Chương 16
***
Quả nhiên, Tạ Dư Diễm đi theo sau.
Giang Bảo Thuần liếc cậu ta một cái, thấy cậu vẫn còn mặc đồ của thương hiệu tài trợ, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu không thay đồ ra à?”
Tạ Dư Diễm: “Không sao, lát nữa tôi cho người mang trả lại.”
Giang Bảo Thuần im lặng.
Chuyên viên phối đồ hợp tác với cô là người nóng tính, cách ba hôm lại cãi nhau với người mẫu một trận. Nếu để chị ta biết Tạ Dư Diễm chưa trả đồ, khả năng cao sẽ lập tức gọi thẳng đến công ty quản lý người mẫu, đích danh yêu cầu Tạ Dư Diễm hoàn trả.
Thôi kệ, dù sao mất mặt cũng không phải cô.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Sáu giờ tưởng chừng là giờ cao điểm tan sở, nhưng vì làm thêm đã trở thành bình thường, trong thang máy không có ai.
Giang Bảo Thuần đành phải bóp mũi, đi cùng thang máy với Tạ Dư Diễm.
Vừa lúc cửa thang máy khép lại, điện thoại của Giang Bảo Thuần reo lên, cô lấy ra nhìn, là cuộc gọi của Bạc Tuấn.
Cô vừa định tắt máy thì Tạ Dư Diễm thò đầu sang: “Bạc Hàn Nghiêu gọi à?”
Hành động này thật sự là không có khái niệm ranh giới cá nhân, Giang Bảo Thuần lập tức nghiêng điện thoại vào trong, tránh ánh mắt tò mò của cậu ta: “Liên quan gì đến cậu?”
Tạ Dư Diễm bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ muốn xác nhận xem Tiểu Giang lão sư có còn người theo đuổi nào khác không thôi mà.”
Giang Bảo Thuần lười để ý, cúi đầu chơi điện thoại.
Cuộc gọi rất nhanh tự động ngắt.
Nhưng chưa đến hai giây sau, Bạc Tuấn lại gọi tới.
Thấy Tạ Dư Diễm sắp lại lên tiếng, Giang Bảo Thuần dứt khoát nhấn nghe: “A lô.”
Bên kia đầu dây chỉ có tiếng hô hấp trầm lặng.
Giang Bảo Thuần mới chợt nhớ, cô và Bạc Tuấn đã lâu không liên lạc.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện kể từ sau khi chia tay.
Lạ kỳ là, vào khoảnh khắc nghĩ đến Bạc Tuấn, hình ảnh hiện lên trong đầu cô lại là khuôn mặt của Bạc Hàn Nghiêu.
… Có lẽ vì hai người họ quá giống nhau.
Vài giây sau, cuối cùng cũng vang lên giọng nói trầm ấm của Bạc Tuấn: “Tiểu Thuần, sao em không trả lời tin nhắn?”
“Vừa tan ca.”
Giọng Bạc Tuấn bình tĩnh nhưng đầy áp lực không thể từ chối: “Vậy thì vừa hay, cùng đi ăn tối đi.”
“Không muốn,” Giang Bảo Thuần từ chối, “Em tăng ca hai hôm đến hai giờ sáng, lấy đâu ra sức đi ăn với anh.”
Tạ Dư Diễm bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Giang Bảo Thuần khó hiểu, chẳng biết cậu ta cười cái gì.
Bạc Tuấn đột nhiên hỏi: “Bên cạnh em có người à?”
Giang Bảo Thuần càng thêm khó hiểu: “Em đang ở trong thang máy, bên cạnh là đồng nghiệp.”
Vừa dứt lời, Tạ Dư Diễm lại cười khẽ: “Đồng nghiệp từng hẹn hò.”
Bạc Tuấn khựng lại một giây: “Em từng hẹn hò với cậu ta?”
Giang Bảo Thuần cảm thấy không có gì phải giấu giếm: “Từng một lần, thì sao?”
Đầu dây bên kia, Bạc Tuấn im lặng rất lâu: “… Em đang quen cậu ta?”
“Không có.” Giang Bảo Thuần mệt đến mức phát điên, hoàn toàn là gắng gượng tinh thần đối phó với hai người này, “Em với cậu ta không hợp… còn gì nữa không? Không thì em cúp máy đây.”
Đúng lúc đó, thang máy đến tầng một.
Giang Bảo Thuần vừa ngẩng đầu, đã thấy Bạc Tuấn.
Anh đứng dưới đèn chùm, ngũ quan được ánh sáng tôn lên sắc nét và sâu hút, khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là bộ vest xám đậm, phong thái xuất chúng, thu hút vô số ánh nhìn ngoái lại.
Tạ Dư Diễm cũng nhìn thấy Bạc Tuấn.
Không biết bị chạm dây thần kinh nào, cậu ta bỗng ghé sát tai Giang Bảo Thuần, hạ giọng nói: “Kia là Bạc Tuấn, cha của Bạc Hàn Nghiêu… Bạc Hàn Nghiêu đã từng dẫn chị ra mắt anh ấy chưa?”
Giang Bảo Thuần nhíu mày, nhìn cậu ta như nhìn kẻ thần kinh.
Trước giờ sao không phát hiện cậu ta đáng ghét đến thế.
Dường như Bạc Tuấn cũng nghe thấy câu nói đó, ngẩng đầu lên, đảo mắt xung quanh.
Giang Bảo Thuần dứt khoát cúp máy.
Tạ Dư Diễm tưởng mình chạm trúng nỗi đau của Giang Bảo Thuần, lập tức tiến lên một bước, được đằng chân lân đằng đầu: “Tiểu Giang lão sư, có thể lời tôi hơi khó nghe, nhưng đều xuất phát từ lòng chân thành. Nếu chị ở bên tôi, tôi chắc chắn sẽ dẫn chị về ra mắt cha mẹ. Nhưng nếu chị ở bên Bạc Hàn Nghiêu, thì cậu ta tuyệt đối sẽ không dẫn chị ra mắt cha mình đâu… Cha cậu ta cũng sẽ không đồng ý để hai người ở bên nhau…”
Đúng lúc đó, Bạc Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy cô và Tạ Dư Diễm.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.
Lông mày Bạc Tuấn khẽ nhíu lại.
Giang Bảo Thuần theo phản xạ lùi ra xa Tạ Dư Diễm một chút.
Không phải vì sợ Bạc Tuấn hiểu lầm, mà vì cảm thấy Tạ Dư Diễm quá mất giá, đứng cạnh cậu ta khiến cô cũng bị hạ thấp.
Thấy vậy, lông mày Bạc Tuấn dãn ra đôi chút, sải bước đi về phía họ.
Tạ Dư Diễm sững người, cứ tưởng Bạc Tuấn đi về phía mình, theo bản năng tỏ vẻ nịnh nọt, bước tới, định bắt tay.
Nhưng Bạc Tuấn lại bước qua cậu ta, đi thẳng đến trước mặt Giang Bảo Thuần.
Lúc này, Tạ Dư Diễm thật sự ngây người.
Bạc Tuấn quen Giang Bảo Thuần?
Rất nhanh, Tạ Dư Diễm phát hiện chuyện này còn chưa phải điều khiến người ta sốc nhất.
Điều thật sự khiến người ta không dám tin, chính là thái độ của Bạc Tuấn đối với Giang Bảo Thuần.
Ấn tượng của cậu về người nắm quyền nhà họ Bạc này là: vẻ ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất tính cách chẳng khác gì con trai hắn ta, đều lạnh lùng gần như kiêu ngạo.
Chỉ là, Bạc Tuấn giỏi che giấu cảm xúc hơn.
Còn giờ phút này, khả năng che giấu đó dường như đã vô hiệu, ánh mắt hắn nhìn Giang Bảo Thuần rõ ràng lộ ra vài phần nóng bỏng dị thường: “Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng em thích.”
Tạ Dư Diễm nghe càng lúc càng thấy sai sai, giọng điệu của Bạc Tuấn khi nói với Giang Bảo Thuần, sao lại giống đang nói với bạn gái của mình như vậy?
Hoàn toàn không giống đang nói chuyện với bạn gái của con trai mình.
Tay còn nhanh hơn cả suy nghĩ, Tạ Dư Diễm gần như vô thức bấm nút ghi âm trên điện thoại.
Giang Bảo Thuần không hề hay biết động tác nhỏ của Tạ Dư Diễm. Cô ngáp một cái, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ dày đặc: “…Cho em về ngủ đi, thật sự rất mệt.”
Bạc Tuấn nhìn cô một lúc, chắc chắn cô thật sự buồn ngủ, chứ không phải đang lấy cớ để từ chối ăn tối cùng anh ta, lúc này mới gật đầu: “Vậy để tôi đưa em về.”
Tính kiểm soát của Bạc Tuấn mạnh hơn vẻ ngoài thể hiện rất nhiều. Giang Bảo Thuần mệt đến mức mí mắt sắp sụp xuống, chẳng buồn tranh luận với anh: “Vậy đi thôi. Tài xế của anh đâu?”
“Hôm nay tôi tự lái xe.” Bạc Tuấn đáp.
Nghe vậy, Giang Bảo Thuần lập tức muốn rút lui: “Anh bao lâu rồi chưa lái xe… Tối nay em chưa ăn gì, lại còn uống một ly Americano đá, nếu anh lái, em sợ mình sẽ nôn đầy trong xe anh mất.”
Bạc Tuấn hơi nhíu mày: “Vậy sao em không đi ăn với tôi?”
“Anh phiền quá,” Giang Bảo Thuần càu nhàu, “Em muốn về nhà ăn cơm thì làm sao chứ.”
…
Cuộc đối thoại này không còn là “kỳ quặc” nữa, mà hoàn toàn là mờ ám.
Tạ Dư Diễm nghĩ, cuộc trò chuyện này nhất định phải cho Bạc Hàn Nghiêu nghe thử mới được.
Khó trách Giang Bảo Thuần không để cậu ta vào mắt, thì ra cô sớm đã dây dưa với cha con nhà họ Bạc.
Cô nói chuyện với Bạc Tuấn chẳng hề tránh mặt cậu ta, có lẽ cũng vì muốn khoe khoang, ngay cả Bạc Tuấn cũng theo đuổi tôi, cậu lấy gì cho rằng tôi sẽ thích cậu?
Cách đó không xa, Bạc Tuấn và Giang Bảo Thuần vừa đi vừa trò chuyện, đã sắp khuất khỏi tầm mắt của Tạ Dư Diễm.
Tạ Dư Diễm vội vàng lấy điện thoại ra, cúi đầu giả vờ xử lý công việc, sau đó lén chụp một tấm ảnh bóng lưng hai người sóng bước bên nhau.
Tiếp theo, cậu ta mở WeChat, gửi tin nhắn cho một người liên lạc gần đây: 【Anh em tốt, giúp tôi tra cách liên lạc của Bạc Hàn Nghiêu với.】
Bên kia, Bạc Hàn Nghiêu mở tin nhắn mới, không ngờ lại là một đoạn ghi âm do Giang Bảo Thuần gửi đến.
Cậu nhìn chằm chằm vào thanh âm thanh trên màn hình vài giây, như bị ma xui quỷ khiến, chuyển sang chế độ nghe bằng loa, vừa định nhấn phát, thì một giọng nói bất chợt vang lên bên cạnh: “Đàn em, lúc tôi đơn giản hóa hệ thống luôn thấy có gì đó sai sai. Cậu giúp tôi xem thử có phải tính sai phương trình dòng không?”
Bạc Hàn Nghiêu lập tức tắt màn hình.
Tim cậu đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhận lấy tờ giấy nháp mà đàn anh đưa, nhìn một lúc rồi nói: “Anh đã bỏ qua đóng góp của các mức tự do năng lượng cao dưới thang năng lượng thấp.”
“Nhưng nếu tính cả các mức tự do cao, liệu hệ thống có phức tạp đến mức không thể thao tác không?”
“Không đâu, anh dùng phương trình dòng để đơn giản hóa lại.” Tư duy của Bạc Hàn Nghiêu vẫn còn vương vấn ở đoạn ghi âm của Giang Bảo Thuần, cậu ngừng một lát, rồi tiếp tục, “Từng bước loại bỏ ảnh hưởng của trạng thái năng lượng cao, giống như bóc hành, từng lớp từng lớp loại bỏ các mức tự do không quan trọng, xây dựng nên một lý thuyết hiệu dụng ở thang năng lượng thấp chính xác hơn.”
“Cảm ơn cậu nha, đàn em.” Đàn anh nói, “Ai mà ngờ cậu mới năm hai. Giáo sư đòi cậu về nhóm nghiên cứu, đúng là lời to.”
Bạc Hàn Nghiêu định nói, mấy thứ này với sinh viên đại học thì có thể hơi vượt trình, nhưng với học viên cao học thì là kiến thức nền tảng. Rảnh khen cậu, chi bằng dành thời gian đọc thêm sách, củng cố lý thuyết căn bản.
Nhưng Bạc Tuấn từng dặn cậu rất nhiều lần: không quan trọng người khác khen cái gì, chỉ cần là thiện ý thì nhất định phải đáp lại lịch sự.
Vì vậy, cậu khẽ mỉm cười, nói: “Không có gì.”
Đàn anh cười vô tư: “Thôi tôi không làm phiền cậu nói chuyện với bạn gái nữa ha.”
Bạc Hàn Nghiêu cứng người, vừa định giải thích rằng Giang Bảo Thuần không phải bạn gái cậu, thì đối phương đã quay lại chỗ ngồi.
Nếu bây giờ đuổi theo để giải thích, lại giống như “càng nói càng lộ”.
Bạc Hàn Nghiêu chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, cúi đầu nhìn điện thoại, dừng lại một lát rồi chọn chuyển sang văn bản.
Ai ngờ tay cậu hơi run, đoạn ghi âm đột ngột phát ra.
Vì đang ở chế độ loa, giọng Giang Bảo Thuần không lớn, nhưng trong môi trường yên tĩnh của văn phòng, âm thanh dù nhỏ cũng đặc biệt rõ ràng.
Bạc Hàn Nghiêu vội giảm âm lượng, nhưng vẫn nghe thấy giọng cô:
“…Cậu biết đó, so với ba cậu, tôi càng muốn…”
Công bằng mà nói, giọng của Giang Bảo Thuần rất dễ nghe, giống như trái quýt mùa hè, vị chua ngọt xen lẫn.
Lúc cậu hoàn hồn, khoang miệng đã bất giác tiết ra nước bọt, yết hầu chuyển động, vang lên một tiếng nuốt rõ rệt.
… Chỉ là một bữa tối thôi, cậu vẫn còn thời gian.
Bạc Hàn Nghiêu nghĩ.
Chờ cậu nộp xong đoạn mã lên cụm HPC là có thể kết thúc công việc hôm nay.
Vì vậy, cậu trả lời: 【Được.】
Nhưng Giang Bảo Thuần mãi vẫn không phản hồi.
Bạc Hàn Nghiêu cảm thấy có lẽ là tin nhắn của cậu có hơi mơ hồ về mặt ngữ nghĩa, bèn gửi thêm một câu nữa: 【Cô đang ở đâu?】
Một phút sau, Giang Bảo Thuần cuối cùng cũng trả lời: 【Lần sau nhé, tôi về nhà rồi.】
Bạc Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm dòng chữ ấy, bỗng dưng có cảm giác bị lừa. Nhưng lại không biết mình bị lừa chuyện gì, bị gạt điều gì.
Cậu ngừng một lát, cầm điện thoại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi lần nữa mở đoạn ghi âm Giang Bảo Thuần gửi, trong lòng Bạc Hàn Nghiêu đầy giằng xé.
Cậu cảm thấy bản thân hình như hơi… rảnh quá.
Một đoạn ghi âm như vậy, sao cậu lại phải vào tận nhà vệ sinh chỉ để nghe lại?
Vẻ mặt của Bạc Hàn Nghiêu vẫn rất bình tĩnh, dường như cậu rất rõ mình đang làm gì, cũng có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, động tác bấm phát lại của cậu, lại chẳng hề có chút do dự.
Ở khoảng cách gần, giọng Giang Bảo Thuần càng ngọt, càng dính, giống như quýt mật mùa hè được thúc chín bằng hóa chất, ngọt tới mức khiến vòm họng tê dại.
Vài phút trôi qua, cái cảm giác ngọt gắt nhân tạo ấy vẫn còn đọng lại ở lồng ngực cậu, mãi chẳng tan đi.
Bạc Hàn Nghiêu nghĩ, có lẽ là vì cậu trả lời quá chậm, nên Giang Bảo Thuần mới không muốn đi ăn cùng cậu.
Nếu khi đó cậu trả lời nhanh hơn một chút, chắc hẳn cô sẽ vui vẻ đi đặt bàn rồi.
Lúc này, một tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Bạc Hàn Nghiêu cúi đầu nhìn, phát hiện là một số lạ gửi đến, một câu, một tấm ảnh, kèm theo một file ghi âm.【Bạn gái cậu với cha cậu có phải thân thiết quá không?】
***