Hồng thị là đại thương buôn lương thực, tuy hiện tại ta vẫn chưa rõ bọn họ đóng vai trò gì trong chuyện này, nhưng quyển sổ kia trong tay họ tuyệt đối là chứng cứ đủ sức khuấy động triều cục.”
Hàn Thời Yến chăm chú lắng nghe, trong lòng đã hiểu rõ hàm ý của Cố Thậm Vi.
Người có thể giữ trong tay loại sổ sách có thể làm chứng cứ như vậy, tất nhiên là kẻ từng tham gia vào tội trạng, đó chính là đường lui mà hắn chuẩn bị cho chính mình.
“Chỉ là ám hiệu trong sổ sách của nhà họ Hồng làm rất kín đáo. Sở dĩ ta biết cách nhận ra là vì Hoàng Thành tư cũng thu được một tờ sổ sách. Nhưng đó là một trang giấy trắng, không ghi chữ gì, chỉ có chút mực thấm sang từ trang trước.”
“Lờ mờ có thể nhận ra đó là trang sổ sách, hơn nữa chúng ta vô tình phát hiện dấu hiệu của Hồng thị ở giữa trang giấy đó.”
“Thế nhưng, dù đã biết Hồng thị có tâm đề phòng hắn, lặng lẽ lập ra một quyển sổ riêng, kẻ đứng sau vào thời điểm ấy vẫn chưa ra tay với họ.”
“Không rõ là do hắn chưa phát hiện ra ký hiệu của Hồng thị, hay là trong lòng còn có toan tính khác.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa chỉ vào Lý Kinh Triết và Giang Tuần, “Tiếp theo là thời điểm xảy ra việc của Lý Kinh Triết và Giang Tuần. Việc của Lý Kinh Triết cũng giống như Hạ tri huyện.”
“Tề Vương điều tra ra đến Lý Kinh Triết và Giang Tuần, lại một lần nữa mượn đao của Quan ngự sử, diệt trừ Lý Kinh Triết. Đồng thời, trước khi Mã Hồng Anh đến nơi, đã nhanh tay giết chết Giang Tuần.”
“Rồi mới đến Thương Lãng Sơn.”
“Lần này động đến Hồng thị ở Thương Lãng Sơn là vì Trương Xuân Đình bảo ta tra xem trong tay Hồng thị có giữ bản sổ kia hay không. Kết quả là Hồng thị bị diệt toàn tộc, gà chó cũng không sống sót.”
“Giống như Mã Hồng Anh, ta cũng đến muộn một bước, không cứu được bất kỳ người sống nào. Còn sổ sách thì rơi vào tay Tống Vũ.”
Càng nói, đầu óc Cố Thậm Vi càng thêm rõ ràng, “Tiếp theo là việc Tề Vương mưu nghịch bị bắt.”
“Kẻ đứng sau sợ Tề Vương sẽ khai ra hắn, thế là lại ra tay trước một bước, để Tề Vương viết giấy nhận tội, dừng mọi chuyện tại đó.”
“Nói đến đây rồi, ngươi có nhìn ra tính cách của kẻ đứng sau không?”
Hàn Thời Yến gật đầu, trầm giọng đáp, “Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, diệt hắn cả nhà.”
Cố Thậm Vi liếc xéo Hàn Thời Yến một cái, chút mập mờ trong không khí từ nãy đã sớm tan thành mây khói, nàng khịt mũi: “Ngươi cũng biết tâng bốc hắn ghê nhỉ? Hắn mà có khí phách đến thế sao?”
“Hắn chính là cái đồ chó hoang nấp đầu rụt đuôi, thấy mình sắp bại lộ thì lập tức chó cùng rứt giậu, giết người diệt khẩu!”
“Ngươi xem cái bộ dạng hắn giật nảy như chim sợ cong, ta đoán mấy năm nay chưa từng có đêm nào ngủ yên được ấy chứ!”
Cố Thậm Vi nói tới đây, bỗng lóe lên một ý nghĩ trong đầu, “Không thì lúc ngươi lâm triều để ý thử xem, lão già nào mắt thâm quầng trông như con thiết thú ở Thục Trung, không chừng chính là hắn!”
Nghĩ đến cảnh mình lên triều, phải nắm đầu từng lão thần mà soi kỹ mắt từng người, Hàn Thời Yến không khỏi rùng mình một cái.
“Mười người thì ba kẻ đêm đêm chè chén, ba người ôm đèn đọc sách, ba lão tuổi già ngủ ít, nhà cửa không yên…”
Hắn đang nghĩ xem nên hình dung người còn lại thế nào, thì đã nghe Cố Thậm Vi tiếp lời luôn: “Còn lại một người, bôi son trát phấn, không nhìn rõ mặt.”
***
Chương 352: Hắn thua rồi
Tuy Hàn Thời Yến chẳng ưa gì cái kiểu phấn son bôi trét ấy, nhưng ở Đại Ung, đám nam tử thoa phấn điểm hoa lại chẳng phải ít.
Ngay cả đám lão văn thần tự xưng phong lưu cũng có kẻ đánh phấn lên mặt, lần trước trong buổi triều sớm, lúc đang biện luận, hắn thấy có lão văn thần tức đến phát run, phấn trắng trên mặt rơi lả tả, theo từng nếp nhăn trên mặt mà tụ lại, tạo thành từng vệt trắng xếp hàng.
Chỉ nhớ đến thôi đã khiến người ta chẳng buồn nuốt nổi cuốn bánh hoa.
Hàn Thời Yến vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi, trong lòng có toan tính.
“Kẻ có thể làm được những chuyện ấy, chắc chắn là người có địa vị cao trong triều. Hơn nữa, chúng ta còn có đầu mối từ viên ngọc thủy tiên kia.”
“Tuy Giang Tuần và Viên Hoặc đã chết, nhưng Tề Vương và Đào Nhiên vẫn còn. Nếu có thể khui được miệng hai kẻ đó, thì không gì tốt hơn. Nếu không, chúng ta vẫn có thể điều tra xem là ai từng tiến cử Đào Nhiên, hoặc Tề Vương từng quan tâm đến những gì, từ đó lần ra manh mối.”
Cố Thậm Vi gật đầu, bổ sung: “Chúng ta cũng có thể bắt đầu từ Lý Thường và tiểu cung nữ tên Phúc Nhã.”
“Còn lại, chỉ có Tống Vũ mà thôi.”
Nhắc đến Tống Vũ, người này giống như một làn khói, từ sau khi đặt chân vào Biện Kinh thì bặt vô âm tín.
Cố Thậm Vi vẫn không quên, thuở ấy sau khi Quan ngự sử qua đời, nàng tiếp cận Hàn Thời Yến là để giám sát hắn, canh chừng khi nào Tống Vũ tới tìm hắn và giao lại cuốn sổ kia.
Dù sao sau khi Quan ngự sử mất, trong toàn bộ Ngự Sử đài, người có tiếng liêm chính nhất, không sợ quyền thế nhất, cũng chỉ có Hàn Thời Yến mà thôi.
Thế nhưng, Tống Vũ lại chưa từng xuất hiện.
“Hoàng Thành tư từng nhận được tin báo, cuốn sổ của Hồng thị ở Thương Lãng Sơn đang nằm trong tay nghĩa huynh Tống Vũ. Hắn võ nghệ cao cường, mang theo sổ sách từ Tô Châu tiến vào kinh.”
“Chúng ta có thể chắc chắn sự tồn tại của Tống Vũ, là bởi trên cổ tay gia chủ nhà họ Hồng có một xâu chuỗi Phật, trên chuỗi ấy có khắc tên Tống Vũ. Cả nhà họ Hồng bị sát hại, song những người quản sự dưới trướng lại vẫn còn sống.”
“Trong đó có một người tên là Lưu Hoán, chính từ miệng hắn mà chúng ta biết, đêm trước ngày xảy ra án mạng, gia chủ từng đến chùa Phổ Tế gặp Tống Vũ.”
“Hôm đó đúng vào lúc các quản sự lần lượt đến giao sổ sách. Lưu Hoán trẻ tuổi, làm việc chưa thành thạo, đến muộn nhất, lúc ấy đã là nửa đêm. Sau khi nhận sổ, gia chủ lặng lẽ lên xe của hắn, bảo hắn chở đến chùa Phổ Tế.”
“Lúc lên xe, gia chủ mang theo một bọc nhỏ, trông có vẻ là hộp gỗ. Nhưng khi từ chùa trở ra, hộp ấy đã không thấy đâu.”
“Trên đường quay về, gia chủ từng nhắc đến cái tên Tống Vũ, nói rằng tuy người này không phải bậc nhân đức, nhưng lại là kẻ trọng nghĩa khí.”
“Hai người bọn họ từng do cơ duyên mà kết nghĩa huynh đệ.”
“Xâu chuỗi Phật kia chính là vật khi ấy mà có. Lúc đó, gia chủ họ Hồng còn không ngừng vuốt ve chuỗi hạt, bộ dạng vô cùng trân trọng và hoài niệm.”
Trước giờ Hàn Thời Yến chưa từng nghe Cố Thậm Vi kể vụ án nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn. Nhớ lúc hai người mới quen, những gì nàng biết đều giấu kỹ không lộ, còn những gì hắn điều tra được thì nàng cứ nhất quyết bới móc cho bằng sạch.
Qua cầu rút ván, xong việc vứt bỏ người…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Thời Yến nhìn nàng lập tức thay đổi.
Sau này nếu thật sự thành đôi với nàng, lỡ đâu nàng thấy chán rồi vỗ mông bỏ đi? Không đúng, nàng không chỉ vỗ mông rời đi, mà là trực tiếp bay đi luôn! Đến khi ấy dù hắn có cưỡi cả trâu già nhà hắn chăn sao bay lên cầu Ô Thước, cũng chưa chắc đuổi kịp.
Cố Thậm Vi bị ánh mắt của Hàn Thời Yến nhìn cho phát bực, nàng cau mày trừng lại: “Làm sao thế? Lại bị tà ám rồi à?”
“Trước kia ta không nói với ngươi, chẳng qua là khi ấy chưa thân, việc cơ mật của Hoàng Thành tư nào thể tùy tiện hé răng?”
Ánh mắt Hàn Thời Yến như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thậm Vi: “Vậy nay Cố thân sự với ta đã thân thiết lắm rồi phải chăng? Đã thân đến thế, sao còn gọi ta là Hàn ngự sử? Hay là gọi ta một tiếng ‘Thời Yến’, được chăng?”
Cố Thậm Vi hé miệng, rồi lập tức lắc đầu như trống bỏi, hai chữ “Thời Yến” kia thật sự nóng đến phỏng môi! Nàng có phần chột dạ, đưa tay gãi mũi, lại ho nhẹ một tiếng, rồi đưa tay thăm trán Hàn Thời Yến: “Ngươi thật sự bị tà khí nhập thân rồi! Ta chẳng muốn giống như tên ngốc Ngô Giang kia, gọi ngươi bằng cái cách nghe mà ngớ ngẩn như thế đâu!”
Vừa nói, nàng vội vàng chuyển hướng đề tài.
“Ta từng để Kinh Lệ ngửi qua chuỗi Phật châu kia, hắn bảo trên đó nặng mùi son phấn. Mùi hương tạp loạn, chỉ có thể là thứ lưu lại từ những nơi phong trần hoa lệ. Nhưng sau đó vì mãi theo dấu Tề Vương cùng đám người đeo mặt nạ chim sẻ, án nối án, đầu mối ấy cũng đành tạm gác lại.” (Nội dung này từng đề cập tại chương 27)
Cố Thậm Vi nói đến đây, ánh mắt hiện lên chút ngượng ngùng.
Thật ra, nhiệm vụ truy bắt Tống Vũ nàng vẫn chưa có chút tiến triển nào, nghĩ đến số bổng lộc Trương Xuân Đình phát cho mình mà thấy trong lòng áy náy vô cùng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng bỗng sáng lên, liếc về phía Hàn Thời Yến đang ngồi đối diện: “Hàn ngự sử vốn chẳng phải vẫn không ưa gì Trương đại nhân nhà ta sao? Thiên hạ nói kẻ hiểu rõ mình nhất chính là kẻ địch, vậy nên… ta muốn hỏi ngươi một chuyện: không biết Trương đại nhân nhà ta thích gì nhất?”
Rõ ràng tay Cố Thậm Vi chẳng hề nhúc nhích, nhưng trong lòng Hàn Thời Yến lại cảm thấy nàng như cầm một thanh trường kiếm, cắm thẳng vào tim mình rồi xoáy từng vòng từng vòng!
Hắn suýt chút nữa không tin được vào lỗ tai mình!
Cố Thậm Vi, nàng đúng là vô tình vô nghĩa!
Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, giọng điệu khó chịu: “Trương đại nhân muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Hai lần bình định phản loạn đều là công của hắn, hắn muốn gì thì Quan gia cũng sẽ ban cho, đâu cần Cố thân sự phải bận tâm như vậy.”
Cố Thậm Vi liếc nhìn Hàn Thời Yến như đang nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi không biết nịnh nọt lấy lòng sao?”
“Đó là thượng cấp của ta, ta còn phải trông cậy vào Trương đại nhân ban cơm cho mà ăn đó…”
Hàn Thời Yến hít một hơi thật sâu, im lặng một hồi lâu mới cất lời: “Trương đại nhân thích câu cá, cũng thích ăn bánh đoàn. Có lần ta từng bắt gặp hắn ở tiệm bánh đoàn của lão bà họ Lâm ở phía bắc thành. Khi ấy, hắn một mình ngồi trong quán, trước mặt là một chậu đồng lớn, trong chậu đầy ắp các loại bánh đoàn.”
“Hôm ấy, tất cả bánh trong tiệm đều bị hắn mua sạch. Lúc ta bước vào, hắn bày bánh lên bàn đối diện.”
“Trong tiệm khi ấy chỉ có hai người bọn ta. Ta tưởng bánh ấy là hắn mời, liền cầm lên ăn một cái… từ đó hắn coi ta như cái gai trong mắt…”
Tất nhiên, mâu thuẫn giữa hắn và Trương Xuân Đình đâu chỉ vì một chiếc bánh đoàn, mà vốn dĩ chính là do khác biệt do chính kiến không hợp.
Hắn không ưa cách người kia ra tay tàn độc, cứ mỗi lần động thủ là máu chảy thành sông, lại còn nuông chiều Quan gia đến mức chẳng coi ai ra gì; Mà Trương Xuân Đình cũng chẳng ưa gì bọn họ bên Ngự Sử đài, suốt ngày chỉ biết đấu khẩu giành lý, lúc khiến Quan gia phát khóc thì lại phải nhờ Hoàng Thành tư đến dỗ.
Vậy thì làm sao mà không chướng mắt nhau cho được?
Giờ đây nghe Cố Thậm Vi dò hỏi sở thích của Trương Xuân Đình, chắc là để chuẩn bị tặng lễ gì đó… Hàn Thời Yến càng nghĩ càng thấy tức tối. Dù sao thì, đến cả chút đãi ngộ ấy, ở chỗ nàng hắn cũng chưa từng có!
Hàn Thời Yến càng nghĩ, lòng càng chua xót.
Lần đối đầu giữa Ngự Sử đài và Hoàng Thành tư này, hắn thua rồi.
“Bánh đoàn à…” Cố Thậm Vi kéo dài giọng, vẻ mặt hoài niệm: “Nói đến bánh đoàn, thì phụ thân ta là người thích ăn nhất…”
***