Cơn khát – Chương 31

Chương 31

***

Sau khi Bạc Hàn Nghiêu rời đi, Giang Bảo Thuần mới tháo lớp phong bì tài liệu ra.

Bên trong lại là thiệp mời từ một khách sạn năm sao.

Bìa phong bì làm từ giấy bìa dày màu vàng nhạt, họa tiết dập nổi cực kỳ tinh tế, gần như không thể nhận ra hoa văn, chỉ có một chuỗi ký hiệu khách sạn được dập lá bạc ở góc dưới bên phải.

Bên trong là một tấm thiệp dày màu da bò, hoàn toàn không có hoa văn trang trí:

Dear Ms. Giang,

Cảm ơn bà đã luôn quan tâm và ủng hộ khách sạn của chúng tôi trong suốt thời gian qua.

Chúng tôi trân trọng mời bà đến tham dự buổi dạ tiệc dành riêng cho khách quý trong tháng này, diễn ra vào lúc 19:00 ngày 15 tháng 1 tại khách sạn.

Để thể hiện sự đón tiếp và coi trọng của chúng tôi, chỗ ngồi của bà đã được đặt trước, đồng thời sẽ có thực đơn và trang trí hoa được thiết kế riêng.

Vui lòng mang theo thiệp mời này để làm bằng chứng vào cửa. Đội ngũ lễ tân của chúng tôi sẽ đón tiếp bà tại cổng và đưa bà vào chỗ ngồi.

Trân trọng,

Bộ phận Marketing khách sạn
Tháng 1 năm 2027

Giang Bảo Thuần đọc xong mà đầu óc rối bời.

Đây là một trong những khách sạn xa hoa nổi tiếng nhất thành phố A. Ngay cả phòng tiêu chuẩn khi giảm giá cũng phải năm, sáu ngàn một đêm, chưa nói đến những phòng suite cao cấp có view tuyệt đẹp.

Cô chưa từng tiêu dùng ở khách sạn này, làm sao có thể nhận được thiệp mời từ phòng marketing?

Chắc là lừa đảo.

Giang Bảo Thuần tiện tay ném thiệp mời sang một bên, quay vào phòng ngủ, định nằm trên giường xem phim một lúc.

Không ngờ, vừa bật máy tính lên, WeChat đã nhảy ra hai tin nhắn mới.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Tôi về đến nhà rồi.】

Kèm theo một tấm ảnh, dường như là chụp phòng ngủ của cậu ấy.

Tuy Giang Bảo Thuần từng sống ở biệt thự nhà họ Bạc, nhưng lúc đó quan hệ giữa cô và Bạc Hàn Nghiêu cực kỳ tồi tệ, cậu thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, càng đừng nói đến chuyện để cô bước vào phòng mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy phòng ngủ của cậu.

Căn phòng giống hệt con người cậu: lạnh lùng, sạch sẽ, không chút bụi bặm.

Sàn gỗ mun đen, rèm cửa màu xanh đậm, chăn ga gối đệm cũng là gam xanh thẫm có độ bão hòa thấp, nhìn qua chẳng hề có chút ấm áp.

Ngay cả trên bàn làm việc cũng chỉ có ba màn hình ghép liền, đèn màn hình, bàn phím, chuột và loa, toàn là thiết bị cơ bản, không hề có đồ trang trí thừa thãi. Tường thì trắng trơn, đến một bức tranh treo cũng không có.

Giang Bảo Thuần không nhịn được mà nhắn: 【…Toàn màu xanh đậm, cậu không thấy quá ngột ngạt à?】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Màu sắc là tạp âm thị giác, bước sóng của màu xanh ổn định hơn, không dễ gây mỏi mắt.】

Bao: 【…?】

Phòng cô thì hoàn toàn ngược lại với phòng cậu ấy.

Chỉ riêng tường phòng ngủ đã treo năm, sáu bức tranh trang trí, còn có hai dây cây dứa không khí màu xanh tươi.

Đèn thì là chiếc đèn chùm cô cất công chọn từ chợ đồ cũ, thiết kế hình nụ hoa, ánh sáng dịu dàng trong trẻo.

Trên giường còn chất đầy mấy chiếc gối ôm sặc sỡ. Dù cũng là ga gối màu xanh, nhưng cô chọn bộ vải kẻ caro xanh nhạt, trải lên khiến cả căn phòng toát lên sự ấm áp và dễ chịu.

Giang Bảo Thuần trêu: 【Vậy sau này cậu đâu dám đến nhà tôi nữa, nhà tôi toàn “tạp âm thị giác” thôi.】

Bạc Hàn Nghiêu không trả lời.

Có thể là bận việc gì đó. Giang Bảo Thuần cũng không để tâm, vốn dĩ cô không phải kiểu người ép bạn trai phải trả lời ngay lập tức.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại đặt trên táp đầu giường bất ngờ rung lên, hiển thị cuộc gọi: Bạc Hàn Nghiêu.

Giang Bảo Thuần hơi sững người.

Cô nhấc máy nghe, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Bạc Hàn Nghiêu truyền tới: “Lát nữa tôi phải về trường một chuyến, bên đó có một thí nghiệm cần theo dõi.”

Giang Bảo Thuần chớp mắt một cái, khẽ “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc.

Bạc Hàn Nghiêu nói tiếp: “Có lẽ phải năm rưỡi chiều mới đến chỗ chị được.”

“Làm gì vậy?”

“Muốn gặp chị.” Bạc Hàn Nghiêu đáp thẳng thừng, rồi hỏi lại: “Chị không muốn gặp tôi à?”

Giang Bảo Thuần cố ý nói: “Nhưng nhà tôi nhiều màu sắc như thế, cậu đến không sợ mỏi mắt à?”

Bạc Hàn Nghiêu không đáp lời.

“Không nói gì là sao? Không muốn đến nữa à?”

Bạc Hàn Nghiêu bỗng lên tiếng: “Tôi tưởng chị biết, lúc tôi ở bên chị, sự chú ý của tôi chỉ dừng lại trên người chị thôi.”

Lời vừa dứt, không khí như đột nhiên nóng lên, khiến mỗi lần hít thở đều mang theo một sự nóng bỏng mơ hồ.

Có lẽ bởi khí chất của Bạc Hàn Nghiêu vốn thuộc kiểu lạnh nhạt, giọng nói của cậu dù trong trẻo và gọn gàng lại vẫn luôn mang theo sự xa cách.

Vậy mà cậu lại dùng giọng nói xa cách ấy, nói với cô một câu tỏ tình trắng trợn đến mức trần trụi đến vậy… Thật sự khó mà không khiến tim cô đập loạn.

Huống hồ, với tính cách của Bạc Hàn Nghiêu, cậu rất có thể chẳng phải đang nói lời ngọt ngào, mà chỉ đang thành thật bộc lộ suy nghĩ của mình.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Giang Bảo Thuần lại thêm nóng ran, như thể có luồng nhiệt đang cuộn trào, mang theo cảm giác trống rỗng sụp xuống.

Ngay cả sau khi cúp máy, cảm giác ấy vẫn còn lan rộng, cả cơ thể cô trở nên nhạy cảm một cách chưa từng có, vừa nóng vừa lạnh, như đang sốt.

Chỉ cần nghĩ đến Bạc Hàn Nghiêu thôi, tai cô cũng nóng bừng lên, như muốn bỏng cả da.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, màn hình điện thoại của cô lại sáng lên. Mở ra xem, vẫn là tin nhắn từ Bạc Hàn Nghiêu.

Bạc Hàn Nghiêu: 【Tối nay chị muốn ăn gì?】

Bao: 【…Bò bít tết.】

Bạc Hàn Nghiêu: 【Được.】

Giang Bảo Thuần nghĩ một lúc, gửi sang một icon “hôn gió” hình hạt đậu màu vàng.

Bạc Hàn Nghiêu gửi lại một tin nhắn thoại. 

Cô bật lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp và lạnh lùng pha chút từ tính của cậu vang lên từ loa điện thoại: “Tôi cũng muốn hôn chị.”

Trong khoảnh khắc ấy, tai cô như muốn bốc cháy, nóng rực đến mức tưởng chừng như sắp rơi xuống.

Phải mất một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt cô mới dần hạ xuống.

Đúng lúc này, tin nhắn của Cố Kỳ nhảy ra: 【Chị em tốt, mười hai giờ rồi đó, nhớ đăng bài nha.】

Giang Bảo Thuần cố trấn tĩnh lại, sau khi đăng bài đã soạn sẵn trong thư nháp, cô còn mua thêm hai trăm đồng tiền quảng cáo, rồi mới quay lại màn hình WeChat.

Cô lục tìm lịch sử trò chuyện với Cố Kỳ, nhìn đến dòng tin nhắn mà Cố Kỳ từng gửi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, cứ nói thẳng ra là cậu thích con trai anh ta rồi.”, cảm xúc trong lòng lập tức lẫn lộn, ngổn ngang.

Bảo: 【Tớ đăng rồi.】

Bảo: 【Nói thật, cậu tuyệt đối không đoán được tớ đang yêu ai đâu.】

Cố Kỳ rất nhạy: 【Cậu yêu con trai của cái ông già đó rồi hả?】

Bảo: 【…Cùng lắm thì là anh trung niên thôi.】

*

Bạc Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm icon hôn gió mà Giang Bảo Thuần gửi tới, một lúc lâu sau mới tắt màn hình điện thoại.

Từ khi rời khỏi nhà Giang Bảo Thuần, thần kinh cậu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ.

Chỉ là một biểu cảm mặc định trên WeChat thôi, vậy mà cậu lại có cảm giác như thật sự cảm nhận được độ mềm mại của đôi môi cô, phản ứng sinh lý lập tức kéo theo một chuỗi phản xạ vi tế không thể khống chế.

Đó là một chuỗi phản ứng dây chuyền không thể kìm nén. Ngay sau đó, cậu nhớ lại cảnh tượng tối qua. Một lần hoàn toàn đánh mất lý trí.

Trước mặt cô, cậu không chỉ mất kiểm soát, đến cả chút lý trí cuối cùng cũng sụp đổ theo, từng động tác đều trở nên vồ vập và hoang dại.

Như một con rắn đói lả đang trườn sâu vào tận đáy hang, bất chấp tất cả chỉ để bắt lấy con mồi duy nhất.

Lần đầu tiên trong đời, cậu nảy sinh ham muốn không muốn rời xa một người đến vậy, thậm chí chỉ cần rời khỏi trong chốc lát, đã khiến lòng dạ cậu nhức nhối vì khao khát.

Ngoài việc ôm cô thật chặt vào lòng, dường như không còn cách nào xoa dịu cảm giác ấy.

Nếu có thể, cậu thực sự muốn lúc nào cũng dính lấy cô.

Tiếc là, không được.

Cậu thậm chí không thể nói cho cha mình biết rằng cậu và Giang Bảo Thuần đã ở bên nhau.

Bạc Hàn Nghiêu khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt gần như trở nên lạnh lẽo.

Lúc này, cửa phòng cậu bất ngờ vang lên tiếng gõ, dì trong biệt thự lên gọi cậu xuống ăn cơm.

Bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu, Bạc Tuấn đã ngồi sẵn ở bàn ăn.

Thư ký của Bạc Tuấn cũng có mặt. Thấy Bạc Hàn Nghiêu, ông lập tức đứng dậy, gật đầu chào cậu.

Bạc Hàn Nghiêu cũng gật đầu đáp lại.

Thư ký bình thường sẽ không đến biệt thự, chỉ khi công việc bận rộn đến mức không thể trì hoãn thì mới đến đây để báo cáo trực tiếp.

Nhưng hôm nay, hình như họ không phải đang nói chuyện công việc.

Bạc Hàn Nghiêu nghe rất rõ, Bạc Tuấn nói với thư ký: “Cô ấy nhận được chưa?” Thư ký đáp: “Rồi ạ, bên tôi thấy cô Giang đã ký nhận.”

Gần như ngay lập tức, Bạc Hàn Nghiêu liền nghĩ đến gói hàng mà Giang Bảo Thuần đã ký nhận.

Cậu bất giác ngẩng mắt nhìn về phía Bạc Tuấn.

Nhưng Bạc Tuấn lại hiểu lầm ánh mắt đó, dừng câu chuyện lại, chuyển sang chào hỏi cậu như một người cha.

Bạc Hàn Nghiêu hạ thấp ánh mắt, cố gắng để gương mặt mình trông giống một đứa con trai bình thường, chứ không phải một tình địch đang đầy lòng ngờ vực.

Ánh đèn trong phòng khách trắng sáng, sạch sẽ. Chỉ một ánh mắt, Bạc Tuấn đã nhận ra sự thay đổi trên người con trai mình, cổ áo hơi hé mở, trên cổ lộ ra một vết đỏ mờ như dấu bầm.

Bạc Tuấn mỉm cười: “Tối qua đi gặp bạn gái à?”

Bạc Hàn Nghiêu nhìn ông, lại hỏi ngược: “Cha gửi đồ cho Giang Bảo Thuần à?”

Bầu không khí khựng lại trong chốc lát.

Bạc Tuấn hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu, trước khi người cha thăm dò “đời tư” của con trai, quả thực nên tiết lộ trước một chút chuyện tình cảm của mình.

Thế là anh mỉm cười thừa nhận: “Ừ, cô ấy không chịu ra ngoài ăn với cha, nên cha đành để khách sạn gửi thư mời đến cho cô ấy.”

“Cô ấy đã đồng ý chưa?” Bạc Hàn Nghiêu hỏi.

“Cũng chưa biết cô ấy có đồng ý không.” Bạc Tuấn thở dài bất đắc dĩ, lại dặn dò thêm: “Con còn nhỏ, khi yêu nhớ phải biết giữ chừng mực, nhớ làm tốt các biện pháp bảo vệ.”

Bạc Hàn Nghiêu đối diện với ánh nhìn của Bạc Tuấn, đó là ánh mắt đầy quan tâm từ một người cha, không mang chút nghi ngờ nào về quan hệ tình địch đang âm thầm tồn tại giữa hai người họ.

Cảm giác tội lỗi vì đang che giấu, cùng với nỗi ghen tuông dành cho tình địch, trong khoảnh khắc ấy đồng loạt trào dâng, khiến một dây thần kinh nào đó trong cậu đau nhói.

Bạc Hàn Nghiêu nhắm mắt lại thật chặt, không báo trước mà trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cha ruột của mình. Sức mạnh của Gene thực sự đáng sợ, dù cậu chưa từng gặp cha ruột, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào một mối tình bị cho là loạn luân như ông từng làm.

Nhưng, thật sự là loạn luân sao?

Bạc Tuấn và Giang Bảo Thuần đã chia tay từ lâu. Giờ đây, người mà Giang Bảo Thuần thích là cậu, mà cậu cũng thích cô.

Nếu vậy, cậu có lý do gì để không ở bên cô?

Thế nhưng, một giọng nói khác lại vang lên trong lòng cậu: Nếu cậu còn chút lương tri, thì nên lập tức chia tay Giang Bảo Thuần. Người yêu thì làm sao quan trọng bằng người thân?

Cậu nghĩ vậy, nhưng miệng lại bình tĩnh thốt ra: “Con biết, đã có làm biện pháp rồi.”

***

Chương 32

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *