Chương 317: Kính ngưỡng đã lâu
***
Cố Thậm Vi lập tức tan hết buồn ngủ.
Nàng bật dậy khỏi giường, túm lấy bộ y phục sạch mà Thập Lý đã chuẩn bị, vơ đại một cây trâm cài đầu từ dưới gối, thuận tay búi tóc thành búi đơn giản.
“Gặp ai? Hôm qua Trương đại nhân nói Quan Gia đã đồng ý việc xét lại vụ án, sáng nay triều đình đã định rồi sao?”
“Vụ án do ai phụ trách điều tra lại? Là Phủ doãn Khai Phong, hay là đám lão thần của Xu Mật viện?”
Vừa nói, nàng vừa nhón chân tới trước chậu đồng bắt đầu rửa mặt súc miệng.
“Ta còn tưởng Hoàng Thành tư phải trừ sạch đảng phái của Tề Vương trước, chờ sự tình lắng xuống rồi mới xử lý án Phi Tước. Không ngờ lại nhanh như vậy.”
Miếng bánh đường trắng trong tay Hàn Thời Yến còn chưa kịp đưa vào miệng, đã thấy Cố Thậm Vi chỉnh tề y phục, sạch sẽ thơm tho, tiếp đó bưng thẳng bát thuốc trên bàn lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vì thuốc quá đắng, nàng nhăn cả mặt mày, sau đó chụp lấy một miếng bánh đường trắng nhét vào miệng, nhai nhai vài cái mới vỗ vỗ tay, phủi vụn bánh rơi dính, nói: “Đi thôi, gặp ai? Ngươi đi xe ngựa tới à? Ngựa của ta đi suốt một đường dài, phải để nó nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai người bọn họ từ biên quan phi ngựa về kinh, dọc đường mệt đến độ đổi hỏng mấy con ngựa.
Chỉ có con ngựa đỏ thẫm của nàng là vẫn vui vẻ hớn hở, điều này khiến nàng nghi ngờ không phải chân nó có vấn đề, mà là não có vấn đề, không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng e là không xong.
Hàn Thời Yến thấy cây trâm gỗ cài đầu hình kiếm nhỏ đen xì của Cố Thậm Vi, khóe môi khẽ nhếch lên một cái.
“Lúc thượng triều sáng nay, ta đã dâng biểu, trực tiếp đề cập đến vụ Phi Tước. Trước đó tuy lính giữ cửa thành có nói hơi quá, nhưng Khai Phong phủ dạo này thực sự có thích khách hoạt động ban đêm. Sáng nay Vương Phủ doãn đã bắt giữ Ngô Giang về phủ.”
“Hiện nay triều cục bất ổn, mấy vị lão đại nhân Xu Mật viện bận đến chân không chạm đất. Quan Đại lý tự khanh mới nhậm chức đã chủ động xin điều tra lại vụ Phi Tước.”
Cố Thậm Vi dựng tai nghe, đi ra khỏi phòng.
Nàng đảo mắt một vòng, lần đầu tiên cảm thấy tiểu viện trong ngõ Tang Tử này thật quá nhỏ, nàng còn từng cười nhạo phủ Ngụy Trường Mệnh giống cái lồng chim con, vậy chỗ mình thì có khác gì?
Trong sân nhỏ chật hẹp ấy, Trương Thập Đao đang bổ củi ở một góc, Thập Lý thì cùng Lâm Độc Bà đang giã bánh giầy, Cố Thậm Cảnh vừa lắc đầu lẩm bẩm học bài vừa thong thả bước đi tập luyện đôi chân.
Cố Thậm Vi âm thầm nghĩ bụng, nếu nàng mà dậy muộn thêm nửa canh giờ, e rằng năm người trong viện ngoại trừ nàng có thể máu nóng bốc lên mà bẩy tung cả mặt đá xanh của kinh thành Biện Kinh!
Cố Thậm Vi nhìn quanh, bất giác đứng thẳng lưng, rồi tinh thần cũng hăng hái hẳn lên.
“Ta ra ngoài một chuyến, không cần đợi ta ăn cơm. Bánh giầy nhớ để lại cho ta vài cái…”
Thập Lý nghe vậy liền vội vàng đuổi theo, nhét một túi gấm sạch vào tay nàng: “Kẹo lê cao đây, cô nương nhớ ăn đúng giờ.”
Cố Thậm Vi cười tủm tỉm nhận lấy, trong lòng thì như dây bầu đắng quấn lấy mướp đắng, càng nghĩ càng khổ.
Nghĩ vậy, bước chân nàng càng nhanh hơn vài phần.
Hàn Thời Yến chỉ cảm thấy buồn cười, thong dong chào hỏi mọi người trong viện một lượt rồi mới theo ra ngoài.
Sao có thể không nhanh cho được? Nếu không nhanh thêm chút nữa, tên Trương Xuân Đình kia nhất định sẽ đánh tan uyên ương, khiến bên cạnh Cố Thậm Vi chẳng còn chỗ cho hắn cắm dù chỉ là đầu kim.
Hàn Thời Yến nghĩ tới đó, liền nghe thấy Trường Quan ngồi phía trước xe đã bắt chuyện với Cố Thậm Vi: “Công chúa điện hạ thật lòng lo lắng cho Cố đại nhân. Điện hạ nói nếu không có Cố đại nhân, công tử nhà chúng ta sớm đã chết mất xác ở phương Bắc rồi. Ân cứu mạng ấy quả thực khó mà báo đáp cho xong!”
“Công tử cả đêm qua không chợp mắt, lật tung cả kho lên tìm đồ. Điện hạ còn tưởng nhà có trộm, dẫn thị vệ lao tới, phá cửa xông vào thì thấy công tử một tay cầm nhân sâm, một tay cầm yến huyết… Lúc nãy ta đã đưa cho Thập Lý cô nương rồi.”
“Trước kia điện hạ từng sai người đến đón nhưng không gặp được ai. Thấy viện này quá nhỏ, điện hạ đã mua luôn căn nhà sát vách tiểu viện công tử nhà ta. Nếu Cố đại nhân có thể dọn sang đó thì hay biết mấy.”
“Không chỉ tiện cho việc cùng công tử luận bàn vụ án, mà nếu công tử nhà ta bị ai đó khinh bạc, Cố đại nhân còn có thể tiện tay ra tay cứu giúp…”
Hàn Thời Yến ban đầu nghe còn đỏ mặt tới tận tai, cái miệng chó của Trường Quan xưa nay đâu biết nói lời tử tế, mấy câu trơn tru kia chắc chắn là do mẫu thân hắn dạy.
Nhưng nghe tới mấy câu sau thì…
Cái gì mà hắn bị người ta khinh bạc?
Hàn Thời Yến còn đang tức tối nghĩ ngợi, Cố Thậm Vi đã kinh ngạc hỏi ra miệng: “Là tiểu thư nhà nào chán sống, muốn khinh bạc Hàn ngự sử? Nàng ta cần gì phải khinh bạc? Chỉ cần tung ra bát tự…”
“Khụ khụ!” Hàn Thời Yến khẽ ho một tiếng, trừng mắt liếc Trường Quan, cắt ngang màn đối thoại hoang đường của hai người kia: “Tới Phàn lâu.”
Lúc này đúng ngọ, là thời điểm dùng bữa trưa, nhưng Phàn lâu lại vắng vẻ lạ thường, đến cả các cô nương xướng khúc cũng chưa thấy tới.
Biện Kinh ở về phía nam nhiều hơn Bắc Triều, vào giờ này trong ngày tiết trời đã bắt đầu nóng nực.
Lác đác vài vị công tử đầu cài hoa, tay phe phẩy quạt, vừa trông thấy bộ y phục của Cố Thậm Vi mang dấu hiệu Hoàng Thành tư lập tức né sang một bên, tránh như tránh tà, hận không thể dính mình vào tường.
Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe lên, trong lòng chỉ biết thở dài: “Xem ra uy danh sát khí của Hoàng Thành tư chúng ta lại tăng thêm một bậc rồi.”
Người dẫn đường phía trước là một tiểu nhị, nghe nàng nói thế liền run bắn cả người, suýt nữa trượt chân hụt bước, loạng choạng vài cái rồi vội vã tăng tốc.
Mạng nhỏ của ta ơi! Ai muốn làm người dẫn đường cho Diêm Vương chứ?
Hiện nay cả thành Biện Kinh ai mà không biết? Vị “đệ nhất hung kiếm” của Hoàng Thành tư ngày hôm qua một mình đánh xuyên cả hoàng cung, không chỉ thế còn tự tay giết chết chính tổ phụ của mình. Với độ tàn bạo như vậy, ai dám trêu vào?
Gã ta chẳng dám nhìn ai, chỉ sợ liếc nhầm một cái thì đầu lìa khỏi cổ!
“Tới… tới rồi ạ…”
Tiểu nhị vừa nói, vừa nhanh chóng quay người lại, ánh mắt đầy kính nể nhìn Hàn Thời Yến, sau đó lập tức co giò chạy xuống lầu. Chạy quá nhanh còn trượt chân, trượt liền mấy bậc thang, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, lồm cồm bò dậy, tập tễnh chạy mất hút!
Cố Thậm Vi lắc đầu, theo sau Hàn Thời Yến bước vào nhã thất.
Vừa bước vào là một tấm bình phong thêu hoa điểu, hương trầm nhè nhẹ khiến lòng người yên tĩnh, xa xa còn văng vẳng tiếng cổ cầm không rõ vang từ nơi nào.
Cố Thậm Vi không lên tiếng, theo sát Hàn Thời Yến vòng qua tấm bình phong, trông thấy một nam tử đang ngồi bên bàn uống trà.
“Kính Nghiêm huynh, đây chính là Cố thân sự mà ta đã nhắc với huynh.”
“Cố thân sự, đây là đường huynh của ta Hàn Kính Nghiêm. Huynh ấy vừa từ Tô Châu hồi kinh nhậm chức, hiện là Đại lý tự khanh mới nhậm chức.”
Cố Thậm Vi hơi ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên lời Hàn Thời Yến từng nói: Đại lý tự khanh chủ động xin tiếp nhận vụ Phi Tước.
Tên Hàn Kính Nghiêm nàng cũng từng nghe qua, là người lớn lên cùng Hàn Thời Yến, Ngô Giang, Mã Hồng Anh. Trước đó làm Tri châu Tô Châu.
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Hàn Kính Nghiêm khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi, “Thời Yến viết cho ta ba trang thư, trong đó có hai trang đều nói về Cố thân sự.”
Cố Thậm Vi sững người, quay đầu nhìn Hàn Thời Yến.
Lòng Hàn Thời Yến rối như tơ vò, lườm Hàn Kính Nghiêm một cái, vội chuyển chủ đề: “Bàn chuyện vụ án trước đi.”
**
Chương 318: Hàn gia Kính Nghiêm
Hàn Kính Nghiêm liếc nhìn vành tai đỏ bừng của Hàn Thời Yến, lập tức hiểu ra vì sao Trưởng công chúa phải đích thân dâng một thùng hương lớn ở từng ngôi chùa trong thành Biện Kinh.
Đường còn dài, gánh còn nặng.
Hắn không phải hạng người hay lo chuyện nữ nhi tình trưởng, chỉ nhắc một câu rồi dừng, xoay người lấy một tập hồ sơ từ phía sau ra, tập này khá mỏng, chỉ có mấy tờ giấy.
“Ngồi xuống rồi nói tiếp. Đây là hồ sơ vụ án Phi Tước mà ta lấy được. Ba năm trước, những người dính líu đến vụ án này, phần lớn đều đã không còn trên đời. Thích khách Lý Thường chết tại chỗ, không để lại lời nào.”
“Khi ấy, có sáu người phụ trách bảo vệ bên cạnh Quan Gia, là sáu vị Ngự đới. Trong đó hai người là Hứa Xương Lâm và Đồng Sơn để lại khẩu cung, nói rằng là phụ thân ngươi sai khiến Lý Thường hành thích.”
“Hai người khác, Hà Cửu Giang và Vương Minh thì không để lại lời khai nào.”
Cố Thậm Vi theo Hàn Thời Yến ngồi xuống, nàng lắng nghe cẩn thận, đồng thời kín đáo quan sát Hàn Kính Nghiêm ngồi đối diện. Tuy đều mang họ Hàn, ngũ quan cũng có vài phần tương tự, nhưng rõ ràng Hàn Kính Nghiêm và Hàn Thời Yến là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Hàn Thời Yến giống như một thanh kiếm dài không vỏ, cả người đều toát lên khí thế sắc bén, động một chút là đả thương người.
Còn Hàn Kính Nghiêm lại như một thanh chặn giấy đã được mài giũa kỹ càng. Hắn mày rậm mắt to, chỉ nhìn dung mạo cũng khiến người ta nghĩ đến bậc chính nhân quân tử. Trước đây từng làm quan phụ mẫu một phương, lời nói việc làm tự mang theo một loại chừng mực không khiến người ta khó chịu.
“Hôm đó, ngoài sáu vị Ngự đới trông coi nội cung, còn có Phó Đô kiểm điểm của Điện Tiền tư là Vương Thân. Vương Thân tự vẫn trong ngục, treo cổ trên xà, để lại một bức di thư, trên đó chỉ có ba chữ to, viết bằng máu: ‘Ta có tội’.”
Hàn Kính Nghiêm rõ ràng là người làm việc cẩn trọng, hắn cẩn thận rút một tờ giấy từ trong hồ sơ ra, đặt lên mặt bàn.
Tờ giấy ấy trông cực kỳ mỏng manh, trên đó quả thực là ba chữ viết to, nét chữ loang lổ, có vẻ là dùng máu viết bằng cách cắn ngón tay.
“Chính vì có khẩu cung của hai người kia, cộng thêm di thư của Vương Thân, nên vụ án được kết thúc rất nhanh.”
Nói đến đây, Hàn Kính Nghiêm ngập ngừng một thoáng. Hắn liếc nhìn Hàn Thời Yến người chỉ cần không hợp ý là sẽ “tuốt kiếm” và Cố Thậm Vi, cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Các ngươi đều là mệnh quan triều đình, đặc biệt là Cố Thậm Vi , còn đang làm việc trong Hoàng Thành tư, hẳn đã rõ lý do vì sao vụ án đến đây lại không được điều tra tiếp.”
Cố Thậm Vi nhìn ba chữ máu đỏ như máu ấy, trong lòng trĩu nặng, khẽ gật đầu.
Nàng chỉ biết Vương Thân sợ tội tự vẫn trong ngục, nhưng không biết còn để lại một bức thư máu thế này.
Lời ám chỉ ngập ngừng của Hàn Kính Nghiêm, đêm qua Trương Xuân Đình đã hỏi nàng một cách thẳng thắn.
Vụ án Phi Tước nhanh chóng bị khép lại, là có người vì cái gọi là “đại cục”.
Thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều không đập bàn nổi giận, không nổi điên tại chỗ, Hàn Kính Nghiêm mới thật sự thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy rằng trước kia ở tận Tô Châu, nhưng ba kẻ thứ đầu ở Biện Kinh chuyên gây ra sóng gió tai quái đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, khiến hắn đêm nào cũng lo âu mất ngủ. Kẻ khác không liên quan tới ba người kia thì không sao, nhưng hắn thì không giống vậy.
Ba kẻ được gọi là “bằng hữu thân thiết” kia của hắn: đường đệ đầy người là gai sắt, gặp ai cũng muốn đâm thẳng vào mồ tổ tiên nhà người ta; Ngô Giang thì đầu óc có vấn đề nghiêm trọng, ngay cả quốc tỷ cũng dám tiểu tiện lên; còn lại là Mã Hồng Anh trông thì yếu đuối như liễu trước gió mà lại vung được đại chùy… giờ còn dám bày trò giả chết để bắt cóc Quan Gia…
Trời mới biết vì sao hắn từ bé đã thành thục như lão thành, vững vàng như trấn hải thần châm! Rõ ràng là từ nhỏ đã bị đám “hài tử ác ma” kia rèn mà ra!
Giờ thì hay rồi, lại phải kết nạp thêm một vị tiểu muội phu hung hãn cầm kiếm loạn sát, đi tới đâu nơi đó chấn động đến mức long mạch cũng phải phát cuồng, Cố Thậm Vi.
Người ngoài đều nói hắn liên tiếp thăng chức là việc đáng mừng, đáng chúc tụng, chỉ có bản thân hắn biết rõ, kỳ thực chính là đáng buồn, đáng than!
Bằng không thì sao mới chân ướt chân ráo ngồi chưa ấm ghế ở Đại Lý tự, Hàn Thời Yến đã như lửa cháy tới chân mày mà lôi hắn vào vụ án Phi Tước?
“Các người cũng không cần quá căng thẳng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được. Vụ án này khó nhất là khiến Quan Gia chịu mở miệng cho điều tra lại, đồng thời phải tìm ra chân hung đứng sau màn. Nay các ngươi đã bước được chín mươi chín bước, chỉ còn thiếu bước cuối cùng để xoay chuyển càn khôn.”
Hàn Kính Nghiêm nói xong, là người đầu tiên cầm đũa.
Cố Thậm Vi gật đầu, lúc này mới có tâm tình nhìn kỹ bàn ăn. Một bàn thức ăn mà ranh giới ngọt mặn phân chia rõ ràng như Sở Hà – Hán giới. Bên nàng và Hàn Thời Yến ngồi thì toàn là món ngọt, còn chỗ Hàn Kính Nghiêm ngồi lại toàn là các món lòng dạ tạp nham…
Thật sự là lợi hại! Nào là bao tử nhồi thịt, ruột cá mập xào, ruột heo tẩm chỉ ngân, cháo gan heo… được bày biện ngay ngắn, chỉnh tề…
“Nhà các ngươi đúng là một loại gạo nuôi ra trăm kiểu khẩu vị…”
Hàn Kính Nghiêm sửng sốt, gật đầu đồng tình, “Giống như đệ… giống như Cố thân sự và Thời Yến ưa ngọt, ta cũng say mê những món này. Nhưng thế vẫn chưa tính là kỳ quái, phụ thân ta thuở trước thích ăn sâu. Khi bị điều ra ngoài gặp nạn châu chấu, ông liền mở một yến tiệc trăm loại châu chấu…”
“Dân chúng địa phương nếm thử xong thì nghiện món ấy, trực tiếp ăn tuyệt cả bầy châu chấu ở đó.”
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi giơ ngón tay cái lên với Hàn Kính Nghiêm.
Ánh mắt nàng khẽ chuyển, gắp một miếng cá chua ngọt cho vào miệng. Sáng nay nàng chỉ ăn một miếng bánh đường trắng, đến giờ bụng đã trống rỗng.
Nàng đang nghĩ ngợi thì thấy Hàn Thời Yến đặt trước mặt mình một bát canh, “Đợi nàng ăn no rồi, lát nữa chúng ta vào ngục gặp Tề Vương.”
Hàn Kính Nghiêm đang gắp ruột heo, nhìn cảnh hai người đối đáp thì chỉ hận không thể lập tức vung bút vẽ lại, để cả tộc trên dưới đều nhìn xem cái bộ dạng không có tiền đồ này của Hàn Thời Yến. Hắn thật sự không ngờ, Hàn Thời Yến lại có một mặt dịu dàng đến thế.
Cũng giống như hắn chưa bao giờ ngờ được, Hàn Thời Yến lại có thể từ giữa biển người tìm ra một cô nương chẳng hề sợ đồ ngọt, y như hắn vậy.
Cố Thậm Vi gật đầu, nhưng ngẫm nghĩ lại thì lại lắc đầu, “Nói đến thì vụ án này vẫn còn mấy chỗ khó xử, cũng có vài điểm ta vẫn chưa nghĩ thông.”
“Thuộc hạ của Tề Vương mang mặt nạ chim sẻ, trùng khớp với chuyện quốc tỷ hóa thành chim sẻ bay mất. Trên đời dã thú chim chóc nhiều vô số, nhưng hai chuyện ấy chắc chắn không phải trùng hợp. Vì vậy Tề Vương hẳn là hung thủ thực sự đứng sau vụ Phi Tước.”
“Điểm khó ở chỗ, cho dù Tề Vương thật sự là hung thủ, nhưng nếu hắn một mực cắn chặt nói rằng phụ thân ta và Vương Thân đều là thủ hạ của hắn, là phụng mệnh hành thích, thì chúng ta nhất định phải có chứng cứ xác thực để bác bỏ lời hắn.”
Tuy nàng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ thân thích với nhà họ Cố, căm hận đến tận xương tủy.
Nhưng chuyện Cố Ngôn Chi và cả nhà họ Cố là người phe Tề Vương là sự thật không thể nào phủi sạch. Nếu bọn họ đều là như thế, thì năm xưa người dính líu đến vụ Phi Tước là phụ thân nàng Cố Hữu Niên thì sao? Ai có thể tin rằng ông lại là kẻ không hề hay biết gì về chuyện nhà, như một đóa sen trắng thuần khiết?
“Những người có dính líu năm đó đều đã bị xử trảm. Giờ muốn lật ngược lời khai của hai người kia, không phải việc dễ dàng.”
Càng nói, đầu óc Cố Thậm Vi càng sáng tỏ, “Hơn nữa, nếu Tề Vương là chủ mưu vụ Phi Tước, vậy thì quốc tỷ mà hắn vắt óc chiếm được kia sao lại rơi vào tay người Bắc triều?”
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Hàn Thời Yến một cái, Hàn Thời Yến lập tức hiểu ý, gật đầu với nàng.
“Hơn nữa, từ tay phu nhân của Vương Thân, chúng ta còn lấy được một đầu mối vô cùng đặc biệt.”
***