Đệ nhất hung kiếm – Chương 119-120

Chương 119: Nàng là giả

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Môi Cố Trường Canh khẽ run, ông ta không dám quay đầu nhìn ánh mắt của những kẻ đang xem náo nhiệt, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên:

“Đại nhân, đây quả thực là lời nói hoang đường! Thất Nương nhà ta tài mạo song toàn, luôn luôn là niềm tự hào của phu thê chúng ta.”

“Một nữ nhi tốt như vậy, đời này chỉ có một. Ta còn thương nó như châu như ngọc cũng không đủ, sao có thể hại nó?”

“Cho dù ta đúng như lời ngươi nói, là kẻ tâm cơ mưu tính, toan bán nữ nhi đi, vậy ta phải ngu ngốc đến mức nào mới đem ngươi gả đi phối âm hôn chỉ để đổi lấy một con thuyền lớn? Tại sao ta không toan tính đến việc tìm cho ngươi một mối danh gia vọng tộc, từng bước hưởng phú quý lâu dài?”

Cố Trường Canh vừa nói, vừa liếc nhìn Tề thị đang đứng một bên với vẻ mặt bối rối.

Ông ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục biện bạch:

“Hơn nữa, e rằng kẻ giả mạo ngươi chưa tra rõ tình hình. Thê tử của ta Tề thị, vốn xuất thân từ hào thương. Khi gả vào Cố gia, của hồi môn cũng là thập lý hồng trang. Nếu ta thực sự muốn mua, chẳng lẽ lại không mua nổi một con thuyền?”

“Nếu ngươi thực sự là Thất Nương của ta, tự hỏi lòng mình xem, năm đó ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho ngươi? Chưa nói đến một con thuyền lớn, nửa con thuyền hẳn là có!”

“Tuy ta nhiều lần thi không đỗ tiến sĩ, nhưng chí ít cũng là một cử nhân, chút tính toán này ta vẫn đủ hiểu.”

Những người xung quanh nghe thấy vậy, cũng dần dần tỉnh táo lại từ cơn chấn động khi nãy!

Âm hôn là chuyện quá mức kinh khủng, giống như sét đánh giữa trời quang, trong khoảnh khắc khiến người ta choáng váng đầu óc, không kịp suy nghĩ. Nhưng khi bình tâm suy xét, lại thấy có phần quá mức hoang đường. Lời của Cố Trường Canh cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Đúng vậy, một vị cử nhân sao có thể ngu xuẩn đến mức làm chuyện giết gà lấy trứng? Nếu Cố Thất Nương thực sự gả vào danh môn, chẳng phải có thể nâng đỡ người nhà lâu dài, thậm chí nàng còn có thể có cơ hội tiến cung, một bước lên trời?

Thời nay không giống triều đại trước, nữ tử trong cung cũng không phải ai ai cũng xuất thân cao quý. Ngay cả một ca kỹ nơi phố chợ cũng có thể nhập chủ trung cung.

Vậy thì Cố Thất Nương chưa chắc đã không có vận may đó, nếu nàng được đưa đi phối âm hôn, chẳng phải quá mức lãng phí hay sao?

“Đúng vậy! Đó là một sinh mạng còn sống sờ sờ, làm gì có bậc phụ mẫu nào lại độc ác như vậy!”

Kẻ đứng trước đám đông xem náo nhiệt là một đại hán to cao lực lưỡng, trên vai cõng theo một đứa trẻ ba tuổi đang ăn bánh bột.

Vụn bánh dính đầy miệng đứa trẻ, lại rơi lả tả xuống đỉnh đầu bóng loáng của đại hán, nhưng hắn có vẻ đã quen thuộc, hoàn toàn không để tâm. Hắn chăm chú lắng nghe, cuối cùng không nhịn được mà chen miệng vào bình luận.

Ngay lúc Cố Trường Canh nhận được sự đồng tình, khóe môi ẩn giấu nét đắc ý, thì đại hán lại lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “Nhưng chẳng phải hôm qua vừa có chuyện đại cữu giết tức phụ của đệ đệ cùng chất nhi đó sao? Vậy thì hôm nay phụ thân bán nữ nhi đi âm hôn, có gì lạ đâu?”

Người xem náo nhiệt nghe vậy, ngẫm lại thấy có lý, lập tức như cỏ đầu tường gật gù ngộ ra chân lý.

Nụ cười của Cố Trường Canh lập tức cứng đờ trên mặt.

