Chương 225: Phối hợp từ xa
***
“Biến mất không tung tích?” Hàn Thời Yến và Ngụy Trường Mệnh đồng thanh thốt lên, đồng thời cũng lắc đầu.
Trương Xuân Đình đâu phải lần đầu bị quần thần công kích trên triều. Phong cách hành sự của Hoàng Thành tư từ trước tới nay vốn âm hiểm lại bá đạo, trong mắt đám văn thần Đại Ung chẳng khác nào lũ chó hoang. Bị người ta dâng tấu buộc tội, đối với y mà nói, đã sớm là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Quan gia chịu nghe lọt tai.
Mà đại lao có thể giam giữ cả Hoàng Thành sứ, tuyệt đối không phải chỗ tầm thường. Người ngoài có biết hay không, Cố Thậm Vi không rõ, chỉ biết năm xưa sau khi phụ thân Cố Hữu Niên của nàng bị tống vào đại lao, nàng từng nảy ra ý định đi cướp ngục, thậm chí còn thực sự thử qua.
Đáng tiếc, nơi đó canh phòng nghiêm mật, không hề để lộ nửa điểm sơ hở, mặc cho nàng hao tổn hết tâm trí, cũng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.
Trong tình huống như vậy, hai người sống sờ sờ ra đó, sao lại có thể vô cớ biến mất?
“Ổ khóa không hỏng, lúc ngục tốt tuần tra vẫn còn thấy người trong đó, chỉ trong thời gian uống một chén trà, đại lao đã trống trơn. Ổ khóa treo ngoài cửa vẫn còn nguyên, hoàn toàn không có dấu hiệu bị cạy phá.”
“Đại lao ấy chỉ có một cửa ra, ngục tốt canh cửa cũng không hề thấy bất kỳ ai ra vào.”
“Chính là hai mạng sống sờ sờ, cứ thế… bốc hơi khỏi nhân gian.”
“Hiện tại, chuyện này đã được giao cho Tề Vương, Giang tể tướng và Vương phủ doãn ba người đồng thời điều tra.” Cố Thậm Vi vừa nói, vừa nhìn về phía Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến nhíu chặt mày: “Nàng muốn ta viết thư cho Triệu Cẩn, nhờ y cầu xin phụ thân mình kéo dài thời gian, đừng vội để triều đình định tội Trương Xuân Đình và Lý Tam Tư vượt ngục. Một khi tội danh vượt ngục thành lập, thì thật sự không còn đường cứu vãn nữa.”
Cố Thậm Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thời Yến nhìn nàng một cái một cái, rồi cài xong khuy áo cuối cùng, chỉnh lại mái tóc còn nhỏ nước rồi đi ra ngoài.
Đợi hắn vừa đi khỏi, Cố Thậm Vi lập tức quay sang nhìn Ngụy Trường Mệnh.
“Đại nhân còn dặn ngươi những gì, lúc trước giấu ta chưa nói?”
Ngụy Trường Mệnh đột nhiên trở nên mờ mịt, bị Cố Thậm Vi trừng mắt, chỉ hận sắt không rèn thành thép.
“Khó trách đại nhân phải đày ngươi ra biên cương, mới chút chuyện cỏn con đã cuống quýt rối loạn, còn muốn tranh vị trí chó săn số một bên cạnh thay Lý Tam Tư ư?”
Ngụy Trường Mệnh lập tức bừng bừng khí thế, gương mặt đầy vẻ không phục: “Đày gì mà đày, ta đây là chấp hành nhiệm vụ chính quy của Hoàng Thành tư.”
Cố Thậm Vi hừ lạnh một tiếng: “Đại nhân sai ta đi lấy đồ, còn ngươi chỉ là một chân chạy việc chuyển đồ về Biện Kinh. Có ngươi hay không cũng chẳng khác biệt. Ngươi tự nói ngươi là thân binh, nên luôn ở sát bên bảo hộ Quan gia mới đúng. Giờ lại bị phái ra ngoài hộ tống sứ thần, chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?”
“Ban đầu ta còn tưởng đại nhân không tin ta, sợ ta cầm đồ sẽ bày trò, nên mới cử thêm ngươi tới giám sát.”
“Nhưng bây giờ nhìn lại, đại nhân căn bản chẳng trông cậy gì vào ngươi cả!”
“Ngài ấy lo nhất là để ngươi ở lại Biện Kinh thì ngươi sẽ bốc đồng xông vào cướp ngục. Khi đó, có mười ngàn cái miệng cũng không biện bạch nổi.”
Đúng lúc Ngụy Trường Mệnh định phản bác, Cố Thậm Vi đã giơ tay ngăn hắn lại: “Tuy ta không biết rốt cuộc đại nhân tính toán điều gì, nhưng ngài ấy là Trương Xuân Đình cơ mà!
Sao có thể lật thuyền trong mương, thua dưới tay cái thứ ngu xuẩn như Lỗ quốc công phu nhân được?”
“Ngươi thử nghĩ kỹ xem, trước khi rời kinh, đại nhân còn căn dặn ngươi điều gì?”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa chăm chú nhìn Ngụy Trường Mệnh.
“Nếu đến bước đường cùng, ta sẵn sàng cùng ngươi quay về Biện Kinh, cứu Trương đại nhân.”
Ngụy Trường Mệnh trấn định lại đôi chút, suy nghĩ rồi lộ ra vẻ xấu hổ không tự nhiên: “Đại nhân có nói, trong ba người thân cận bên cạnh ngài, đầu óc ta là kém nhất, nên ra ngoài thì phải nghe theo ngươi.”
Vẻ mặt Cố Thậm Vi cũng trở nên phức tạp.
“Có phải đại nhân từng nói với ngươi về chuyện Hoàng Thành tư có nội gián? Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh Quan gia, vậy đã từng nghe Tam công hay đám lão già trong Xu Mật viện bàn luận với quan gia về việc có người mưu nghịch hay chưa?”
Mưu nghịch? Bàn tay cầm dao găm của Ngụy Trường Mệnh bất giác siết chặt.
Hắn lắc đầu: “Chuyện nội gián thì chưa từng nghe. Còn trong mắt Quan gia, người có dã tâm nhiều đến mức viết đầy cả trăm tờ giấy cũng chẳng đủ, ta thấy tám phần đều là chuyện không đâu.”
Cố Thậm Vi trầm ngâm, lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết thứ mà đại nhân muốn chúng ta đến Bắc Triều lấy rốt cuộc là gì không?”
Ngụy Trường Mệnh vẫn lắc đầu. Nhưng nghĩ ngợi một hồi, hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt sáng lên: “Đại nhân đã nhiều lần dặn đi dặn lại, nhiệm vụ này là chuyện quan trọng nhất, chúng ta nhất định phải hoàn thành cho bằng được.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, trong lòng càng thêm suy tư.
Sau khi bọn họ rời khỏi Biện Kinh, nơi đó ắt sẽ đại loạn. Kẻ đứng sau màn muốn nhân lúc triều đình nội ưu ngoại hoạn, thừa cơ mưu đồ đoạt vị, việc này đã gần như có thể thấy trước mắt. Cho dù nàng không phá giải được vụ án quân khí, cũng không tìm ra nội gián trong Hoàng Thành tư, thì chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, cũng sớm muộn sẽ có ngày kẻ đó lộ đuôi cáo.
Những điều nàng và Hàn Thời Yến có thể nghĩ tới, Trương Xuân Đình hẳn cũng đã sớm đoán được.
Nàng không tin Trương Xuân Đình lại dễ dàng mắc bẫy như vậy. Vậy thì sự biến mất không dấu vết của hắn, rốt cuộc nhằm mục đích gì?
Còn thứ ở Bắc Triều kia là vật gì mà đến Đại Ung cũng cần phải mạo hiểm để đoạt lấy? Hơn nữa, còn là vật đóng vai trò then chốt trong toàn bộ kế hoạch của Trương Xuân Đình?
