Cơn khát – Chương 36

Chương 36

***

Sáng hôm sau, Giang Bảo Thuần bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Tấm rèm chắn sáng hé ra một khe nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài rọi vào, không thể nhìn rõ là mấy giờ.

Cô lờ mờ đưa tay cầm lấy điện thoại liếc nhìn, bảy giờ sáng.

Lại nhìn sang khung tin nhắn, là tin nhắn do Bạc Hàn Nghiêu gửi tới.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Tỉnh sao?】

Đầu óc Giang Bảo Thuần vẫn trống rỗng, còn đang mải miết phát lại giấc mơ vừa rồi, trông thì có vẻ đã tỉnh nhưng thực chất như đang mộng du.

Phải một lúc sau cô mới phản ứng lại được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bạc Hàn Nghiêu nhắn tin cho cô vào lúc bảy giờ sáng, hỏi cô đã tỉnh chưa.

Cậu không biết cô đã nghỉ việc rồi sao?

Giang Bảo Thuần nhăn mặt khổ sở gửi đi một tin nhắn thoại: “Bảo bối à, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả?”

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Mí mắt Giang Bảo Thuần díp lại, cầm điện thoại chờ thêm một chút, rồi lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, điện thoại cô lại rung lên lần nữa.

Lần này, cô thực sự nổi cơn ngái ngủ, gần như giận dữ cầm lấy máy.

Nhưng trên màn hình không phải là cuộc gọi từ Bạc Hàn Nghiêu, mà là một dãy số lạ hiển thị.

Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng dịu dàng: “A lô?”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạ lẫm: “Xin chào, cho hỏi có phải là cô Giang không ạ? Tôi là quản lý nhà hàng của khách sạn Tê Vân, bữa sáng của cô đã đến nơi, phiền cô mở cửa nhận giúp ạ.”

Khách sạn Tê Vân chính là nhà hàng cao cấp mà trước đây cô từng đi ăn cùng đồng nghiệp, mức giá trung bình khoảng bảy trăm một người.

Tuy Giang Bảo Thuần không thiếu tiền, nhưng cũng chưa đến mức sáng sớm tỉnh dậy đã gọi suất ăn sáng bảy trăm tệ.

Rõ ràng, là do Bạc Hàn Nghiêu đặt bữa này.

Nhưng khách sạn này vốn không nhận giao đồ ăn ra ngoài, càng không cho phép shipper bên thứ ba vào trong mua hộ.

Không biết Bạc Hàn Nghiêu đã chi bao nhiêu cho quản lý nhà hàng, mới khiến đối phương chịu khó mang tận bữa sáng đến cửa nhà cô lúc bảy giờ sáng.

Giang Bảo Thuần có phần bất đắc dĩ.

Chuyện đã đến nước này, ăn trước rồi tính.

Bữa sáng được đóng gói vô cùng cẩn thận, từng lớp từng lớp như hộp cơm tinh xảo, trang nhã chứ không hề giống đồ ăn đặt ngoài.

Dụng cụ ăn uống cũng không phải đôi đũa gỗ dùng một lần rẻ tiền, mà là đũa sứ có chất lượng tốt, cầm lên tay nặng trĩu, bề mặt hơi nhám chứ không trơn trượt.

Có vẻ đã cân nhắc đến việc sáng sớm không nên ăn đồ quá dầu mỡ, nên những món Bạc Hàn Nghiêu đặt đều nhẹ nhàng thanh đạm.

Há cảo tôm, bánh bao nước, cháo trắng kiểu Quảng Đông, sữa đậu nành xay tại chỗ, thêm một phần nhỏ mì hải sản cà chua, nước súp đỏ au trong vắt, bên trên là vài lá rau xanh tươi rói và mấy con tôm biển to mẩy.

Khoảnh khắc mở nắp hộp, hương thơm nồng nàn bùng lên, hoàn toàn không có chút mùi tanh mặn của hải sản kém chất lượng, chỉ còn lại mùi thơm ngọt quyến rũ lan tỏa.

Lúc này, Giang Bảo Thuần tỉnh hẳn.

Tỉnh bởi mùi thơm.

Tuy là đồ mang đến tận nơi, nhưng hình thức bày biện trông đẹp đến mức khó tin.

Cô không nhịn được cầm điện thoại chụp một tấm, rồi đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.

【Có người bảy giờ sáng đã gọi mình dậy ăn sáng. Xét thấy mùi vị không tệ, tha thứ cho cậu ấy vậy.】

Sau đó, cô đặt điện thoại sang một bên, toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa sáng.

Phải nói là, ngon thật.

Đặc biệt là há cảo tôm, khác hẳn với loại đông lạnh trong siêu thị, cắn một miếng là cảm nhận được độ đàn hồi của tôm, vừa giòn vừa mềm, rõ ràng là tôm tươi vừa đánh bắt.

Giang Bảo Thuần uống một ngụm cháo trắng, cúi đầu nhắn tin cho Bạc Hàn Nghiêu:
【Lần này thì bỏ qua, lần sau mà còn gọi tôi dậy lúc bảy giờ sáng, cẩn thận tôi đập cậu hai cái đấy.】

Bạc Hàn Nghiêu vẫn không trả lời, chắc là đang bận làm chuyện khác.

Ăn xong bữa sáng thì đã tám giờ.

Giang Bảo Thuần ngáp một cái, chuẩn bị đi đánh răng rồi ngủ bù thêm một giấc, vừa mới bóp kem đánh răng ra, điện thoại lại rung lên.

Khoảnh khắc thông báo hiện ra, tim cô chợt lệch một nhịp.

Là tin nhắn của Bạc Tuấn.

Bạc Tuấn: 【Tiểu Thuần, chuyện lần trước tôi nói, em đã suy nghĩ thế nào rồi?】

Gần như cùng lúc đó, điện thoại lại rung thêm cái nữa, tin nhắn của Bạc Hàn Nghiêu hiện ra, đè luôn cửa sổ trò chuyện của Bạc Tuấn xuống.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Đập tôi hai cái?】

Tim Giang Bảo Thuần khẽ giật nảy. Cô vờ như không thấy tin nhắn của Bạc Tuấn, trả lời cho Bạc Hàn Nghiêu: 【…ý là đánh cậu hai cái.】

Bạc Hàn Nghiêu gửi lại một đoạn thoại: “Tôi tưởng là hôn hai cái.”

Giọng cậu không mang chút cảm xúc dao động nào, như thể đang thuật lại một chuyện hoàn toàn bình thường. Giang Bảo Thuần gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng mặt lạnh như tiền của cậu khi nói ra câu lộ liễu này.

Bảo: 【Cậu mơ đẹp thật đấy. Bắt đầu từ ngày mai, điện thoại tôi sẽ để chế độ không làm phiền. Trước mười hai giờ trưa đừng hòng đánh thức được tôi.】

Vài giây sau, Bạc Hàn Nghiêu lại gửi đến một đoạn thoại.

Lần này, cậu nói sát vào micro hơn, khi nghe sát tai còn có thể cảm nhận được chất giọng trầm lạnh mang theo từ tính khẽ rung bên tai cô: “Ăn sáng muộn không tốt cho sức khỏe.”

Tựa như có một sợi lông vũ khẽ lướt qua, Giang Bảo Thuần vô thức dụi dụi tai, làu bàu: “Nhưng cũng đâu thể gọi người ta dậy sớm thế chứ, hôm qua tận ba bốn giờ sáng tôi mới ngủ.”

Vừa dứt lời, Bạc Hàn Nghiêu đã gọi điện sang.

Nhìn thấy tên người gọi, Giang Bảo Thuần không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. Nhưng nghĩ lại, cô là người trưởng thành, muốn ngủ muộn thì ngủ muộn, chột dạ cái gì chứ?

Điện thoại vừa nối máy, giọng của Bạc Hàn Nghiêu quả nhiên không mấy dễ chịu: “Ba bốn giờ mới ngủ?”

“Phải đó, sao nào?”

“Không sao.” Cậu ngừng lại một lát, “Sáng mai tám giờ tôi sẽ đích thân mang bữa sáng đến. Ba giờ chiều dẫn chị ra ngoài chạy bộ. Mười giờ tối tịch thu điện thoại, giám sát chị đi ngủ.”

Giang Bảo Thuần: “……”

Cô dậy quá sớm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, lại thêm việc Bạc Tuấn vừa mới nhắn tin, suýt chút nữa đã buột miệng nói: “Sao mà cậu giống y chang cha cậu vậy.”

May mà lý trí còn sót lại chút ít, cô kịp nuốt nửa câu sau xuống: “Cậu sao mà giống… huấn luyện viên thể hình của tôi quá đi mất.”

Giọng Bạc Hàn Nghiêu lập tức trở nên nguy hiểm hơn vài phần: “Huấn luyện viên thể hình sẽ mang bữa sáng cho chị à?”

Giang Bảo Thuần: “…Lúc thúc giục tôi làm thẻ thì có thể sẽ đưa. Không nói nữa, tôi đi ngủ đây!”

Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy, tim vẫn còn đập thình thịch.

…Bởi vì thật sự là giống y như đúc.

Lúc mới hẹn hò với Bạc Tuấn, vừa hay cô vừa hoàn thành một dự án quảng cáo, đang nghỉ phép dài hạn.

Công ty cũ của cô là công ty nhỏ, chế độ nghỉ phép cũng không quá nghiêm khắc, chỉ cần hoàn thành đúng hạn thì có thể dùng giờ tăng ca để đổi lấy ngày nghỉ. Cho nên thời gian đó, cô gần như thức trắng đêm chơi game.

Mà cô lại thích thể loại game mô phỏng xây dựng, loại hình đó thì đúng là ngốn thời gian vô kể. Mỗi ngày mở mắt ra là bắt đầu xây thành, ban hành chính sách, đánh chiếm lãnh thổ trong game.

Bạc Tuấn phát hiện cô thức đêm chơi game là vì trong mấy lần hẹn hò, cô cứ liên tục ngáp, trông như thể có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Biết cô đã lộn ngược ngày đêm cả tuần, Bạc Tuấn trầm ngâm giây lát, rồi để trợ lý đặt vé máy bay ra nước ngoài, nói muốn đưa cô đi du lịch thư giãn.

So với game, Giang Bảo Thuần thích du lịch hơn, nên vui vẻ đồng ý.

Cô cứ nghĩ Bạc Tuấn sẽ đưa mình đến một địa điểm du lịch nổi tiếng nào đó, ai ngờ cuối cùng lại tới một hòn đảo tư nhân vắng bóng người.

Trên đảo, không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, cây cối nhiệt đới rậm rạp và cao lớn mọc kín khắp nơi. Không có tiếng xe, không có tiếng người, bầu không khí yên tĩnh đến mức nguyên sơ, tín hiệu điện thoại cũng cực kỳ chập chờn.

Giang Bảo Thuần chỉ ở đó bốn ngày, dưới sự “trông coi” nghiêm ngặt của Bạc Tuấn, cô đã bỏ được thói quen thức khuya.

Sau khi điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt, sắc mặt cô trở nên hồng hào, ánh mắt cũng thêm phần sáng rõ.

Mãi về sau cô mới biết, Bạc Tuấn đã hủy bỏ cả một loạt lịch trình, chỉ để đưa cô tới nơi đó, mục đích chính là giúp cô điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt.

…Cha con nhà này như thể đã tuyên chiến với nhịp sống của cô vậy.

Nhưng phải thừa nhận, Bạc Hàn Nghiêu trong một số phương diện, thật sự giống Bạc Tuấn đến kỳ lạ.

Tuy hai người không phải cha con ruột, nhưng công nuôi dưỡng còn hơn cả huyết thống. Bạc Hàn Nghiêu không nhất thiết sẽ thừa hưởng tính cách từ cha ruột, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi từng hành vi, cử chỉ của Bạc Tuấn, thậm chí là tiếp thu trọn vẹn những thói xấu y hệt như thế.

Sau khi hồi tưởng lại, trong lòng Giang Bảo Thuần đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi khó diễn tả thành lời.

Mãi đến lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được cảm giác đang yêu cả hai cha con. Dù không phải cùng lúc, giữa cô và Bạc Hàn Nghiêu cũng không tồn tại bất kỳ rào cản đạo lý nào, nhưng cái cảm giác yêu đương mập mờ đầy quái dị này, vốn bắt đầu từ Bạc Tuấn… vẫn cứ vương lại trong tim cô, mãi chẳng thể xua đi.

***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *