Chương 18
***
Giang Bảo Thuần về đến nhà, tắm rửa xong thì ngã ra ngủ một mạch, mãi đến tám giờ sáng hôm sau mới bị chuông báo thức đánh thức.
Cô lờ mờ trở mình, với tay từ dưới gối lấy điện thoại ra, theo thói quen lướt qua tin nhắn, thì phát hiện Bạc Hàn Nghiêu gửi cho cô một đoạn ghi âm.
Không dài, chỉ có ba giây.
Giang Bảo Thuần sững người, bấm mở.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của Bạc Hàn Nghiêu vang lên từ trong điện thoại: “Vậy lúc nào chị mới có thể ăn cơm cùng với tôi?”
Âm thanh phát ra khiến chất giọng có từ tính của cậu càng thêm rõ rệt, vang vọng đến mức khiến vành tai cô khẽ rung lên.
Tim Giang Bảo Thuần hơi giật, cả người lập tức tỉnh táo, theo phản xạ kéo giãn khoảng cách với điện thoại.
Lúc này, cô mới chú ý đến thời gian cậu gửi tin nhắn, vậy mà là 1 giờ sáng.
Gần như ngay lập tức, cô nhớ lại chuyện trước đó cậu từng bấm “thích” rồi lại hủy like bài đăng của cô vào đúng 0 giờ.
Là người mắc hội chứng Asperger, Bạc Hàn Nghiêu luôn có chứng ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng.
Theo lời Bạc Tuấn kể, từng có một thời gian, cậu thậm chí không cho phép lịch trình của mình sai lệch dù chỉ một giây.
Một người coi trọng thời gian đến thế, vậy mà vì cô, đã không chỉ một lần phá vỡ quy tắc sinh hoạt của bản thân.
…Chẳng lẽ Bạc Hàn Nghiêu thật sự thầm thích cô?
Chưa kịp đào sâu cảm xúc dâng lên trong lòng, Giang Bảo Thuần đã bị tiếng thông báo 99+ tin nhắn trong nhóm công việc trên WeChat kéo sự chú ý đi.
Cô mở ra xem, thì ra là chuyện Tạ Dư Diễm quên trả quần áo đã bắt đầu bùng lên, stylist trực tiếp @ cậu ta trong nhóm lớn mấy trăm người.
Stylist – Dương: 【@Người mẫu – Tạ Dư Diễm, chào bạn. Vui lòng hoàn trả trang phục của nhãn hàng trước 6 giờ chiều hôm nay, cảm ơn.】
Stylist – Dương: 【Nói lại lần nữa, đây không phải hiện trường chụp hình 9 đồng 9 miễn phí vận chuyển trên Taobao, đồ của nhãn hàng là phải trả.】
Trong nhóm làm việc, ngoài đạo diễn, mỹ thuật, ánh sáng, đạo cụ… còn có cả bên đối tác của các nhãn hàng. Hành động của stylist chẳng khác nào bạt tai Tạ Dư Diễm giữa đám đông.
Cho đến khi Giang Bảo Thuần đến công ty, Tạ Dư Diễm vẫn chưa trả lời stylist, chắc là cảm thấy mất mặt.
Hai tiếng sau, cuối cùng Tạ Dư Diễm cũng lên tiếng trong nhóm:【Xin lỗi, hôm qua đi vội quá. Tôi đã nhờ shipper mang trả lại rồi.】
Dưới tin nhắn là một loạt sticker từ mấy người mẫu quen thân với anh ta.
Giang Bảo Thuần liếc mắt nhìn rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Cứ tưởng chuyện đến đây là xong, không ngờ chẳng hiểu thế nào, chủ đề trong nhóm lại chuyển hướng sang cô.
Khi Giang Bảo Thuần phát hiện, xung quanh đã có vài tiếng thì thầm râm ran.
Cô hơi nhíu mày, mở nhóm trò chuyện lên xem, thì ra có người nhắc đến chuyện cô rời đi cùng Tạ Dư Diễm, muốn ám chỉ rằng cô nên nhắc anh ta trả đồ:
【Anh Diễm, hôm qua không phải anh đi cùng cô Giang à? Cô ấy không nhắc anh trả quần áo sao?】
Tạ Dư Diễm trả lời: 【Cô ấy có nhắc. Nhưng sau đó bọn tôi gặp Bạc Tuấn tiên sinh, nên quên mất chuyện này.】
Vừa nhắc đến cái tên “Bạc Tuấn”, tin nhắn trong nhóm lại lập tức vượt quá 99+, phần lớn là sticker không mang nhiều ý nghĩa.
【Gì cơ? Anh nói ai cơ?】
【Bạc Tuấn thật sự đến công ty bọn mình á? Hôm qua tôi còn tưởng tấm hình đó là ghép.】
【Bạc Tuấn tới công ty nhỏ như mình làm gì nhỉ?】
【Anh Diễm, nghe nói anh là hàng xóm của Bạc Tuấn đúng không? Vậy anh có bắt chuyện với người ta không?】
…
Tạ Dư Diễm chọn dòng cuối trả lời:
【Haha, tôi nào dám bắt chuyện với Bạc Tuấn. Hôm qua anh ấy tới đây là để đón cô Giang tan làm.】
Nói xong, anh ta còn @ Giang Bảo Thuần, gửi thêm một cái sticker “câm miệng”:
【Cái này có thể nói sao?】
Lời này vừa nói ra, tiếng thông báo tin nhắn vang lên không dứt, thậm chí có người trực tiếp @ Giang Bảo Thuần hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Giang Bảo Thuần chẳng buồn trả lời Tạ Dư Diễm, lập tức chặn cậu ta luôn.
Nhóm chat sôi nổi được một lúc, thấy cô không có động tĩnh gì, dần dần cũng yên ắng trở lại.
Đến giờ ăn trưa, sau khi lấy đồ ăn xong, mọi người tụm năm tụm ba ăn chung. Không biết ai nhắc đến Hứa Y, lập tức có người nói:
“Nhắc mới nhớ, Hứa Y cũng từng để ý cô Giang nhà mình đấy.”
“Thế thì anh ta xong rồi.” Người bên cạnh cười nói, “Cô Giang giờ còn hẹn hò với Bạc Tuấn, lấy đâu ra để ý đến Hứa Y nữa.”
“Chả trách hôm đó Hứa Y chủ động vậy mà cô Giang chẳng có phản ứng gì, hóa ra là chướng mắt cái đám đi làm thuê như bọn mình.”
Có đồng nghiệp nữ không vừa mắt, lên tiếng nhắc nhở:
“Thôi đi, bớt tò mò chuyện đời tư người khác chút đi. Tạ Dư Diễm cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, ai biết anh ta nói thật hay không.”
Trong công sở cũng có chia bè kết phái.
Mấy người đang bàn tán Giang Bảo Thuần vốn là một nhóm nhỏ thích tụ tập tám chuyện. Nghe thấy vậy thì tỏ vẻ không vui:
“Nói nghiêm trọng vậy làm gì? Bọn tôi cũng có nói gì đâu, chẳng phải ai cũng tám chuyện như thế à?”
“Nói thì hay lắm, bình thường cũng thấy cô hóng chuyện đấy thôi.”
Nữ đồng nghiệp không nhịn được nữa: “Tám chuyện giới giải trí thì khác với bàn tán đời tư đồng nghiệp, biết không?”
Nhóm người kia thấy cô tức giận, không những không thu lại thái độ, ngược lại còn nói cô là người nóng nảy, hay chấp nhặt.
Còn Giang Bảo Thuần thì từ đầu đến cuối không để ý đến đám người kia, vì đang bận chỉ đường cho shipper.
Ngoài tòa nhà văn phòng có rất nhiều đơn giao đồ ăn, shipper này lại hơi bất cẩn, vào thang máy mới phát hiện lấy nhầm đơn. Đến khi lấy đúng đồ thì lại vào nhầm thang máy lần nữa.
Tâm trạng của Giang Bảo Thuần vô cùng ổn định, thậm chí còn quay ngược lại an ủi anh giao đồ ăn đừng lo lắng.
Đợi đến khi cô cúp máy mới ngẩng đầu lên nói: “Bạc Tuấn là bạn trai cũ của tôi. Hôm qua đi ngang qua công ty tiện thể ghé chào hỏi một tiếng, có vấn đề gì không?”
Văn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Tất cả những lời bàn tán lập tức biến mất không còn dấu vết.
Giang Bảo Thuần bình thản nói: “Tôi không thích Hứa Y là vì gu thẩm mỹ của anh ta quá kém, chẳng có chút mắt nhìn nào. Tôi từng nói rất nhiều lần trong nhóm nhỏ rằng, quảng cáo băng vệ sinh nhất định phải cân nhắc cảm nhận của người dùng nữ.
“Giờ thị trường đã khác trước. Ngày xưa phụ nữ chỉ có thể chọn băng vệ sinh ở siêu thị, qua lại chỉ có vài nhãn hàng, quảng cáo chẳng ảnh hưởng mấy đến doanh số.”
“Nhưng bây giờ khác rồi, kênh phân phối băng vệ sinh ngày càng phong phú, tiếng nói của phụ nữ cũng ngày càng lớn. Nếu bên thương hiệu vẫn không đặt cảm nhận của phụ nữ lên hàng đầu, thì dù là thương hiệu lớn bán chạy suốt nhiều năm, cũng có thể bị phản tác dụng.
“Hứa Y độc đoán chuyên quyền, cứ khăng khăng dùng góc nhìn đàn ông để thiết kế quảng cáo băng vệ sinh. Tôi phụ trách mỹ thuật dự án đó, không đồng quan điểm với anh ta, không tán thành phương án quảng cáo mà anh ta đưa ra, cũng không muốn thân thiết với loại người như vậy, có gì sai không?”
Vẻ mặt cô điềm nhiên, miệng nói “băng vệ sinh” rõ ràng rành mạch, từng chữ dứt khoát mà đầy khí thế.
Không ít đàn ông trong văn phòng đều lộ vẻ lúng túng.
Đúng lúc này, đồ ăn ngoài được giao đến.
Giang Bảo Thuần nhận lấy phần ăn, nói một tiếng “cảm ơn”, rồi quay người hỏi: “Nhân lúc tôi còn rảnh, mọi người còn câu hỏi gì thì cứ nói hết ra đi. Lát nữa tôi bắt đầu làm việc thì sẽ không có thời gian trả lời đâu.”
Không ai lên tiếng. Trong văn phòng im phăng phắc.
Lúc này Giang Bảo Thuần mới nở nụ cười, ngồi xuống bắt đầu ăn trưa.
Ngược lại, nhóm người lúc nãy thích bàn tán chuyện thị phi lại không chịu nổi ánh mắt của những người xung quanh, đành bưng đồ ăn ra ngoài ăn.
Điện thoại của Giang Bảo Thuần rung lên, là nữ đồng nghiệp lúc nãy bênh vực cô nhắn tin tới: 【Chị ơi, chị ngầu quá đi mất.】
Giang Bảo Thuần trả lời bằng một sticker mèo con làm động tác trái tim.
Cô đồng nghiệp tiếp tục phàn nàn: 【Em đã ngứa mắt Hứa Y từ lâu rồi. Nghe nói công ty anh ta còn định phát triển ‘băng vệ sinh má hồng’, chủ trương mềm mịn như vừa đánh má hồng xong ấy, cũng là ý tưởng của Hứa Y đưa ra đấy. Cảm giác là anh ta quyết tâm đưa công ty xuống mồ luôn rồi.】
Giang Bảo Thuần cạn lời: 【……Cái ý tưởng đó mà công ty cũng dám duyệt, đúng là Ngọa Long Phượng Sồ.】
Vì vừa hoàn thành một dự án quay chụp, cả ngày hôm đó Giang Bảo Thuần gần như chẳng có việc gì làm. Cô trò chuyện với đồng nghiệp một lúc, lại “tàng hình” thêm một hồi, chớp mắt đã đến giờ tan ca.
Nào ngờ, cô vừa bước chân ra khỏi công ty, thì sau lưng đã vang lên tiếng cười nhạt của một gã đàn ông: “Biết đâu cô ta cũng chỉ nói cho vui, tôi còn bảo là tôi từng ngủ với minh tinh cơ mà.”
Là nhóm người bị cô phản bác câm nín hồi trưa.
Có người do dự nói: “Nếu cô ta không có quan hệ gì với Bạc Tuấn, thì hôm đó lúc ăn tiệc, tại sao Bạc Hàn Nghiêu lại tới chào hỏi cô ta?”
Gã đàn ông kia tiếp tục cười lạnh: “Cậu thật sự nghĩ người như Bạc Tuấn sẽ yêu đương bình thường với loại phụ nữ đó sao?”
Ý tứ rất rõ ràng, Giang Bảo Thuần tám phần là được Bạc Tuấn bao nuôi.
Giang Bảo Thuần đứng ngoài cửa kính, suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu sao cuối cùng câu chuyện lại quay sang cô.
Ban đầu không phải là vì Tạ Dư Diễm quên trả đồ sao? Sao cuối cùng người bị bàn ra tán vào lại thành cô?
Trước nay cô nhẫn nhịn với nhóm người kia, không phải vì cam chịu nuốt giận, mà là vì nể tình đồng nghiệp, cho rằng chừa người ta một đường, sau này còn dễ nhìn mặt nhau.
Nào ngờ bên kia lại coi sự lịch sự và nhún nhường của cô là “nhu nhược không giới hạn”.
Giang Bảo Thuần hít sâu một hơi, lập tức đẩy cửa bước vào, đi thẳng tới trước mặt gã đàn ông kia, hơi nâng giọng nói: “Cần tôi gọi Bạc Tuấn tới, đối chất với anh ngay tại chỗ không?”
Tên kia lập tức câm như hến.
Người xung quanh cũng cúi gằm đầu, giả vờ bận rộn.
Nhưng Giang Bảo Thuần vẫn chưa buông tha, tiếp tục nói bình tĩnh: “Tôi cho anh hai phương án giải quyết: Một, bây giờ lập tức xin lỗi tôi, cam đoan sau này không tung tin đồn nhảm về đồng nghiệp nữa. Hai, tôi để Bạc Tuấn hoặc luật sư của anh ấy nói cho anh biết, mấy lời vừa rồi cần chịu trách nhiệm pháp lý như thế nào. Anh tự chọn đi.”
Tên kia thấy cô không giống như đang đùa, ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt vừa không cam lòng vừa kinh ngạc nghi hoặc, như đang nói: có mỗi chuyện này thôi, cần làm căng vậy sao?
Mặt Giang Bảo Thuần không chút cảm xúc, trực tiếp rút điện thoại ra, gọi cho Bạc Tuấn.
Bạc Tuấn bắt máy rất nhanh.
Dường như anh đang ở sân bay, xung quanh ồn ào tiếng người, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nữ phát thanh.
“…Tiểu Thuần?” Giọng anh có vẻ mệt mỏi, nhưng lại mang theo một tia ý cười nhàn nhạt, “Sao lại có thời gian gọi cho tôi thế này?”
Gã đàn ông kia nhận ra Giang Bảo Thuần không phải đang đùa, mà là thật sự nghiêm túc, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Giang Bảo Thuần bình tĩnh thuật lại sự việc xảy ra bên này.
Bạc Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Tôi sẽ để luật sư xử lý chuyện này. Xin lỗi, hôm qua tới công ty em là tôi không suy nghĩ chu toàn.”
Trong văn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dù Giang Bảo Thuần không bật loa ngoài, nhưng gã đàn ông kia đứng rất gần cô, hoàn toàn có thể nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi hơn, gần như xám xịt.
Hắn nhìn Giang Bảo Thuần, rồi lại nhìn đồng nghiệp xung quanh, môi mấp máy, hình như định mở miệng xin lỗi.
Nhưng khi hắn còn đang do dự, Giang Bảo Thuần đã xoay người bỏ đi.
Cô vừa bước ra khỏi công ty liền cúp máy.
Chuyện hôm nay, tuy không trực tiếp liên quan đến Bạc Tuấn, nhưng Giang Bảo Thuần không tin anh không lường trước được, với thân phận của anh mà xuất hiện ở công ty cô sẽ khiến người khác đàm tiếu ra sao.
Cô không trút giận lên anh đã là rất tử tế rồi.
Đột nhiên, điện thoại của Giang Bảo Thuần rung lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Bạc Hàn Nghiêu.
Bạc Hàn Nghiêu: 【?】
Giang Bảo Thuần lúc này mới phát hiện, cả ngày hôm nay cô đã “phơi khô” Bạc Hàn Nghiêu, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cậu.
Nhưng… cậu dựa vào đâu mà gửi cho cô dấu chấm hỏi?
Vừa rồi cô mới giải quyết rắc rối do cha cậu gây ra, vậy mà cậu lại gửi dấu hỏi để hối thúc cô trả lời tin nhắn, chẳng lẽ cô nợ cha con họ chắc?
Giang Bảo Thuần tuy không giận cá chém thớt với Bạc Tuấn, nhưng lại trút giận lên người Bạc Hàn Nghiêu.
Tại sao?
Cô không biết.
Có lẽ bởi vì, ánh mắt cậu từng nhìn cô, tràn đầy chán ghét và bài xích, vậy mà giờ đây lại đột nhiên tỏ vẻ muốn mập mờ với cô.
Cô đoán không ra suy nghĩ của cậu, cảm thấy vô cùng bị động. Nghĩ vậy, cô dứt khoát “đã làm thì làm đến cùng”, xóa luôn WeChat của cậu.
***