Cố Thậm Vi càng nghĩ, ánh mắt càng sáng: “Chu Hoàn ẩn nấp ở Bắc Quan lâu như vậy, lẽ nào là để truy tìm tung tích của thứ đó sao? Trong mười vị Chỉ huy sứ của Hoàng Thành tư, có bao nhiêu người biết về chuyện này?”
Ngụy Trường Mệnh lúc này lại rất nghe lời.
Ban nãy nghe tin Trương đại nhân gặp nạn, hắn còn hoảng loạn gấp gáp. Giờ đây nhớ tới lời dặn dò của đại nhân, trong lòng như lập tức có cột trụ để bám vào.
Tuy rằng không hiểu vì sao Cố Thậm Vi lại hỏi như vậy, nhưng Ngụy Trường Mệnh vẫn thành thật đáp: “Chu Hoàn ở Bắc Quan, tuy không nói thẳng ra, nhưng những người đã ở Hoàng Thành tư lâu năm chắc đều ngầm biết.”
“Chỉ là nhiệm vụ cụ thể của y, hay nhiệm vụ lần này của chúng ta, thì ta không rõ những người khác có biết hay không.”
“Ta vốn đang ở trong cung rất yên ổn, đại nhân đột nhiên triệu tập, căn dặn một phen rồi lập tức sai ta lên đường tới Bắc Quan. Ta thậm chí còn chưa kịp thu dọn hành lý, đã phải cùng đoàn xe xuất phát.”
Cố Thậm Vi nghe xong, càng cảm thấy mơ hồ, nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác cấp bách chưa từng có.
Bọn họ phải mau chóng tiến vào Bắc Triều, càng nhanh càng tốt!
Nước ở Biện Kinh đã bị khuấy cho đục ngầu. Tiếp theo chắc chắn sẽ có người ngăn cản việc nghị hòa, khiến Đại Ung phải hai mặt tác chiến… Một khi Biện Kinh trống rỗng, đó chính là thời cơ để kẻ đó ra tay!
Mà Trương Xuân Đình, tâm tư thâm sâu như vậy, chắc chắn tất cả đều đã nằm trong dự liệu của hắn.
Vậy thì…
Cố Thậm Vi nghĩ tới đây, lại quay sang hỏi Ngụy Trường Mệnh: “Đại nhân có từng nói với ngươi, nếu tìm được vị hoàng tử Bắc Triều kia, chúng ta phải làm thế nào không? Là bắt giữ, lấy làm con tin để đàm phán, hay là giết sạch cho khỏi hậu họa?”
Ngụy Trường Mệnh mờ mịt lắc đầu: “Không có, chỉ dặn dò phải tìm ra.”
Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe sáng, trong lòng đã có chủ ý.
“Ngươi dùng đường mật đạo truyền tin thường ngày của Hoàng Thành tư, gửi tin về, nói rằng đã xác nhận người đi theo bên cạnh Lưu Phù tên Tiêu Vũ kia, thật ra không mang họ Tiêu, mà là họ Gia Luật. Hắn cố tình bày đáp án ra ngay trước mắt để mê hoặc chúng ta. Xin hỏi Trương đại nhân, chúng ta nên xử lý hắn thế nào?”
Ngụy Trường Mệnh nghe vậy, vẻ mặt mơ hồ: “Nhưng mà đại nhân chẳng phải đã…”
“Ngươi đừng quên,” Cố Thậm Vi cắt lời, “Chúng ta đâu có biết chuyện. Trương đại nhân xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi chẳng phải cũng không nhận được tin báo từ Hoàng Thành tư sao? Kẻ bên cạnh như Kinh Lệ cũng không truyền tin, thuộc hạ của ngươi cũng không có động tĩnh. Trong trường hợp này, thì cứ hành sự như thường, tiếp tục xin chỉ thị của đại nhân mới là bình thường nhất.”
Ngụy Trường Mệnh nghe xong, không nhịn được quay đầu nhìn ra cửa, cuống quýt: “Nhưng còn Hàn Thời Yến! Ngươi vừa mới bảo Hàn ngự sử đi tìm Triệu Cẩn mà!”
Cố Thậm Vi thản nhiên lắc đầu: “Hắn sẽ không tìm Triệu Cẩn đâu. Hắn biết ta cố ý đẩy hắn đi. Triệu Cẩn là con thứ, trong nhà chẳng có tiếng nói gì cả. Ta và Hàn Thời Yến sao có thể để hắn thực sự viết thư đi thuyết phục Tề vương?”
Ngụy Trường Mệnh như bừng tỉnh: “Ta đã nói mà, sao cứ thấy có gì đó không ổn… Hóa ra hai người các ngươi hợp nhau gạt ta một vố!”
Cố Thậm Vi chẳng buồn đáp, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi cứ làm theo lời ta đi. Đêm nay… sẽ có người ra tay ám sát Tiêu Vũ.”
***
Chương 226: Hàn Thời Yến liệu sự như thần
“Ám sát Tiêu Vũ?” Hiển nhiên Ngụy Trường Mệnh vẫn chưa ngốc đến tận cùng.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, lập tức hiểu ra dụng ý của Cố Thậm Vi.
Trong Hoàng Thành tư có nội gián, Trương Xuân Đình và Lý Tam Tư đều biến mất, Hoàng Thành tư như rắn mất đầu. Kinh Lệ cùng những người khác đều không có ai truyền tin đến, điều này chứng tỏ bọn họ hoặc là đã bị khống chế, hoặc là tin tức phát ra đã bị chặn lại.
Cho dù kẻ tạm thời tiếp quản Hoàng Thành tư không phải nội gián, thì việc nội gián có thể tiếp xúc với việc truyền tin là chuyện chắc chắn.
“Tin giả ngươi bảo ta truyền đi, không phải để cho Trương đại nhân xem, mà là để cho nội gián xem.” Ngụy Trường Mệnh chắc chắn nói.
Cố Thậm Vi liếc hắn một cái: “Não còn chưa để quên ở Biện Kinh, mang theo bên người là tốt.”
“Có người muốn mưu nghịch, tất nhiên không hy vọng vào thời điểm này Đại Ung và Bắc Triều thành công đàm phán, tốt nhất là khai chiến giữa hai nước. Hiện tại, đại quân phương Bắc của Đại Ung đang dồn trọng tâm vào chiến trường Tây Bắc, nếu thêm chiến sự với Bắc Triều, ắt phải điều binh từ nơi khác.”
“Đến lúc đại quân bị cầm chân ở Bắc Quan, nếu Biện Kinh lại đại loạn, thì sẽ không kịp điều quân viện binh. Trong ngoài đều loạn, ấy chính là cơ hội tốt nhất cho bọn chúng ra tay.”
“Nếu hoàng tử Bắc Triều chết trong lãnh thổ Đại Ung, vậy thì chiến tranh giữa hai nước chắc chắn không thể tránh khỏi.”
Ngụy Trường Mệnh tỉnh ngộ, thảo nào Cố Thậm Vi nói, tin giả vừa truyền ra, đêm nay lập tức sẽ có người tới ám sát Tiêu Vũ.
Càng đi về phương Bắc, Ngô tướng quân sẽ phái biên quân ra nghênh tiếp. Đến lúc ấy, muốn ra tay sẽ không dễ dàng như bây giờ nữa.
Nghĩ đến đây, Ngụy Trường Mệnh tức tối quay đầu về phía nơi sứ đoàn Bắc Triều đang đóng quân, nhổ một ngụm nước bọt: “Cái vị hoàng tử Bắc Triều đó đúng là não mọc bướu rồi, vương đô yên ổn không chịu ở, nhất định đòi chạy ra ngoài… Thật là không biết sợ chết!”
Cố Thậm Vi nghe hắn nói bằng cái giọng địa phương kỳ lạ kia, chợt cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của Trương Xuân Đình.
Tên này chẳng khác gì một con vẹt học nói, nếu không bóp chặt cổ họng hắn, hắn có thể líu lo biến tấu suốt ngày không dứt.