Cố Thậm Vi nhìn một màn này, cười nhạt chế giễu:

“Chẳng phải đúng như vậy sao? Nếu Cố gia không có điều khuất tất, vậy tại sao lại liên tục gào thét chốn công đường, cắt ngang lời cáo trạng?”

“Nếu Cố gia thực sự giàu có, chẳng xem một con thuyền ra gì, vậy cớ sao còn phải bán hết của hồi môn của mẫu thân ta? Ở đây, ta có giấy trắng mực đen khế đất, khế nhà làm chứng! Cố tình làm ra vẻ hào phóng là chuyện nhỏ, nhưng nói dối ngay tại công đường mới là chuyện lớn!”

Nàng vừa nói, vừa cúi mắt nhìn Cố Thất Nương vẫn đang quỳ dưới đất.

Cố Thất Nương gật đầu với Cố Thậm Vi, sau đó lại tiếp tục kể về chuyện xảy ra tại yến tiệc mùa xuân.

“Ngay khi trở về từ bữa tiệc, ta liền ngã bệnh. Phụ thân tuy không lập tức đồng ý, nhưng dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, ta có thể nhìn ra được ông ấy đã bắt đầu dao động.”

“Mẫu thân ta Tề thị, đúng là xuất thân từ một hào thương lớn ở Giang Nam… Đúng là bà ấy đã mang theo thập lý hồng trang gả vào Cố gia, nhưng phần lớn của hồi môn ấy đã bị lấy đi để giúp phụ thân ta quyên quan.”

“Không chỉ có vậy, ở Biện Kinh, thứ gì cũng quý giá. Nam nhân trong Cố gia không có sự nghiệp, cả ngày chỉ ở nhà đọc sách. Tiền học phí, bút mực giấy nghiên, cưới xin ma chay, giao thiệp thế gia, lo lót quan trường, xây dựng phủ đệ… thứ nào mà không cần đến bạc?”

“Đến khi yến tiệc mùa xuân diễn ra, trong của hồi môn ấy còn lại được bao nhiêu? Mua thuyền lớn? Mua một cỗ quan tài to thì có lý hơn đấy!”

Cố Thất Nương nói đến đây, hốc mắt đỏ bừng. Nàng giơ tay lên, căm hận chỉ thẳng vào Cố Trường Canh: “Thứ mà Cố gia để mắt tới đâu chỉ là con thuyền ấy, bọn họ muốn chính là để Tô chuyển vận sứ từ nay về sau mắt nhắm mắt mở, để con kênh đó trở thành túi tiền không đáy của Cố gia!”

Nói đến đây, ánh mắt Cố Thất Nương lướt qua Lý Mao đang đứng bên cạnh. Trước khi hắn kịp trừng lại, nàng đã nhẹ nhàng dời mắt đi như chuồn chuồn lướt nước.

“Lúc ta nằm trên giường bệnh, chính miệng Cố Trường Canh đã nói với ta rằng, nếu hôn sự này thành công, không chỉ ông ta có thể giành được một chức béo bở, mà sau này huynh đệ của ta cũng sẽ có tiền đồ rộng mở… Cố gia cũng có được một con đường phát tài ngấm ngầm. Khi đó, Nhị phòng của chúng ta lại sẽ trở thành đứa con cưng trong lòng tổ phụ.”

“Giống hệt như năm đó, khi ông ta còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, ánh mắt tổ phụ nhìn ông ta cũng đầy tự hào như vậy…”

Cố Thất Nương vừa nói, vừa bật khóc.

“Bọn họ tính toán tất cả, chỉ là chưa từng tính đến ta.”

Ánh mắt nàng chuyển sang Tề thị bên cạnh.

“Ta đã quỳ xuống cầu xin các ngươi. Ta nói, ta có thể gả vào Tô gia, sau đó nhận nuôi một đứa trẻ trong tộc làm nhi tử đích truyền của Tô Hoài. Như vậy, dù ta phải thủ tiết cả đời, nhưng ít nhất vẫn còn một con đường sống!”

“Các người nói, Cố gia còn muốn giữ thể diện. Nếu chuyện kết âm hôn truyền ra ngoài, thì Cố gia sẽ mất mặt.”

“Ta lại quỳ xuống cầu xin các người. Ta nói, ta có thể cải danh đổi họ, giả chết rời khỏi Cố gia, vĩnh viễn không quay về Biện Kinh. Như vậy, âm hôn vẫn thành, tuy ta cô độc cả đời, nhưng chí ít còn có thể sống sót.”

“Khi đó, ta mới chỉ hơn mười tuổi! Ta đã đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu cầm kỳ thư họa, còn chưa từng có cơ hội dùng đến. Ta thậm chí còn chưa một lần bước chân ra khỏi Biện Kinh, cả cuộc đời ta chỉ biết đến tòa viện tù túng của Cố gia, bị bốn mươi chín điều gia quy trói buộc, chưa từng có một ngày thanh thản.”

“Thế nhưng các người thì sao? Phụ mẫu ta, huynh trưởng của ta, đệ đệ của ta… Những người thân cận nhất của ta chỉ đứng đó lặng thinh nhìn ta.”

“Các người không lên tiếng, không động đậy. Nhưng chính sự im lặng đó đã giết chết ta. Tựa như một bầy dã thú, cắn xé ta đến mức không còn một mảnh xương tàn!”

Cố Thất Nương nói xong, bỗng nhiên bật dậy, giọng đầy phẫn hận: “Công danh lợi lộc, vinh quang gia tộc… tất cả những thứ đó thực sự quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức ngay cả làm người các ngươi cũng không thèm làm nữa?”

Trong ba người nhi tử của Cố Trường Canh, người nhỏ tuổi nhất hơi hé môi, định bước lên nói gì đó, nhưng lại bị huynh trưởng bên cạnh giơ tay ngăn cản.

Cố Thất Nương nhìn một màn này, cuối cùng nhịn không được, bật cười ha hả.

Cố Trường Canh đứng trước mặt nàng, trông thấy vậy cũng bật cười theo.

Nụ cười này khiến Cố Thậm Vi cũng không nhịn được nhìn qua, chẳng lẽ ông ta phát điên rồi sao?

Đường đường là một vị quan, Vương Nhất Hòa nhìn hai người trước mặt đang thi nhau cười, mà có vẻ như càng lúc càng không cười nổi, bèn vỗ mạnh lên kinh đường mộc.

“Bốp!”

Tiếng kinh đường mộc vang lên, nụ cười của Cố Trường Canh lập tức vụt tắt. Ông ta chắp tay hướng về phía Vương Nhất Hòa, nghiêm nghị nói: “Đại nhân, ta dám khẳng định, nữ tử trước mắt này tuyệt đối không phải là nữ nhi Cố Thất Nương của ta. Bởi vì khi cười, nữ nhi ta có một lúm đồng tiền nhỏ bên má phải. Nhưng nàng ta không có!”

“Nàng ta căn bản không phải Cố Thất Nương! Nữ nhi ta đã sớm qua đời vì bạo bệnh rồi.”

***

 

Chương 120: Trung bộc họ Đỗ

Tề thị đứng bên cạnh như bừng tỉnh từ cơn mê, bà lao tới, siết chặt lấy Cố Thất Nương, cẩn thận quan sát kỹ càng. Một lúc lâu sau, sắc mặt bà ta trở nên phức tạp, giọng nói run rẩy: “Không phải Thất Nương của ta… Thật sự không phải con bé. Ngươi là ai? Tại sao… tại sao lại giả mạo Thất Nương để hại chúng ta!”

Cố Thất Nương cười giễu cợt, ánh mắt nàng lướt qua Cố Thậm Vi.

“Có người đã đánh cược với ta, người đó nói rằng dù Cố Thất Nương có đội mồ sống dậy, các người cũng sẽ không hối hận, cũng sẽ chẳng vui mừng. Các người chỉ tìm mọi cách để chứng minh rằng nàng ta đã chết. Nếu như nàng ta chưa chết, vậy thì lại giết thêm một lần nữa. Xem ra, ván cược này ta thua rồi.”

Nàng nói xong, quay sang hướng Ngô Giang: “Ngô thôi quan, không biết ngài có thể giúp ta lấy một chậu nước được không?”

Ngô Giang lúc này đã hưng phấn đến mức nói lắp: “Chẳng lẽ là mặt nạ da người sao? Chính là thuật dịch dung giang hồ vẫn đồn đại? Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi! Ngươi có thể biến thành ta được không? Nếu có thể, vậy sau này ta sẽ có người thay ta đến nha môn mỗi ngày… Ha ha ha…”

“Hoang đường!”

Vương Nhất Hòa đột nhiên ho khan một tiếng, kịp thời chặn đứng suy nghĩ hoang đường của Ngô Giang.

Tên nghịch tử này đúng là muốn làm loạn trời đất! Lại dám mơ tưởng có người dịch dung thành hắn để đến Khai Phong phủ lĩnh bổng lộc, còn bản thân thì tiêu dao bên ngoài sao?

Vương Nhất Hòa vừa nghĩ, vừa tò mò nhìn về phía “Cố Thất Nương”. Khắp xung quanh đều náo loạn, đám đông xì xào bàn tán, vô số suy đoán kỳ quái ùa vào tai, khiến ông cũng bất giác tưởng tượng lung tung theo.

Nếu thuật dịch dung này thực sự tồn tại, thì đâu đến lượt Ngô Giang dùng chứ!

“Không cần lấy, không cần lấy! Ta có nước đây!” Một giọng nữ vang lên từ giữa đám đông.

“Ta đang định rửa mặt, vừa nghe thấy có chuyện hay liền bưng chậu nước chạy tới! Nước vẫn sạch, ta còn chưa dùng! Tiểu nương tử, nếu không ngại thì dùng của ta đi! Dùng của ta đi!”

Cố Thậm Vi nghe thấy tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn, không khỏi giật giật khóe môi. Thấy một đại thẩm mập mạp đang giơ cao một chậu đồng, nhét vào tay người phía trước:

“Nhanh nhanh nhanh, truyền lên đi! Nhanh một chút, đừng làm chậm trễ việc chính! Ngươi xem Ngô thôi quan giống người có thể tự đi múc nước sao? Ta thì không chờ được đâu!”

Người phía trước nghe vậy, vội vàng tiếp nhận rồi truyền lên trên. Cứ thế, chậu nước được chuyền tay như trò chơi chuyền hoa. Trước khi Ngô Giang kịp nổi cáu, chậu nước đã được đặt lên công đường.

“Cố Thất Nương” cúi người xuống, lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong ngực, nhón một viên thuốc ném vào trong nước.

Viên thuốc vừa rơi xuống, lập tức hòa tan, biến mất không chút dấu vết.

“Cố Thất Nương” vốc nước lên, nhẹ nhàng rửa mặt vài lần. Chỉ trong chốc lát, nàng đứng thẳng người dậy.

Ngũ quan trên gương mặt vẫn không thay đổi quá nhiều, nếu chỉ nhìn lướt qua thì vẫn có bảy phần giống trước đó. Nhưng qua lần rửa mặt này, những đường nét vốn dĩ quen thuộc nay lại trở nên xa lạ, như thể biến thành một người khác hoàn toàn.

“Bịch” một tiếng, nàng quỳ sụp xuống, quỳ lại với Vương Nhất Hòa, giọng nói cung kính:

“Xin đại nhân thứ tội. Quả thực, ta không phải Cố Thất Nương. Nô gia họ Sở, tên Đao Đao, là một nghệ nhân hí khúc.”

“Vì có vài phần giống với Cố Thất Nương nên có người đã nhờ ta diễn một màn trên công đường này. Ban đầu, ta nghĩ rằng, nếu phụ mẫu vô tình này tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình ‘tái sinh’, có lẽ sẽ hối hận mà nói ra sự thật.”

“Nào ngờ… là ta đã nghĩ quá đơn giản về thế gian này. Chuyện hôm nay, chỉ vì muốn có một lời chứng, nếu có gì hồ đồ, xin đại nhân khoan thứ.”

“Dù nô gia có sai lầm, nhưng tuyệt đối không nói dối, càng không có ý lừa gạt đại nhân hay mọi người!”

Sở Đao Đao vừa nói, vừa liếc nhìn Cố Thậm Vi, sau đó quay đầu đảo mắt tìm kiếm giữa đám đông.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn từ trong đám người vang lên.

Một bà lão đứng ở góc hàng đầu tiên bất ngờ bước ra.

Bà ta vận một bộ y phục vải thô màu lam, gọn gàng ngay ngắn, tóc búi chặt không một sợi lòa xòa, vẻ mặt nghiêm nghị, không chút cảm xúc.

“Xin đại nhân thứ tội, là lão nô đã mời Sở cô nương đến đây, thay Thất tiểu thư nói ra những lời này.”

Dứt lời, bà ta đi thẳng đến trước mặt phu thê Cố Trường Canh, sau đó quỳ xuống ngay ngắn.

Tề thị vừa nhìn thấy, liền thất thanh kêu lên: “Đỗ mụ mụ!”

Đỗ mụ mụ ngẩng đầu, liếc nhìn Tề thị:

“Không ngờ Nhị phu nhân còn chịu thừa nhận lão nô, vậy là tốt rồi.”

“Lão nô chính là nhũ mẫu của Cố Thất Nương. Hôm yến tiệc đầu xuân, ta cũng có mặt. Từng câu từng chữ mà Sở Đao Đao vừa nói, lão nô đều tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy. Lão nô chính là chứng cứ sống!”

“Thất tiểu thư bị phụ mẫu, huynh trưởng bức bách, chết dần trong tuyệt vọng, chưa quá ba ngày đã lìa đời.”

“Cớ gì trước đó Cố Trường Canh lại khẳng định chắc chắn Cố Thất Nương không thể nào trở về? Là vì hắn biết rõ, xuất giá cũng chính là nhập quan. Hài cốt của Cố Thất Nương hiện đang nằm trong phần mộ Tô gia, cùng chôn với Tô Hoè!”

Đỗ mụ mụ vừa nói, vừa lạnh lùng liếc Cố Trường Canh, lúc này đã sững sờ như trời trồng.

“Đây chính là chứng cứ thứ hai mà ta giao nộp cho đại nhân!”

“Cố Thất Nương là do ta chăm bẵm từ nhỏ. Khi nàng bảy tuổi, tay trái từng bị thương, phải mất một năm mới khỏi. Từ đó về sau, mỗi khi trời mưa trời lạnh, vết thương đều đau nhức. Ngoài ra, chiếc răng thứ tư bên trái của nàng từng bị sâu ăn mòn.”

“Trước đó, ta đã hỏi qua ngỗ tác. Họ nói rằng, những dấu vết này đều có thể lưu lại trên xương cốt, có thể dùng để xác minh thân phận của người đã khuất.”

“Thực ra, đại nhân cũng không cần khai quật mộ. Chỉ cần cử người đến xem bia mộ của Tô Hoè, ắt sẽ thấy bốn chữ ‘Thê tử họ Cố’ được khắc rõ ràng trên đó!”

Lời nói của Đỗ mụ mụ vang lên rành rọt, lạnh lùng nhưng mạch lạc.

Giống như chuyện hôm nay, bà ta đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần.

“Tiểu thư là người lương thiện, dù đã quyết ý tìm đến cái chết, vẫn không quên ta. Nàng dặn ta phải trốn đi ngay trong đêm, vì ta là người biết rõ chân tướng. Ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình mà Cố Trường Canh cũng làm hại, há lại tha cho ta?”

“Thất Nương đã làm quá nhiều vì ta, ta không thể sống an phận mà để nàng chết oan chết uổng như vậy! Nếu đến chút tình nghĩa ấy cũng chẳng có, vậy thì ta nào khác gì loài cầm thú?”

Đỗ mụ mụ dứt lời, phun mạnh một bãi nước bọt về phía Cố Trường Canh.

Không đợi hắn nổi giận, bà ta lại xoay người, cúi đầu hành lễ với Vương Nhất Hòa.

“Đại nhân! Chứng cứ thứ ba mà ta có, chính là kẻ giang hồ môi giới đang đứng ngay trên công đường này, Lý Mao!”

Lời vừa dứt, công đường lại dậy lên một trận xôn xao.

Lúc trước, ai nấy còn cho rằng sáng sớm hôm nay chỉ có hai màn kịch vui, nào ngờ đây không phải hai quả dưa, mà là cả một trái dưa hấu to tướng!

Vương Nhất Hòa cùng Hàn Thời Yến liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt chuyển mắt sang Cố Thậm Vi.

Đến nước này, nếu bọn họ còn không nhận ra vở kịch sáng nay đều do một tay Cố Thậm Vi sắp đặt, thì thật đúng là đần độn chẳng khác nào Ngô Giang!

“Dưới danh nghĩa Cố gia, quả thực không có chiếc thuyền lớn nào. Vì tất cả thuyền bè của bọn họ, đều đứng tên một người, Vệ Nhất Triều.”

“Thuyền bè qua lại trên Biện Hà, không thể tùy tiện mở sòng bạc. Thế nhưng Lý Mao lại có thể an ổn làm chủ sòng bạc lâu nay, chuyên hành nghề lừa đảo kiếm chác đồng tiền xương máu của người khác. Hắn không thể làm chuyện phi pháp này trên tất cả các thuyền, mà chỉ có thể làm trên thuyền của Vệ Nhất Triều!”

Đỗ mụ mụ vừa nói, vừa lần nữa nhìn chằm chằm vào Cố Trường Canh.

“Những kẻ bị lừa mất tiền chẳng lẽ chưa từng đi cáo trạng sao? Vì sao quan binh tuần tra trên tuyến thủy vận lại không điều tra? Dĩ nhiên là vì các ngươi đã dùng mạng của Cố Thất Nương để đổi lấy!”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *