Đệ nhất hung kiếm – Chương 131-132

Chương 131: Miên Cẩm và thỏi vàng

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Cố Thậm Vi nhìn sắc mặt Hàn Thời Yến biến hóa khó lường, trong lòng có chút hoài nghi: “Hàn huynh không cần miễn cưỡng, thật ra khinh công của ta còn nhanh hơn ngựa.”

“Nếu ngươi muốn đi cùng, ta cũng không ngại xách ngươi theo suốt quãng đường! Đừng thấy ta trông gầy thế này, nâng đỉnh thì không được chứ bế ngươi thì dư sức!”

Hàn Thời Yến nghe vậy, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Cố Thậm Vi vác hắn quay vòng vòng giữa không trung. Bụng hắn lập tức cuộn trào, chỉ đứng thôi mà đã cảm thấy trời đất quay cuồng.

Chuyện này chẳng khác gì con kiến vung búa lớn, mất mặt đến mức chết đi còn hơn là sống ngu ngốc!

Hàn Thời Yến không giằng co nữa, dứt khoát vẫy tay gọi chiếc xe ngựa đỗ cách đó không xa: “Chẳng hề miễn cưỡng chút nào, Ngự Sử đài không có việc gì làm. Đi xe ngựa đi!”

Cố Thậm Vi nghi ngờ liếc hắn một cái, trong lòng thở dài thườn thượt. Ba người bọn họ, chỉ có mỗi Ngô Giang là tận tâm tận lực vì Đại Ung, chết đi mới hết trách nhiệm…

Nàng than thở rồi nhìn về phía xe ngựa. Xa phu mắt sáng rỡ, nhiệt tình vẫy tay về phía này, trông chẳng khác nào một cái cây lớn lay động giữa cơn cuồng phong. Hắn vung mạnh roi lên, quát một tiếng rồi đánh xe chạy tới.

“Cố thân sự, mau mau lên xe. Ngự Sử lang vừa mới bổ sung hộp đồ ăn, bên trong có bánh táo đỏ đấy! Còn xin được dầu thuốc từ công chúa, nghĩ rằng Cố thân sự ra ngoài làm việc nên có phòng bị thì hơn!” 

Hàn Thời Yến vừa chuẩn bị lên xe, nghe thấy giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng của xa phu, lập tức bị sặc đến ho khan dữ dội.

Hắn ho đến đỏ bừng mặt mũi, phất tay áo nhanh chóng bước lên xe ngựa.

“Đừng nghe hắn nói nhảm, mấy thứ này đều là vật dụng cần có trên xe. Hắn là người nói không suy nghĩ, bị mẫu thân ta làm hư rồi.”

Hàn Thời Yến mặt đỏ tai hồng giải thích, lại thấy Cố Thậm Vi đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn một viên kẹo lê.

“Tuy mùi vị không dễ chịu lắm, nhưng trị ho lại rất hiệu quả. Trước kia ta bị thương phổi, hễ trời mưa là ho không ngừng, lúc nào cũng phải dựa vào thứ này để sống. Giống như ngươi vậy, đây cũng là vật bất ly thân.”

Hàn Thời Yến hồi tưởng lại mùi vị xuyên thấu linh hồn của viên kẹo, cau mày nhìn chằm chằm vào xa phu bên ngoài xe.

Xa phu dường như mọc mắt ở sau gáy, bật cười ha hả, vung roi hát nghêu ngao!

“Giai điệu này nghe quen lắm, hình như từng nghe ở yến tiệc nhà họ Vương hôm trước!” Cố Thậm Vi lắng tai nghe, không khỏi cảm thán: “Không hổ là danh gia vọng tộc, đúng là nền tảng thâm hậu, đến cả xa phu cũng tinh thông âm luật, biết thưởng thức cái đẹp.”

Hàn Thời Yến ngồi bên cạnh nàng, lúc này tai đỏ đến mức như sắp bốc cháy. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu vì sao đầu óc mình lại có vấn đề.

Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, sống chung với đám ngốc trong nhà lâu ngày, trí não cũng tự nhiên hỏng mất…

Nhưng nỗi khổ này cũng chẳng kéo dài bao lâu. Trên đường đến Ngũ Phúc tự, Cố Thậm Vi đã báo cáo rõ ràng phát hiện của nàng với Hàn Thời Yến.

“Theo ý ngươi, Miên Cẩm và Cố gia đều trung thành với cùng một kẻ chủ mưu phản nghịch. Người này là ai? Xét về mặt thời gian, Cố gia đặt cược trước khi xảy ra vụ án quân khí, khi đó Đông Cung vẫn vững chắc. Thái tử là trưởng tử của Trung Cung, tuy không có dáng vẻ minh quân, nhưng cũng chẳng phạm lỗi lầm gì.”

“Quan gia dù yêu thương Tô Quý phi thật, nhưng khi ấy nhi tử nàng ta còn chưa ra đời, hoàn toàn không có khả năng tranh chấp với trưởng tử.”

“Nếu ngay từ lúc đó Cố Ngôn Chi đã dám đặt cược, vậy ta chỉ có thể nói ông ta đã phát huy triệt để câu ‘cầu phú quý trong hiểm nguy’.”

Cố Thậm Vi suy ngẫm lời Hàn Thời Yến. Đúng là lúc mẫu thân nàng sinh non đệ đệ, Thang thái y cùng với hai huynh đệ Thang gia vẫn luôn ở trong cung, chăm sóc cho Tô Quý phi đang trong thai kỳ.

Cố gia cũng nắm chắc điểm này nên mới giả vờ khách sáo, phái người cầm thiệp mời đi mời Thắng thái y đến cứu mạng.

Nàng nghĩ đến đây, hơi cau mày: “Nếu đúng như vậy, tại sao Miên Cẩm còn phải làm chuyện dư thừa, lấy thỏi vàng kia ra thử thăm dò Sở Lương Thần? Thật ra ta luôn không hiểu nổi, bọn họ đã lấy đi thuế ngân, tại sao không trực tiếp nấu chảy số vàng đố?”

“Giống như đống vàng bạc chất như núi ở nhà Lý Trinh Hiền mà chúng ta phát hiện, trong đó chắc chắn cũng có không ít là vàng bẩn do hắn tham ô mà có.”

“Hắn đã thế nào? Trực tiếp nấu chảy rồi đúc thành gạch vàng theo khuôn của mình, thế chẳng phải giống như hủy thi diệt tích hơn sao? Kẻ có thể lặng lẽ vận chuyển lượng vàng bạc khổng lồ đi như thế, lẽ nào lại không nghĩ tới điều này?”

“Giả như toàn bộ số vàng bạc đó đều đã được xử lý, thì dù Sở Lương Thần có nhìn thấy chỗ thuế ngân bên dưới đã biến thành đá thì có ích gì?”

Nếu Miên Cẩm không đưa thỏi vàng có vấn đề kia vào tay Sở Lương Thần, thì sau ngần ấy năm, phần lớn thủy quỷ đều không thể xuống đáy sông để tra xét, Khai Phong phủ muốn lật lại vụ án thuế ngân, căn bản không đủ chứng cứ, dễ gì nói suông được?

Hành động này chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, không chỉ tự dâng bằng chứng mà còn khiến Thường Diệc cùng Âu Dương Chí mất mạng, hơn nữa còn làm chính bản thân nàng ta lộ diện.

Hàn Thời Yến nghe vậy, khẽ lắc đầu: “Cũng có thể là quá tự phụ, tưởng mình là mèo, còn Sở Lương Thần là chuột. Nàng ta không ngờ rằng con chuột không những giả chết lừa được mèo, mà còn dẫn tới một con hổ.”

“Nếu như Sở Lương Thần không nhạy bén và cảnh giác đến thế, lúc đó hắn đã bị Miên Cẩm diệt khẩu rồi. Nếu không có người xuất hiện, lần này Thường Diệc và Âu Dương Chí đã thành công bổ đao giết chết Sở Lương Thần, bịt miệng hoàn toàn. Nàng ta không tính đến biến số là ngươi, cũng rất có thể.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, đè nén nghi hoặc trong lòng: “Ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lý, nhưng đợi bắt được Miên Cẩm thì sẽ rõ ràng thôi.”