“Ngươi là người đất Thục?”
Ngụy Trường Mệnh vội vàng lắc đầu: “Ta làm sao là người Thục được? Ha ha… Ta chỉ học được mấy câu này thôi, là theo người trực ban trong cung học lỏm đấy.”
Thấy Cố Thậm Vi nhìn mình chằm chằm, trong mắt còn ẩn giấu sát khí, Ngụy Trường Mệnh giật mình, lập tức giơ hai tay đầu hàng, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.
Hắn vừa đi khỏi, Hàn Thời Yến đã vén rèm lều, bước vào.
Thấy Cố Thậm Vi nhìn mình, Hàn Thời Yến liền lên tiếng trước: “Ta đoán nàng căn bản không muốn ta đi tìm Triệu Cẩn, vì đó chỉ là phí công vô ích. Lại thêm ba người đồng thời thẩm án, Giang thái sư là người viết thư, Vương phủ doãn tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết án bừa. Cần gì phải đi cầu xin Tề Vương?”
Vừa nói, hắn vừa đi tới bên Cố Thậm Vi, đặt chiếc giỏ tre nhỏ trong tay xuống bàn.
Trong giỏ lót mấy lá cỏ tranh khô, trên lớp lá bày đầy kẹo hạt thông. Để tránh cho kẹo dính chùm, bên trên còn rắc một lớp bột gạo khô.
“Hơn nữa, nếu muốn nhờ cậy Tề Vương, thà đi tìm mẫu thân ta còn hơn tìm Triệu Cẩn. Ta vừa đi quanh thôn một vòng, tìm bà lão họ Tưởng mua ít kẹo hạt thông. Không quá ngọt, mùi hạt thông rất thơm, nàng nếm thử đi.”
Cố Thậm Vi cười, giơ ngón cái về phía hắn, rồi tiện tay lấy một miếng kẹo cho vào miệng.
Kẹo cứng như đá, nhai một cái má phồng to lên. Hàn Thời Yến thấy vậy, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
“Hàn ngự sử đúng là liệu sự như thần. Việc ngươi không đi tìm Triệu Cẩn ta đã đoán được, nhưng không ngờ ngay cả chuyện ta đã nhận được thư của Giang thái sư, ngươi cũng đoán trúng.”
Trong lòng Cố Thậm Vi thầm lấy làm kỳ lạ, dù đã cùng hắn làm việc lâu nay, nàng biết Hàn Thời Yến rất thông minh, thế nhưng việc nàng nhận thư, thậm chí thư do ai viết, nàng chưa hề mở miệng nói nửa lời, vậy mà hắn lại đoán trúng cả.
Hàn Thời Yến khẽ hắng giọng: “Ta đoán bức thư ấy không phải do Giang thái sư tự tay viết, mà là do tức phụ nhà họ Giang cũng là người nàng gặp trong tiệc cưới nhà họ Vương ;úc trước viết thay. Trước đó nàng rời đi cũng là bởi An Tuệ nhận được thư của nàng ấy.”
“Giang thái sư làm việc cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không để lại bút tích liên quan tới Hoàng Thành tư.”
Ánh mắt Cố Thậm Vi lập tức sáng rực lên.
Nàng đưa tay ra, đấm vào ngực Hàn Thời Yến hai cái “bộp bộp”: “Đúng là có bản lĩnh đấy! Ta quen biết bao nhiêu người, sao ngươi không đoán là Kinh Lệ hoặc là Vương phủ doãn? Dù sao ta cũng dâng cho ông ta bao nhiêu công trạng!” Ông ta báo đáp một chút, nhắc nhở chuyện Hoàng Thành tư chúng ta cũng đâu tính là quá phận?”
Hàn Thời Yến suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Hắn nhận ra được Cố Thậm Vi đã thu bớt lực, nhưng hai cú đấm này vẫn như hòa thượng gõ chuông, suýt nữa đánh cho hắn bị nội thương!
Trong lòng hắn mơ màng nghĩ, sau này Ngự Sử đài còn phải “kỳ quái” tới mức nào đây?
Vương ngự sử ăn nhờ ở đậu thì thiên hạ ai cũng biết, mà hắn nếu ngày sau… chẳng phải cũng sẽ bị thê tử đánh đến nổi danh khắp triều đình?
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến không biết nên khóc hay cười, khóe miệng khẽ cong lên, lại lần nữa hắng giọng.
“Nếu Vương phủ doãn muốn truyền thư, tuyệt đối sẽ không nhờ An Tuệ chuyển hộ. Còn nếu Kinh Lệ vẫn có thể truyền tin, thì Ngụy Trường Mệnh đã không ngốc nghếch định xông thẳng về Biện Kinh liều mạng như vậy.”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa nhớ ra trong tay còn đang cầm một đôi ống tre, liền đặt nó lên bàn nhỏ.
“Phong cách làm việc của Hoàng Thành tư đúng là mở miệng ra là đánh, ngậm miệng vào là giết!”
Đối với loại thành kiến vừa nhẹ nhàng vừa cố chấp này, Cố Thậm Vi đã sớm quen rồi, nàng lập tức phản kích: “Ít ra còn tốt hơn Ngự Sử đài các ngươi, miệng thì giảng đạo lý, tay chẳng động một lần! Hàn ngự sử tài giỏi như vậy, sao không đoán thử, vì sao ta lại bảo ngươi rời đi?”
“Chuyện này còn khó sao? Có ta ở đó, Ngụy Trường Mệnh tuyệt đối sẽ không hé nửa lời về Hoàng Thành tư.”
“Nếu Trương Xuân Đình không thích hồng y, Ngụy Trường Mệnh có thể xông vào tất cả các sảnh cưới, lột sạch áo tân lang! Trương Xuân Đình không ưa Ngự Sử đài, cũng chẳng thích ta, Ngụy Trường Mệnh đương nhiên càng không dám mở miệng trước mặt ta.”
Cố Thậm Vi nghe vậy thì thấy hiếu kỳ.
Nàng sớm đã tò mò Trương Xuân Đình và Hàn Thời Yến vốn chẳng giao tình gì, sao lại có hiềm khích?
Nghĩ vậy, nàng bèn hỏi thẳng: “Trương đại nhân cớ gì không ưa ngươi?”
Hàn Thời Yến hơi khựng lại, sắc mặt lập tức đen kịt như đáy nồi, không vui nói: “Vì hắn ghét Ngự Sử đài toàn nói mà không làm!”
Trong lều lập tức yên lặng như tờ.
Cố Thậm Vi nhịn không nổi, phá lên cười “ha ha ha”.
Nàng cười một hồi, nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt hẳn. Ánh mắt Cố Thậm Vi nhìn về phía Hàn Thời Yến, mím nhẹ môi: “Trương đại nhân… thật sự không sao chứ?”
Dù trước mặt Ngụy Trường Mệnh nàng nói năng đĩnh đạc, bày bố thỏa đáng, lý trí cũng tin rằng mọi việc nằm trong tay Trương Xuân Đình, nhưng… dù người tài giỏi đến đâu, cũng có lúc thất thủ.
Phụ thân nàng từng được ca tụng là võ nghệ vô địch, từng cứu giá thái tử theo lời Phó lão đại nhân, chẳng phải cũng đã bỏ mạng trong vụ án Phi Tước năm đó sao?
Trên đời này, thứ không thể tin cậy nhất chính là sự tín nhiệm và sủng ái của bậc quân vương.
Hàn Thời Yến nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng nàng, mở ống tre ra, đưa sang: “Nếm thử đi, rượu gạo tự ủ của nông gia, thanh ngọt dịu dàng. Nàng không cần lo lắng, người tốt thì yểu mệnh, tai họa lại sống dai ngàn năm. Trương Xuân Đình ấy, lại là loại tai họa đánh mãi không chết.”
Ánh mắt hắn khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Ta đã nghĩ ra cách để thăm dò Miên Cẩm rồi, ngay đêm nay.”
***