Chương 35: Ngươi phát hiện ra bằng cách nào?
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Vào khoảnh khắc nàng giảm tốc độ, Lý Mậu cảm thấy bản thân như một con cá mắc cạn cuối cùng cũng được trở lại với nước, lập tức có thể hít thở một cách thoải mái.
“Cố đại nhân nói gì vậy? Tiểu nhân sao có thể có cung nỏ?”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt bỗng trở nên hung ác, cổ tay khẽ động, lộ ra một cây ám tiễn nhỏ giấu trong tay áo. Ngón tay hắn khẽ búng, ba mũi ngân châm tẩm độc rít gió lao thẳng về phía Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi nhướng mày, nhẹ nhàng nhấc kiếm, chỉ nghe “đinh đinh đinh” ba tiếng, ba mũi ngân châm lập tức bị đánh bay, cắm gọn gàng vào khung cửa.
Ngay khoảnh khắc đó, Lý Mậu lập tức lách mình phóng ra ngoài cửa, mạnh mẽ nhảy lên xà nhà.
Cố Thậm Vi lập tức đuổi theo.
Ban đêm, những mái nhà trông càng thêm trống trải, lớp ngói xanh xám phủ một tầng rêu xanh âm u, giẫm chân lên cảm giác mềm mại. Lũ chim sẻ đậu dưới mái hiên bị kinh động, líu ríu bay loạn.
“Không chạy nữa sao?”
Cố Thậm Vi cầm chắc trường kiếm, nhìn bóng lưng của Lý Mậu phía trước, chậm rãi lên tiếng.
Từ vị trí này có thể thấy được đỉnh bảo tháp của chùa Ngũ Vân.
Lý Mậu chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Thậm Vi, thần sắc thản nhiên vô cùng, không còn dáng vẻ nhún nhường e dè lúc ở Lý phủ nữa.
“Nếu không phải Cố đại nhân cố ý thả ta ra, e rằng ta đã chết ngay tại Phật đường rồi. Ta thật sự rất tò mò, ngươi đã phát hiện ra ta bằng cách nào?”
Lý Mậu hồi tưởng lại toàn bộ kế hoạch giết người của mình, nhưng vẫn không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào.
Hắn đã chọn Trần Triều làm vật thế thân hoàn hảo, theo lý mà nói, trước khi Trần Triều bị bắt, không ai có thể liên hệ chuyện này với hắn mới đúng.
Cố Thậm Vi thu kiếm vào vỏ, từng bước tiến về phía Lý Mậu.
“Trước đó ta đã nói, nếu hung thủ là Trần Triều, thì cách hành sự của hắn có quá nhiều mâu thuẫn, có rất nhiều điểm không hợp lý.”
“Vậy nên, ta đổi góc độ suy nghĩ, nếu hung thủ không phải Trần Triều, thì ai là kẻ có cơ hội đặt nỏ cơ giới vào trong đèn lồng để giết Lý Trinh Hiền?”
“Chúng ta điều tra thuận lợi như vậy, vậy ai là người đã dẫn dắt chúng ta dồn hết mọi sự chú ý lên Trần Triều?”
Cố Thậm Vi nói, nhướng cằm về phía Lý Mậu: “Ngoài ngươi thì còn ai vào đây nữa?”
Chính miệng Lý Mậu nói cho bọn họ biết chuyện Trần Triều chủ động tìm hắn để kiểm tra đèn lồng, khiến bọn họ tin rằng đây là kế hoạch của Trần Triều ngay từ đầu.
Cũng chính Lý Mậu nói rằng Bình An bất ngờ đến tìm hắn, làm cho bọn họ nghĩ rằng Trần Triều có đủ thời gian gây án.
Nếu nói đến những kẻ có khả năng gây án, ngoài Trần Triều ra, còn có Lý Mậu.
Cố Thậm Vi không ngừng lại, tiếp tục nói:
“Còn một điểm rất kỳ lạ. Ngươi là đại quản gia của Lý phủ, theo lời khai của Lý lão phu nhân, ngươi còn từng cứu mạng Lý Trinh Hiền…”
“Theo lý mà nói, ngươi phải là tâm phúc trung thành nhất, nhưng lại hoàn toàn không biết chuyện hắn cất giấu vàng trong phủ. Đối với Lý Trinh Hiền, một người thợ thủ công còn đáng tin hơn ngươi. Điều này rất bất thường.”
“Vậy nên, ngươi không phải gia đinh của Lý phủ từ nhỏ, mà là ôm ân cứu mạng nên mới được thu nhận làm quản gia, đúng không?”
“Trước đây ngươi hẳn chưa từng làm nô bộc, vì rất ít tôi tớ nào lại cứ luôn miệng khen chủ nhân của mình là người tốt. Thời buổi này, ngay cả nịnh bợ cũng không có ai nịnh một cách kỳ quái như ngươi, cứ như đang châm chọc vậy.”
Nói xong, Cố Thậm Vi nhìn chằm chằm vào Lý Mậu: “Thắc mắc của ngươi ta đều đã giải đáp. Bây giờ đến lượt ngươi rồi.”
Lý Mậu chăm chú lắng nghe, nhưng lại bật cười ha hả.
Hắn chậm rãi bước gần về phía Cố Thậm Vi, ánh mắt hướng về phía xa, nơi có chùa Ngũ Vân sừng sững giữa màn đêm.
“Ngươi thật sự rất lợi hại, giống hệt như phụ thân của ngươi, Cố Hữu Niên.”
“Ta từng đến Cố gia, khi đó ngươi đang luyện kiếm trong sân, và đó là lần đầu tiên ta thấy một đứa trẻ tám tuổi mà kiếm pháp đã mang theo sát khí.”
“Rõ ràng thanh kiếm đó chưa từng được mài sắc, chẳng qua chỉ là một khối sắt vụn vô dụng, vậy mà ngươi chỉ cần vung kiếm về phía cây lê, toàn bộ cánh hoa trên cây liền rơi xuống… rơi đầy mặt đất.”
Lý Mậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố Thậm Vi, mà lại nhắc đến chuyện cũ.
“Năm đó, gia đình ta chịu nỗi oan khuất, phụ thân ta là người cứng cỏi, trong mắt không thể chứa dù chỉ một hạt cát. Cả đời ông ấy không thể chấp nhận việc một chiếc nỏ phế thải lại từ tay mình tuồn ra ngoài, vậy thì làm sao có thể dâng lên chiến trường những món binh khí vô dụng cho các tướng sĩ đang liều mạng nơi biên ải?”
“Những người thợ như chúng ta, trong mắt đám quyền quý, chẳng qua cũng chỉ là công cụ hữu dụng mà thôi, có gì khác biệt so với trâu ngựa hay cái nia cái sàng?”
“Bọn họ thậm chí còn keo kiệt đến mức không muốn cúi xuống để lắng nghe tiếng kêu oan của kẻ hèn mọn. Ngón tay phụ thân ta bị bẻ gãy từng đốt một, dù có một ngày được quan thanh liêm cứu ra, ông cũng chẳng thể nào chế tạo nỏ cơ được nữa. Bọn họ đã đoạt đi linh hồn của một người thợ, cắt đứt đường sống của ông ấy.”
Nói đến đây, Lý Mậu cụp mắt xuống, hít sâu một hơi.
“Khoảnh khắc ta nhìn thấy ngươi, ta căm hận bản thân vô cùng. Hận mình thiên phú tầm thường, không đủ năng lực báo thù cho phụ thân và huynh trưởng. Hận mình khi còn trẻ dại lại từng phẫn uất chê bai nghề thợ thuyền thấp hèn, vô lễ với phụ mẫu.”
“Đến khi ta tỉnh ngộ thì đã chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.”
Cố Thậm Vi có phần bất ngờ, nàng lục lại ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra đôi chút.
Vụ án nỏ hỏng là kiếp nạn của Lý Mậu, mà chẳng phải cũng là kiếp nạn của nàng hay sao?
Lý Mậu dừng lại một lát, dường như đang suy nghĩ về những chuyện sau này của Cố Thậm Vi.
“Năm đó trong vụ án nỏ hỏng, không chỉ gia tộc Trần thị của ta bị liên lụy, mà cả gia tộc ngoại tổ của ngươi cũng bị cuốn vào. Chuyện sau đó ngươi đều biết cả. Dù cuối cùng đã được rửa oan, nhưng ta vẫn hận…”
“Không một ai đứng ra nói với phụ thân ta rằng ‘xin lỗi’.”
“Thậm chí, chúng ta còn phải ca ngợi triều đình, phải biết ơn bọn họ đã giúp chúng ta rửa sạch oan khuất, thật là một triều đình sáng suốt biết bao…”
Lý Mậu siết chặt nắm tay, giọng nói trầm xuống.
“Ta đã điều tra suốt bao nhiêu năm, cuối cùng mới lần ra được Lý Trinh Hiền. Hắn chính là một tên tham quan ô lại. Năm đó, nỏ cơ chúng ta giao cho hắn vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng sau này…”
“Tên chó má này chẳng những không đứng ra biện giải dù chỉ một câu cho phụ thân và các thợ rèn của ta, mà còn là kẻ đầu tiên đẩy hết mọi tội danh lên người bọn họ.”
Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng tâm trí nàng đã trôi dạt rất xa.
Biện Kinh, tòa thành này đối với nàng mà nói, có quá nhiều câu chuyện. Mỗi một chuyện đều đẫm máu và nước mắt, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.
“Vậy nên, ngươi đã tìm cách ám sát Lý Trinh Hiền. Sau khi thất bại, ngươi thuận thế tự biến mình thành ân nhân cứu mạng của hắn, bán thân vào Lý phủ, đổi tên thành Lý Mậu, âm thầm tìm kiếm chứng cứ phạm tội của hắn.”
“Lý Trinh Hiền ngoài mặt cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, nhưng lại luôn đề phòng ngươi. Ngươi không tìm thấy chứng cứ, vậy nên giống như hôm nay tìm đến ta, ngươi cũng đã từng tìm đến Trí Lâm đại sư của chùa Ngũ Vân để trò chuyện về quá khứ…”
Nghe vậy, Lý Mậu đột nhiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Hắn đã bày mưu tính kế suốt bao nhiêu năm, dốc hết tâm trí, khổ luyện thuật chế tạo cơ quan mà trước đây bản thân từng khinh thường, mới có thể thực hiện kế hoạch hôm nay.
Còn Cố Thậm Vi thì sao?
Hai người bọn họ… chỉ vừa mới chạm mặt nhau một lần mà thôi.
***
Chương 36: Ta nguyện làm kẻ dẫn lối
Lý Mậu không bi thương, ngược lại còn vui mừng. Hắn thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng đè ép khiến hắn nghẹt thở bấy lâu.
“Đúng vậy, tên thật của ta là Trần Thần Cơ. Vì muốn làm quản gia trong Lý phủ, ta đã cải danh thành Lý Mậu. Sau khi phát hiện Lý Trinh Hiền có vấn đề, ta liền gửi một phong thư nặc danh cho Vương Hỷ ngự sử.”
Cố Thậm Vi không ngạc nhiên. Những tin tức mà Ngự Sử đài có thể nghe thấy, phần lớn chẳng phải ngẫu nhiên, mà do có kẻ cố tình thổi gió đưa đến.
Họ có thể là những dân thường bất lực cầu cứu, như Trần Thần Cơ. Cũng có thể là những kẻ quan lại quyền cao chức trọng, mang trong lòng chín tầng mưu kế, mượn thanh đao của Ngự Sử đài để chém xuống kẻ thù chính trị của mình.
“Vương Hỷ đã đến nhiều lần, còn tặng cho Lý Trinh Hiền một vị thiếp thất. Đáng tiếc vị thiếp đó đã lục soát suốt một thời gian, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ.”
Cố Thậm Vi bất giác nảy sinh một ý nghĩ nực cười, chẳng lẽ mười tám vị tiểu thiếp của Vương ngự sử đều là mật thám hắn tự tay bồi dưỡng?
Ý nghĩ này thực sự đánh giá quá cao con người Vương Hỷ, lão háo sắc đó căn bản không có cái đầu như vậy. Cố Thậm Vi lập tức phủ định suy đoán của chính mình.
“Ngay lúc ta đang bế tắc, Lý Trinh Hiền đến chùa Ngũ Vân. Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay Trí Lâm đại sư chính là đồng hương của ta. Năm đó, khi hắn lên kinh ứng thí, phụ thân ta còn cho hắn lộ phí. Nhưng rồi năm này qua năm khác, hắn cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không còn chút tin tức nào nữa.”
“Quê nhà từng đồn rằng, hắn hoặc là đã bỏ mạng trên đường đi thi, hoặc là sau khi đỗ đạt liền chê bai xuất thân nghèo hèn, sợ rằng một khi được bước lên con đường quan lộ thì lũ gà chó quê mùa cũng sẽ bám theo. Không ai ngờ rằng… hắn thậm chí còn chưa từng tham gia kỳ thi năm ấy.”
“Ngươi đã từng nghe qua ‘Lương Điền sách’ chưa?” Trần Thần Cơ hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Cố Thậm Vi.
Nàng lắc đầu, thành thật đáp, “Cuộc đời ta chưa dài, toàn bộ thời gian đều dành để luyện kiếm rồi.”
Trần Thần Cơ hơi sững người, lập tức hiểu ra.
Bản lĩnh võ học, nếu không trải qua trăm ngàn lần mài giũa, làm sao có thể chạm đến bốn chữ “thiên hạ đệ nhất”? Dù thiên phú của Cố Thậm Vi có kinh người đến đâu, nhưng cái gọi là “đạo cao một thước” cũng là do từng nhát kiếm mà rèn nên.
“Lão hủ giả dối của Quốc Tử Học, năm xưa chẳng qua chỉ là một thư sinh tầm thường. Hắn nhờ vào bài ‘Lương Điền sách’ mà một bước trở thành danh nho chấn động thiên hạ… Ngươi thông minh như vậy, ta không nói chắc ngươi cũng đoán được rồi.”
“‘Lương Điền sách’ thực chất là do Trí Lâm viết. Hắn đưa bài văn cho lão già kia chỉ mong được chỉ dạy đôi chút, không ngờ chữ ký trên văn chương lại đổi thành kẻ khác.”
Trần Thần Cơ thở dài cảm thán, “Hắn kêu trời trời chẳng thấu, ai lại tin một kẻ nghèo hèn nơi thôn dã có thể viết ra một áng văn như thế? Dù có bảo hắn viết lại, hắn cũng không thể viết ra một bài ‘Lương Điền sách’ thứ hai. Trí Lâm thất vọng cùng cực, cuối cùng xuất gia ở Ngũ Vân tự.”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, “Vậy nên, ngươi và hắn đã giao dịch. Hắn giúp ngươi bày ra câu chuyện “ngũ hành thiếu Kim”, khiến Lý Trinh Hiền tự mình lộ ra số bạc giấu trong phủ. Còn ngươi thì giúp hắn ám sát Tế tửu Quốc Tử Giám Đàm Triết?”
“Không phải.” Trần Thần Cơ lắc đầu, “Hắn đã đoạn tuyệt hồng trần, trong lòng không còn oán hận nữa.”
“Là ta tự mình nghĩ, nếu ta đã giết Lý Trinh Hiền, thì chắc chắn cũng chẳng sống được bao lâu. Đã là kẻ sắp chết, kéo thêm vài tên tham quan ô lại xuống địa ngục, chẳng phải là lời sao? Có một Trí Lâm, thì có lẽ sẽ có kẻ thứ hai, kẻ thứ ba…”
Lời này cũng không phải không có lý.
Cố Thậm Vi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hỏi ra điều mà nàng vẫn chưa thể hiểu suốt thời gian qua.
“Tại sao lại chọn thời điểm này? Còn cố tình kéo cả Quan ngự sử ra làm lá chắn? Ngươi đã tìm thấy chỗ giấu vàng bạc của Lý Trinh Hiền, hoàn toàn có thể trực tiếp báo cho Vương Hỷ, để luật pháp trừng trị hắn. Hà tất phải giết hắn? Còn Nếu ngươi không tin vào luật pháp, vậy thì còn cần gì phải điều tra chuyện tham ô vàng bạc? Cứ dùng nỏ bắn chết hắn ngay lập tức, chẳng phải càng thống khoái hơn sao?”
Cố Thậm Vi chăm chú nhìn vào mắt Trần Thần Cơ. Đôi mắt hắn trong sáng lạ thường, tựa như có thể nhìn thấu tất cả cơ quan tinh xảo trên thế gian này.
Cũng giống như tất cả những người thợ tài hoa, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên định và tập trung.
Đây là một đôi mắt có thể dễ dàng lay động lòng người.
Nàng không phải kẻ cố chấp tuân theo quy củ, cũng chẳng có bất kỳ chấp niệm nào đối với luật pháp Đại Ung.
Trần Thần Cơ từng ám sát thất bại, nhưng sau khi tiến vào Lý phủ, hắn có cả vạn cơ hội để giết chết Lý Trinh Hiền một cách dễ dàng. Vậy mà hắn không làm, lại chờ đợi đến tận bây giờ, còn bày ra đủ thứ rắc rối phức tạp.
Trần Thần Cơ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới cất lời.
“Về điểm này, thực ra ta cũng rất mâu thuẫn.”
“Ban đầu, ta chỉ muốn giết chết Lý Trinh Hiền ngay lập tức. Nhưng sau khi ở lại Lý phủ một thời gian, ta đã hiểu ra nhiều chuyện. Khả năng của ta có hạn, chỉ tra được một mình hắn, nhưng vụ án nỏ hỏng năm đó, thật sự chỉ có một mình Lý Trinh Hiền nhúng tay vào sao? Còn có kẻ nào khác không?”
“Nếu ta cứ thế giết hắn trong âm thầm, thì con cháu hắn vẫn có thể tiếp tục tiêu xài số bạc dính máu đó, dựa vào nó mà vinh hoa phú quý.”
“Thế nên ta đã suy nghĩ rất lâu, đem toàn bộ vị trí giấu vàng cùng những chứng cứ mà ta tìm được, lặng lẽ giao cho Vương Hỷ của Ngự Sử đài.”
Cố Thậm Vi thầm thở dài trong lòng.
Hàn Thì Yến từng nói gì nhỉ?
Hắn nói Vương Hỷ đang điều tra Lý Trinh Hiền, nhưng vẫn chưa thu được bất kỳ chứng cứ nào. Ngay cả trong nội bộ Ngự Sử đài, chứ đừng nói đến dân chúng Biện Kinh, không một ai nhắc đến chuyện Lý Trinh Hiền là một kẻ tham quan ô lại.
“Vương Hỷ chưa từng có bất kỳ động thái nào, cũng không tiếp tục điều tra sâu hơn về Lý Trinh Hiền, thậm chí còn chưa từng dâng tấu lên triều đình?” Cố Thậm Vi hỏi.
Trần Thần Cơ gật đầu.
Ngọn gió đêm thổi tung tà áo hắn. Hắn khẽ động đôi tai, lắng nghe tiếng bước chân từ xa vọng đến.
Có kẻ đang đuổi theo.
“Đúng vậy. Ta đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, nếu Vương Hỷ không đứng ra, thì ta sẽ khiến số vàng đó tự phơi bày ra ánh sáng. Chỉ cần náo động đủ lớn, sẽ không ai có thể lấp liếm hay làm ngơ.”
“Ta vẫn luôn đợi một cơ hội.”
“Cuối cùng, ta đợi được Quan ngự sử và ngươi.”
Dứt lời, Trần Thần Cơ đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Cố Thậm Vi.
Nàng lập tức đưa tay đỡ hắn dậy.
Hiện giờ, toàn bộ Biện Kinh đều đang bàn tán về cái chết của Quan ngự sử.
Lá thư tế điện mà Trần Thần Cơ viết cho Quan Chính Thanh chính là để mượn cơn gió này, mượn danh nghĩa của Quan ngự sử, khiến mọi người chú ý đến Lý Trinh Hiền, chú ý đến vụ án năm xưa.
Trần Thần Cơ ngước nhìn Cố Thậm Vi, ánh mắt sáng rực như những vì sao trên bầu trời đêm.
“Ta nguyện dùng chính thân ta làm kẻ dẫn lối, châm lên ngọn lửa này! Cố cô nương, liệu có thể giống như lệnh tôn năm ấy, đừng để ngọn lửa này lụi tắt? Ta chỉ muốn, trước khi chết, hỏi trời xanh một câu: cớ sao thế gian này lại bất công đến vậy!”
Cố Thậm Vi nhìn về phía có tiếng bước chân. Bước chân trầm ổn, chỉ có một người.
“Nếu ngươi muốn đi, ta có thể thả ngươi đi.”
Trần Thần Cơ sững sờ, nhưng không hề do dự mà lắc đầu.
“Ngươi còn chưa đứng vững gót chân, ta chỉ là một kẻ chế tạo cơ quan, làm sao có thể trốn thoát khỏi tay đệ nhất sát thủ? Chúng nhất định sẽ nghi ngờ ngươi. Hơn nữa, từ khi ta dùng nỏ mà phụ thân dạy để giết người, ta đã không còn ý định tiếp tục sống trên thế gian này nữa.”
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Cố Thậm Vi không khuyên nữa.
Lúc này, dù Trần Thần Cơ muốn đi, cũng không còn kịp nữa.
Hắn nghe âm thanh đang đến gần, đưa tay sờ ống tay áo có giấu mũi tên bắn lén, giọng nói có chút xấu hổ.
“Ngõ Oa Tử, căn nhà thứ ba bên phải, ta có để lại đồ ở đó.”
***