Nàng nghĩ rồi, không đợi Hàn Thời Yến lên tiếng, hơi đắc ý ngẩng cằm: “Ta thấy trên trời không có mưa máu rơi xuống, sao Hàn ngự sử lại khen ta rồi? Ôi, bản thân ta không có gì giỏi giang, nhưng vẫn hơn hổ một chút, tay không bắt mãnh hổ, thử một phen xem sao!”

Khóe môi Hàn Thời Yến co giật, không nhịn được bật cười.

Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của xa phu: “Cố thân sự, chúng ta nên dừng ở đâu? Phía trước không xa chính là Ngũ Phúc tự rồi.”

Cố Thậm Vi lập tức hăng hái hẳn lên, gõ vào vách xe đáp: “Dừng xe ngay tại đây, chúng ta xuống quan sát một chút.”

“Được ạ! Hí—!” Xa phu quát một tiếng, giật cương dừng xe lại ven đường. Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Nơi này là một đoạn đường núi đã được tu sửa, vừa đủ để một chiếc xe ngựa đi qua. Đứng từ đây nhìn ra bốn phía, quả nhiên có thể lờ mờ thấy bóng dáng của Ngũ Phúc tự, Thái An quán và miếu Tống Tử Nương Nương thấp thoáng trong rừng.

Nhìn xuống phía dưới, là một con đường lớn rộng rãi, không ngừng có xe ngựa qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Xem ra trước đây, con đường núi này từng là lối đi duy nhất dẫn đến ba ngôi chùa, đạo quán kia. Nhưng đường núi vừa dốc vừa hẹp, không thuận tiện cho xe ngựa của giới quý tộc. Sau khi Ngũ Phúc tự hưng thịnh, các khách hành hương giàu có đã cho xây một con đường bằng phẳng mới, khiến con đường cũ này bị bỏ hoang.

Cố Thậm Vi nhớ lại lời của Kinh Lệ, khẽ hít một hơi.

Nhưng nếu mũi của Kinh Lệ là trạng nguyên, vậy thì đám người bọn họ chính là kẻ mù chữ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nói là mùi máu tanh nồng đậm, nhưng nàng lại chẳng ngửi thấy gì.

Nàng chỉ có thể ngửi được trầm hương trên người Hàn Thời Yến, đó là một mùi hương sắc lạnh, khó có thể diễn tả bằng lời.

***

 

Chương 132: Cỗ xe mê hồn

“Nhìn bên kia kìa.”

Hàn Thời Yến vừa nói vừa cất bước đi về phía khu rừng nhỏ trước mặt: “Bụi rậm ở đây bị đè sập một đoạn.”

“Mặc dù Kinh Lệ nói không phát hiện dấu vết ẩu đả, nhưng khi một người ngã xuống, có thể sẽ đè lên cây cỏ xung quanh. Nếu là mùa hè thì dấu vết này sẽ càng rõ ràng hơn, cỏ sẽ bị ép rạp xuống.”

Cố Thậm Vi nhìn Hàn Thời Yến ngồi xổm xuống cạnh nhánh cây, nàng nhanh chóng bước tới bên cạnh hắn.

Nhìn kỹ mới thấy, một góc bụi cây dưới tán cây quả nhiên bị đè gãy, hơn nữa lớp đất phía sau bụi cây trông như đã bị đào xới, rõ ràng có điểm khác biệt so với những chỗ khác.

“Hung thủ đã tốn không ít công sức để xóa sạch vết máu.” Hàn Thời Yến vừa nói vừa đứng dậy.

Hắn xoay người lại, đứng quay lưng về phía bụi cây rồi giơ tay mô phỏng vài động tác: “Rất có thể Âu Dương Chí đứng ở đây nói chuyện với ai đó, sau đó…”

Cố Thậm Vi giơ tay đón lời: “Sau đó đối phương bất ngờ ra tay giết hắn. Rõ ràng Âu Dương Chí không hề đề phòng, chưa kịp phản kháng thì đã bị một kích đoạt mạng, ngã thẳng về phía sau…”

Hàn Thời Yến gật đầu, nhẹ nhàng ngả người ra sau, làm động tác giả vờ ngã ngửa xuống đất.

Cố Thậm Vi nhìn thấy, vẫy tay với hắn: “Được rồi, với chiều cao của Âu Dương Chí, nếu ngã về phía sau thì quả thực sẽ đè trúng một góc bụi cây, sau đó bị cành lá vướng chân, nặng nề ngã xuống đất, máu chảy lan ra.”

“Kinh Lệ nói khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ta là có lẽ Âu Dương Chí đã bị tra tấn đến chết. Nhưng nếu tình huống diễn ra như thế này, thì cũng có khả năng là vết thương ta đâm hắn lúc trước bị rách ra.”

Lúc đó, để khiến Âu Dương Chí tin rằng mình vừa thoát chết trở về, nàng đã ra tay rất nặng, tuy không chí mạng nhưng vết thương đó chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dù có dùng kim sang dược rắc lên vết thương, cũng không thể khiến nó liền lại ngay được.

Thế nên cũng không loại trừ khả năng sau cú ngã mạnh, vết thương lại rách ra, tiếp tục chảy máu.

Hàn Thời Yến gật đầu: “Khả năng này cao hơn nhiều. Khứu giác của Kinh Lệ không giống người thường. Giết một con gà trong mắt chúng ta chỉ là chút máu tanh, nhưng với hắn thì như núi thây biển máu.”

Cố Thậm Vi nghe xong bật cười: “Nghĩ giống ta rồi đấy.”

Vừa nói, nàng vừa nhảy nhẹ về phía sau, rồi đi đến giữa con đường núi nơi xe ngựa đậu trước đó.

“Vậy thì vấn đề đặt ra là, hung thủ đã đưa xác Âu Dương Chí đi đâu? Ngươi không thấy thú vị sao?”

“Ta cũng coi như nửa người giang hồ, trên giang hồ ân oán chém giết xảy ra như cơm bữa. Chỉ riêng vụ diệt môn ở Thương Lãng Sơn cũng đã khiến xác chất thành đống, tựa như địa ngục trần gian.”

“Ta đã thấy không ít, đa phần người ta chỉ ném xác vào bãi tha ma, hoặc dùng nước hóa thi để xử lý. Nhưng đào cả lớp đất vấy máu đi thì đúng là hiếm thấy…”

Cố Thậm Vi lẩm bẩm, đứng yên tại chỗ xoay một vòng.

“Khứu giác của Kinh Lệ vô cùng nhạy bén, lý ra sau khi Âu Dương Chí chết, trên thi thể phải còn sót lại mùi máu tanh rất nồng. Dù cho mùi máu đó che lấp đi dấu hương dẫn đặc biệt mà hắn lưu lại trước đó, thì bản thân mùi máu cũng là một loại dấu vết đậm đặc.”

“Theo lý mà nói, lẽ ra hắn có thể tiếp tục lần theo dấu vết… chứ không phải cứ thế mà biến mất không một dấu tích…”

Hàn Thời Yến đang lúi húi trong bụi cây bên cạnh, nghe vậy liền đứng dậy, chỉ vào mấy điểm mà hắn vừa phát hiện: “Ở đây có mấy vệt máu nhỏ, chắc là hung thủ chưa xử lý sạch sẽ.”

“Âu Dương Chí là một nam nhân trưởng thành, Kinh Lệ nói lúc đến đây phát hiện ra mùi máu tanh là vào giờ Thìn, khi ấy trời đã sáng rõ. Hương hỏa ở Ngũ Phúc tự hưng thịnh, dù phía dưới đã có con đường mới, nhưng không có nghĩa là con đường này không có người qua lại…”

“Hơn nữa, con đường mới đó chỉ dẫn đến Ngũ Phúc tự. Còn những người hành hương đến đạo quán và miếu Tống Tử Nương Nương vẫn có thể đi qua lối này.”

“Tóm lại, hung thủ không thể vác xác chạy qua đây giữa ban ngày ban mặt. Nếu làm vậy, chẳng những toàn thân nàng ta sẽ ám đầy mùi máu tanh, mà còn có thể nhiễm cả mùi hương dẫn đặc biệt mà Kinh Lệ lưu lại trên người Âu Dương Chí.”

“Như vậy thì chẳng khác nào giết Âu Dương Chí chỉ để uổng công vô ích, lại còn giúp các ngươi thực hiện kế hoạch thành công.”

