Đông Quân – Chương 11

Chương 11

***

Hàn Sương ngoan ngoãn ghé sát thêm một chút, nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói: “Hơn một tháng trước vào một buổi tối, Thần quận vương vì ăn không tiêu nên trằn trọc khó ngủ. Thuốc tiêu thực mà Thái y kê trước đó đã dùng hết, thiếp thân muốn đến Thái y viện lấy thêm ít dược hoàn cho Quận vương, vì vội nên chọn đi đường tắt. Khi đang đi, thiếp thân bất chợt nghe thấy trong bóng tối có một đôi nam nữ đang thì thầm với nhau. Vì tò mò, thiếp thân lặng lẽ lại gần xem thử, không ngờ lại phát hiện hai người đó chính là Tiêu thái hậu và Ngu đại nhân.”

Doanh Đông Quân cau mày nói: “Ngu Thuấn Thần thân là phụ chính đại thần, thỉnh thoảng ở lại trong cung cũng không có gì lạ. Có lẽ bọn họ chỉ đang bàn chuyện triều chính cũng chưa biết chừng!”

Continue reading

Đông Quân – Chương 10

Chương 10

***

Doanh Đông Quân cũng không bất ngờ về thân phận của nàng.

Lúc ở Thọ Tiên cung, Thái hoàng thái hậu chỉ giới thiệu Doanh Thần mà không nhắc đến vị phu nhân này, rõ ràng địa vị không cao. Nhưng cách nàng ta đối xử với Doanh Thần lại không giống chủ tớ bình thường, cộng thêm dung mạo có ba phần tương tự, Doanh Đông Quân đã đoán được vài phần.

Về chuyện người này nói đã gặp nàng vài lần thì cũng chẳng có gì lạ. Năm xưa, nàng thường xuyên ra vào phủ Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử mỗi khi rảnh rỗi lại thích gọi ca kỹ tới đàn hát tiêu khiển.

Continue reading

Đông Quân – Chương 9

Chương 9

***

Thái hoàng thái hậu cảm thấy chứng đau đầu của mình lại nặng thêm.

Bà thật sự không có cách nào trị được đứa cháu gái ngang bướng này, chỉ đành ôm trán, cố nén mệt mỏi mà nói: “Được rồi, được rồi, tổ mẫu sẽ giúp con tìm theo yêu cầu trước. Ta hơi đau đầu, hôm nay mọi người về trước đi.”

Vị phụ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng vội vàng hành lễ cáo lui cùng Doanh Thần. Chờ hai người họ rời đi, Doanh Đông Quân vẫn ngồi yên như núi, không nhúc nhích.

Continue reading

Đông Quân – Chương 8

Chương 8

***

“Phò mã?”

Thừa Bình công chúa dường như nhớ ra điều gì đó, chống cằm lười biếng nói: “Con nhớ mang máng mười năm trước, phụ hoàng từng chọn cho con một người? Người đó tuy không đẹp bằng Ngu lang, nhưng cũng coi như anh tuấn, miễn cưỡng lọt vào mắt. Hơn nữa, gia thế cũng tạm chấp nhận được. Dù sao cũng phải chọn một phò mã, người quen vẫn hơn người lạ, vậy thì cứ chọn hắn đi. Con tin vào mắt nhìn nam nhân của phụ hoàng.”

Giọng điệu thờ ơ của Thừa Bình công chúa khiến khóe miệng Thái hoàng thái hậu giật nhẹ.

Continue reading

Đông Quân – Chương 7

Chương 7

***

“Sao lại vắng lặng thế này? Ta nhớ trước đây tổ mẫu rất thích náo nhiệt mà.”

Sau khi tiến vào Thọ Tiên cung, Doanh Đông Quân phát hiện trong cung chỉ có rất ít cung nhân hầu hạ. Ngoài người canh giữ ở cửa cung, dọc đường đi hầu như không thấy bóng dáng ai, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng nói chuyện nào.

Hoa ma ma hạ giọng giải thích: “Mấy năm nay, nương nương mắc chứng đau đầu, không chịu được tiếng ồn ào, nên đã cho lui hết những người không cần thiết, chỉ giữ lại vài người hầu hạ việc thường ngày.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 6

Chương 6

***

Lời của Doanh Đông Quân khiến sắc mặt Tiêu Huệ tái nhợt. Nàng ta há miệng định phản bác, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Mãi đến lúc này, Tiêu Huệ mới nhận ra Thừa Bình công chúa hôm nay lại mặc tang phục.

Trong dân gian, người ta để tang phụ mẫu ba năm. Nhưng theo lễ chế của Đại Thánh triều, sau khi Tiên hoàng băng hà, tân hoàng đế, hậu phi, bá quan và bách tính đều dùng ngày thay tháng, chỉ cần để tang hai mươi bảy ngày. Qua hai mươi bảy ngày, mọi người có thể bỏ phục tang, khôi phục lại mọi chuyện cưới gả, tang ma như thường.

Continue reading

Đông Quân – Chương 5

Chương 5

***

Gã hoạn quan trông còn trẻ, hẳn không phải là người đã từng trải qua thời kỳ Doanh Đông Quân hoành hành ngang ngược trong hậu cung Đại Thánh triều.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiêu Huệ, hắn nhận lấy lệnh bài từ tay Tiểu Cát Tường, nghiêm túc nói: “Các vị hãy chờ một chút, hiện tại Thái hậu nương nương vẫn đang ở Cần Chính điện bàn bạc quốc sự với các đại thần. Hôm nay có rảnh tiếp kiến hay không, đợi tin tức rồi hãy nói.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 4

Chương 4

***

Thừa Bình công chúa nghe vậy im lặng trong chốc lát, sau đó quay sang nổi giận với Tiểu Cát Tường: “Chuyện quan trọng như vậy, tại sao sau khi ta tỉnh lại ngươi không bẩm báo?”

Tiểu Cát Tường lập tức dùng tay ra hiệu.

Chu Diễm nhìn động tác của hắn, theo thói quen chuyển đổi thành lời nói ở trong đầu: “Điện hạ đã hôn mê suốt mười năm. Khi trước, người để mắt đến kẻ nào thì kẻ đó vừa có tài vừa có sắc. Những kẻ như vậy, nếu mười năm rồi mà vẫn không thăng tiến, cũng chưa lấy vợ sinh con, vậy ắt hẳn là không còn trên đời nữa. Những người vẫn còn sống, tất cả đều đã khác xưa rồi.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 3

Chương 3

***

Việc chuẩn bị xe ngựa không thuộc phạm vi trách nhiệm của Tiểu Cát Tường, nên hắn đi tìm Gia lệnh của phủ công chúa.

Gia lệnh của công chúa là một chức quan của phủ, giữ chức Cửu phẩm.

Trước khi Tiên hoàng băng hà, Thừa Bình công chúa chưa từng ở phủ công chúa, nên trong phủ cũng không có thuộc quan nào được sắp xếp. Chỉ đến khi Tiên hoàng qua đời, công chúa đang hôn mê bị đưa tới đây, vị Gia lệnh họ Chu tên Diễm này mới vội vàng được bổ nhiệm.

Continue reading