Kiếm Các văn linh – Chương 20

Chương 20

***

Hôm nay Kiếm Phu Tử vẫn đang giảng giải những chiêu thức kiếm cơ bản nhất, trên mặt như thường lệ viết đầy hai chữ “không vui”: 

“Ngàn dặm đài cao, bắt đầu từ nắm đất nhỏ; cây to ôm không xuể, sinh từ mầm cỏ bé tẹo. Đám các ngươi thật sự cho rằng mình đã học được rồi sao? Ta nói cho các ngươi biết, mười người thì tám kẻ học mò!”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 19

Chương 19

***

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể tin rằng trên đời này lại có người sống mãnh liệt đến thế? Tựa như một ngọn lửa, đã bùng cháy thì sẽ lan tràn khắp núi đồi. Chỉ biết tiến về phía trước, tuyệt không thối lui. Trừ phi thiêu rụi hết thảy những gì nàng gặp phải, kể cả bản thân mình, ngọn lửa ấy mới chịu ngừng, mới chịu tắt.

Vương Thứ ngơ ngác nhìn Chu Mãn bình thản đứng đó.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 18

Chương 18

***

Nỗi tiếc nuối của Chu Mãn thực ra cũng không phải giả vờ, chỉ là lời nói ngoài miệng là “rất muốn gặp”, còn trong lòng lại nghĩ: Ta và người này chỉ có thể sống sót một kẻ, tiếc rằng không thể sớm gặp, giết sớm cho xong.

Dĩ nhiên Kim Bất Hoán không nghe ra chút sơ hở nào.

Hắn nhìn Chu Mãn trong chốc lát, thản nhiên nói: “Vị đó đâu cần phải giống chúng ta, vội vã nhập học đúng thời hạn. Nói không chừng, hôm nào đó sẽ tự mình tới thôi.”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 17

Chương 17

***

Dù trời đã không còn sớm, nàng vẫn đứng dưới mái hiên, thong thả uống hết chén trà đã được làm ngọt, rồi mới cáo từ Vương Thứ. 

Lần này tới đây, vốn chỉ để nói một tiếng cảm ơn.

Vương Thứ tiễn nàng hai bước, rồi dừng lại bên ngoài Xuân Phong Đường, đứng nhìn bóng dáng Chu Mãn như vệt mực nước, dần dần tan vào sắc tím khói mờ của núi non buổi hoàng hôn, hướng Đông Xá mà đi.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 16

Chương 16

***

Kỳ thực lời vừa thốt ra, Triệu Nghê Thường đã biết mình nói lỡ. Nhưng nghĩ lại, đã không có khả năng vãn hồi, mà cũng chẳng cần phải thu lại, nói thì nói thôi.

Nàng chỉ nhẹ nhàng đặt mâm gỗ xuống, bước về phía Chu Mãn.

Từ đầu đến cuối, Chu Mãn vẫn ngồi bên bàn, chưa từng động đậy, ngay cả khi Thích Đồng đến cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, tuyệt không đứng dậy.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 14

Chương 14

***

Vị “khổ chủ” mấy hôm trước vừa bị Chu Mãn “cướp bóc”, hôm nay khoác lên người một chiếc trường bào màu đá xanh, như sóng triều xuân từ bến nổi lên, tà áo tay áo thêu chỉ vàng tinh xảo, bên hông vẫn treo đủ ba vật: lệnh kiếm, bút lông cũ và bàn tính, ngay cả cây quạt rắc vàng trên tay cũng chưa đổi.

Người vừa bước vào, ánh mắt đã lập tức lướt về phía Chu Mãn.

Chu Mãn vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao đêm hôm đó ở Giáp Kim Cốc nàng đã che mặt, lúc để lộ thân hình thì đúng lúc mây đen che trăng, trong cốc tối om; dù là đối đầu hay nói chuyện riêng với Kim Bất Hoán, nàng đều cố ý đè thấp giọng nói, tự nhủ chắc không có sơ hở gì.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 13

Chương 13

***

Tâm khế đã lập, Vi Huyền cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ông cẩn thận đặt ngọc giản đỏ rực ấy vào một chiếc hộp sắt đen, sau đó cẩn thận cất cả hộp gọn vào tay áo. Xem như nửa tháng vất vả này không uổng phí.

Vi Huyền nghiêm chỉnh khom người, chắp tay hành lễ thật sâu với Chu Mãn: “Vi Huyền thay mặt Thần Đô Vương thị, cảm tạ đại ân đại đức của Chu cô nương.”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 12

Chương 12

***

Giết người?

Chu Mãn thấy cậu cả người là máu, đã thấy có gì đó không ổn, vừa nghe đến câu kia, da đầu lập tức tê rần.

Bao nhiêu suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhưng nàng không hỏi lấy một lời nào, chỉ nói: “Dẫn ta đi xem.”

Thành Phương Trai bèn dẫn nàng rời khỏi thôn, trên đường vì hoảng loạn, suýt nữa còn vấp ngã.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 11


Chương 11

***

Chu Mãn đội mưa trở về nhà, không mở cửa cổng gỗ, sợ tiếng động quấy nhiễu đến hàng xóm xung quanh, bèn nhẹ nhàng trèo qua hàng rào trúc, vào sân rồi mở cửa phòng.

Áo choàng ngoài và quần áo trong đều đã ướt sũng.

Nàng cởi lớp áo ướt, trước tiên băng bó vết thương ở cánh tay trái, rắc thuốc trị mang từ y quán về lên vết thương. Da thịt bị rách lập tức được cầm máu, ngay cả cơn đau cũng bị đè nén xuống, dịu đi không ít.

Continue reading