Cố Thậm Vi suy nghĩ, quả thật đúng như vậy! Mục đích của bọn họ vốn dĩ là lợi dụng Âu Dương Chí để lần ra kẻ đứng sau giật dây. Nếu hương dẫn lưu lại trên người hung thủ, sớm muộn gì Kinh Lệ cũng sẽ tìm ra nàng ta.

“Hơn nữa, từ chỗ chúng ta đứng có thể dễ dàng nhìn thấy xe ngựa phía dưới, mà người trong xe ngựa bên dưới cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hung thủ cùng thi thể tại đây. Do đó, ta suy đoán rằng hung thủ khi ấy có xe ngựa, và không hành động một mình.”

Cố Thậm Vi gật đầu đồng tình: “Hung thủ rất có thể là Miên Cẩm, nhưng người dưới trướng nàng ta có lẽ không chỉ có Thường Diệc Đồng và Âu Dương Chí.”

Nàng vừa nói vừa đưa mắt quan sát xung quanh, cuối cùng ánh nhìn rơi vào ngôi chùa Ngũ Phúc trên cao.

Nàng có cảm giác như mình đã bỏ sót điều gì đó…

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên tai nàng khẽ động: “Có xe ngựa đang đi qua sơn đạo.”

Cố Thậm Vi vừa dứt lời, liền nhảy một bước nhỏ đến bên cạnh Hàn Thời Yến.

Sơn đạo hẹp chỉ đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua, vừa nãy xa phu của Hàn phủ để tránh cản đường nên đã đánh xe xuống núi, đỗ lại ở phía dưới. Nếu nàng cứ đứng giữa đường như vậy, e rằng người khác sẽ tưởng nàng là sơn tặc chặn đường cướp bóc mất.

Cố Thậm Vi suy nghĩ, đôi mắt lóe lên tia tinh quái, rồi bất ngờ túm lấy Hàn Thời Yến, kéo hắn ngồi xổm xuống, cả hai cùng trốn vào trong bụi rậm.

Hàn Thời Yến hoàn toàn không đề phòng, bị nàng kéo một cái, đồng tử lập tức co rút lại, không dám tin cúi đầu nhìn, thấy bàn tay trắng trẻo của Cố đại nhân đang nắm chặt lấy vạt áo trước của hắn, nếu nàng dùng thêm chút lực nữa, e rằng áo hắn sẽ bị nàng xé rách luôn!

Không chỉ vậy, tay còn lại của nàng đang đè mạnh lên đầu hắn, giống như muốn ấn hắn xuống đất chôn sống vậy!

Tốt lắm! Thật sự quá tốt rồi!

Ở hiện trường một vụ án mạng giữa đồng hoang như thế này, nếu Cố Thậm Vi ra tay giết hắn, quả thực là chết không có chỗ mà kêu oan!

Hàn Thời Yến đang mải nghĩ lung tung thì nghe tiếng bánh xe lăn trên đường ngày càng gần. Hắn nhẹ nhàng gạt tay Cố Thậm Vi khỏi đầu mình, len lén nhìn ra ngoài qua kẽ lá.

Một cỗ xe ngựa màu xanh chầm chậm đi qua sơn đạo. Tốc độ xe này không chỉ khiến bọn họ sốt ruột, mà ngay cả con ngựa kéo xe cũng có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hàn Thời Yến đang định hỏi Cố Thậm Vi vì sao phải trốn, thì bất chợt từ trong xe ngựa vang lên một tràng âm thanh chói tai!

Hàn Thời Yến suýt chút nữa bật dậy chửi thề! Thế gian này thật sự ngày càng suy đồi, đạo đức xuống cấp! Ban ngày ban mặt lại có người dám làm chuyện xấu hổ như vậy ngay trên xe ngựa!

Hắn vừa động một cái, liền cảm thấy một luồng sức mạnh ghê gớm giáng xuống đầu mình.

Cố Thậm Vi gần như sắp ấn thẳng hắn xuống âm phủ luôn rồi!

Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, cắn răng nhẫn nhịn, thầm mong cỗ xe kia nhanh nhanh rời đi.

Nhưng ngay lúc này, giọng nữ nhân trong xe bỗng nhiên to lên mấy phần, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy nàng ta bật cười khanh khách!

Sắc mặt Hàn Thời Yến đột ngột thay đổi, đồng tử co lại.

Giọng nói này… hắn đã từng nghe qua!

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *