Kiếm Các văn linh – Chương 40

Chương 40

***

Người ngoài có lẽ sẽ thấy nàng thiếu một đoạn ngón út, thế nào cũng chẳng dính dáng gì đến chữ “Mãn”, thế nhưng Chu Mãn dường như lại không nghĩ như vậy.

Kim Bất Hoán không khỏi ngẩn ra, một lúc sau mới bỗng nhiên phản ứng lại: “Khoan đã, ý ngươi vừa rồi… là đồng ý sao?”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 39

Chương 39

***

Vi Huyền vẫn hoảng hốt như trong mộng, Vương Thứ lại nói thêm điều gì đó, song ông ta chẳng nghe được, trong đầu chỉ còn văng vẳng một câu duy nhất: “Ta không muốn.”

Khi ông ta từ trong phòng bước ra, câu ấy vẫn cứ vọng mãi trong tâm trí.

Nhất Mệnh tiên sinh đã đứng đợi dưới hành lang một lúc.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 38

Chương 38

***

Từ xa trông theo bóng dáng Chu Mãn rời đi, Thương Lục chau mày, vẻ mặt nặng nề: “Sao nàng ta lại xuất hiện trong Bệnh Mai Quán?”

Vẻ mặt Vi Huyền cũng chẳng nhẹ nhõm hơn: “Nàng đã được Vương thị tiến cử vào học cung, theo lý mà nói, công tử vốn sẽ không nguyện ý kết giao với nàng mới phải.”

Nếu không phải như vậy, năm đó hắn đâu đến mức phải liều lĩnh đồng ý cho Chu Mãn nhập học cung?

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 36

Chương 36

***

Lúc này sắc trời chiều đã chìm xuống, bóng đêm dần phủ, thế nhưng khi người kia nở nụ cười, đôi mắt đen thẳm hiếm hoi lộ ra vài phần sáng rỡ, sinh động hẳn lên, mang theo cảm giác sống động.

Chu Mãn thấy vậy cũng không nhịn được mà bật cười.

Chỉ là, bên tai còn mơ hồ nghe thấy tiếng binh khí va chạm từ phía cổng thành, trong đáy mắt nàng hiện chút u ám, ánh nhìn lại rơi về phía Đông phố Nê Bàn.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 34

Chương 34 

***

Bộ trường sam cũ vấy máu trước đó đã được thay ra, nhưng sắc mặt hắn lại càng thêm tái nhợt, giữa chân mày khẽ nhíu, tầng bệnh khí vốn mơ hồ phảng phất kia, nay lại hiện lên rõ rệt.

Trên phố người qua kẻ lại không ít, hắn chỉ chăm chú bước đi, hoàn toàn không chú ý đến cảnh vật xung quanh.

Chu Mãn đứng từ xa dõi theo hắn, nhìn càng lâu, mày càng nhíu chặt: Tên ốm yếu này không nằm trong y quán tĩnh dưỡng, lại định đi đâu nữa?

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 33

Chương 33

***

Hành lang bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Trên gương mặt Chu Mãn đã không còn chút biểu cảm nào, nơi đáy mắt cũng chẳng vương chút hơi ấm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thứ trước mặt: “Ta nói hươu nói vượn? Chẳng lẽ có nửa câu nào ta nói là hư giả, là sai trái?”

Vương Thứ đáp: “Nhưng mà—”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 32

Chương 32

***

Dẫu sao thì Trần Tự cũng là người cùng lớn lên với huynh muội Tống gia, lại là gia thần của Tống thị. Cho dù không kể chút tình nghĩa thời thơ ấu, thì với thân phận chủ nhà, nếu sau khi gia thần gặp nạn mà lại chẳng có lấy một động thái gì, há chẳng khiến những kẻ đang trung tâm vì Tống thị phải lạnh lòng sao?

Tống Lan Chân tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Continue reading