Bấm tay tính toán – Chương 32

Chương 32: Vào mộ

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Ngoài nguyên chủ là dưỡng nữ, Từ gia còn có nữ nhi tên là Từ San San năm nay đã mười bảy và một ấu tử tên Từ Thủy Thủy chỉ mới sáu tuổi.

Mao Mao hỏi nàng: “Sơn, giờ làm sao đây?”

Từ Sơn Sơn phủi bụi trên tay, bình thản nói: “Trước tiên đi điều tra xem Từ gia rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì.”

“Hỏi ai bây giờ? Bà lão lúc nãy đó có vẻ rất né tránh chuyện này.”

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 31

Chương 31: Từ Gia

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Từ nhỏ đã là “ngôi sao may mắn” – Trì Giang Đông không thể hiểu được việc một người khi gặp vận xui thì xui đến mức nào.

Họa vô đơn chí, tai ương chồng chất, chuyện xấu cứ thế nối tiếp nhau mà đến. Khi Trì Giang Đông uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, đi đường gặp họa từ trên trời rơi xuống, thậm chí ngủ cũng suýt bị ngạt thở… cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của từ “xui xẻo” mà Từ Sơn Sơn đã nói.

Mỗi đêm, hắn nằm trên giường, trong đầu đầy những câu oán giận, tự nhủ phải dũng cảm đối mặt với những “tai họa” sẽ ập đến vào ngày mai.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 30

Chương 30: Xui xẻo

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Ngay khi có được hai pháp khí phù hợp với mệnh số, khuôn mặt nhợt nhạt và tiều tụy của Từ Sơn Sơn đã nhanh chóng khôi phục, thay đổi rõ rệt có thể nhìn bằng mắt thường.

Cảnh tượng kỳ diệu này khiến Gia Thiện và Trì Giang Đông lập tức xóa tan nghi ngờ trong lòng.

Có vẻ như nàng ấy không hề nói dối, phương pháp này thực sự có thể cứu người.

“Dù các ngươi làm gì cũng vô ích thôi!”

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 29

Chương 29: Ma sư

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Gia Thiện đột ngột mở mắt, ánh sáng xanh u ám phản chiếu trên gương mặt không tì vết, hắn vung tay áo, đập mạnh, bụi và lá bay tán loạn, nhưng lại thấy ánh lửa của đèn đầu lâu vẫn không hề tắt.

Thay vào đó, bản thân hắn đột ngột bị một lực đập ngược lại, sắc mặt tái nhợt.

“Gia Thiện đại sư!” Trì Giang Đông vội vàng bước lên, đỡ lấy hắn.

Trì Giang Đông vốn đã đi khắp giang hồ, nghe không ít chuyện kỳ bí.

Hắn cau mày, nghi ngờ hỏi: “Trong Cưu Châu có người hiểu về thuật kỳ, chẳng lẽ ngươi là… Thiên Sư?”

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 28

Chương 28: Thiên đăng

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Từ Sơn Sơn do dự nói: “Ngươi sẽ không định…”

Trì Giang Đông giận dữ cắt ngang: “Không phải!”

Hắn phẫn nộ lau mắt bằng tay áo, đôi mắt sáng như sao giờ đây càng đỏ hơn.

Mẹ nó thật sự quá mất mặt! Trì Giang Đông không thể ở lại thêm được nữa, hắn quay lưng, như muốn trốn chạy vào màn đêm đen thẳm.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 27

Chương 27: Toàn diệt

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Cảnh tượng trước mắt thật sự khiến người ta kinh hãi đến mất mật!

Người của Trần Vương đều sững sờ, hoàn toàn không thể hiểu nổi sự kinh hoàng này, cảm giác như có thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ họng họ, khiến bọn họ không thở nổi.

“Ngươi… ngươi là ai?!”

“Ngươi có biết ngươi vừa giết ai không?”

Mưu sĩ của Trần Vương cùng đám sát thủ, nhân sĩ giang hồ và thị vệ đứng đối diện một nữ nhân tay không tấc sắt, vậy mà giọng nói lại lộ rõ vẻ run sợ.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 26

Chương 26: Trì Giang Đông 

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Chỉ e không phải một mình hắn, mà bảy vị vương gia đều muốn tạo phản. Đến lúc đó, Cảnh quốc đại loạn, làm gì còn thời gian mà bận tâm tới những vụ thảm sát diệt môn này.”

Lời phân tích này như một nhát dao lạnh lẽo đâm thẳng vào lòng người nhà họ Đường, khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh toát, một cảm giác tuyệt vọng cùng cực bao trùm, đến cả hô hấp cũng trở nên ngột ngạt.

Một loạt mũi tên bay vụt vào trong sân, vút vút vút — cắm phập vào song cửa sổ, số còn lại xuyên qua các họa tiết chạm trổ, làm rơi rụng không ít bài vị.

Nhìn những mũi tên sắc bén và lạnh lẽo, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 25

Chương 25: Trả thù

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Sau khi bỏ phiếu xong, ba vị công gia bắt đầu kiểm phiếu. Chỉ có khoảng mười mấy, hai mươi phiếu, nên kết quả rất nhanh đã có.

Số phiếu của hai bên phản đối và ủng hộ có sự chênh lệch đáng kể.

“A công, thế nào rồi?” Một người nóng ruột cất tiếng hỏi trước.

Nông Công vẫn giữ được sự bình tĩnh, nét mặt ông không có nhiều biến đổi. Sau khi liếc nhìn Phúc Công và Hải Công, ông mới chậm rãi nói: “Ngày mai chúng ta sẽ công bố chính thức, còn bây giờ mọi người cứ trở về trước đi.”

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 24

Chương 24: Tuổi thọ

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Gia Thiện cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Mở miệng đã đòi ba mươi năm tuổi thọ, nàng đến đây để cứu người hay là Diêm Vương đến đòi mạng?

Ba vị công gia sắc mặt xám xanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Từ Sơn Sơn khẽ ngẩng đầu: “Trên người các ngài không có thứ gì ta thấy đáng giá. Vì vậy, trao đổi hay không, hoàn toàn do các ngài tự quyết định.”

Nếu nàng mở miệng đòi tiền, có lẽ họ sẽ cho rằng nàng lại đang lừa đảo. Nhưng việc nàng đòi “thù lao” là một thứ mơ hồ và quý giá như tuổi thọ lại khiến họ càng thêm chần chừ.

Tuổi thọ là thứ chẳng ai dễ dàng đem ra trao đổi, đặc biệt là ba người họ tuổi đã không còn trẻ. Nếu mất thêm mười năm, ai biết còn sống được bao lâu?

Hải công tính tình nóng nảy, trừng mắt nhìn Từ Sơn Sơn: “Ngươi có thể đoạt tuổi thọ của người khác? Từ Sơn Sơn, e rằng ngay cả sư phụ ngươi cũng không dám nói những lời này!”

“Đoạt được hay không là việc của ta, đồng ý hay không là việc của các ngài. Ta từng nói, nhà họ Đường có thể chỉ vì bước sai mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng cũng có một con đường khác để một bước lên mây.”

“Nếu có con đường khác thì là gì?” Nông công truy hỏi.

Hiện tại, họ chỉ có hai lựa chọn: Chấp nhận hay từ chối Trần Vương.

Nhưng họ không biết lựa chọn nào dẫn đến vạn kiếp bất phục, lựa chọn nào giúp họ một bước lên mây.

Từ Sơn Sơn chỉ mỉm cười không đáp.

Rõ ràng, nếu nàng mở miệng nói tiếp, đó sẽ là một cái giá khác.

Ba vị công gia mỗi người một vẻ, nhưng trong lòng đều rối ren, đau khổ. Tuổi thọ của bản thân, sự an nguy của cả gia tộc và tương lai giàu sang phú quý, tất cả khiến bọn họ không dám đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Câu nói nhẹ nhàng của Từ Sơn Sơn lại như nhát dao sắc bén, khiến họ không ngừng hao mòn ý chí.

Khi ba vị công gia sắc mặt ảm đạm, bước loạng choạng rời đi, Gia Thiện mới hỏi nàng:
“Những gì nàng nói ban nãy là thật sao?”

Từ Sơn Sơn cầm lên một bản chép tay của Gia Thiện. Nét chữ nghiêm cẩn, mỗi đường mỗi nét đều hết sức dụng tâm.

Sự khác biệt so với nét chữ “nghiêng ngả” của nàng không khỏi khiến nàng cười nhẹ:
“Là thật.”

Gia Thiện im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu đổi bằng tuổi thọ của bần tăng thì sao?”

Từ Sơn Sơn liếc nhìn hắn: “Ta đã nói, ta cần một thứ cực kỳ quan trọng của mỗi người. Tuổi thọ đối với ngài, không phải thứ quan trọng nhất, nên ngài không thể thay họ.”

Gia Thiện lờ mờ hiểu rằng, thái độ của nàng đối với nhà họ Đường rất mơ hồ. Không phải là ác ý, nhưng cũng không phải thiện ý.

Có lẽ, nàng cố tình để lại “mồi nhử”, là muốn trừng phạt ba vị công gia, hoặc là để trả thù chuyện hủy hôn. Hắn không thể nhìn thấu.

“Bần tăng có thể để nàng tùy ý lấy đi thứ quan trọng nhất trên người bần tăng.”

Hắn thẳng thắn, không hổ danh là người được nàng đánh giá là “Thánh phụ”.

Từ Sơn Sơn chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì… sự trong trắng của ngài, có được không?”

Ban đầu, Gia Thiện dường như không hiểu ý nghĩa của từ này. Sau một lát ngẫm nghĩ, cả người hắn như hóa đá, lộ vẻ kinh ngạc khó tin.

Nàng quay mặt đi, che miệng cười khẽ, tiếc nuối nói: “Xem ra là không được rồi.”

Gia Thiện hít sâu một hơi: “Từ Sơn Sơn, nàng đến nhà họ Đường rốt cuộc có ý đồ gì?”

“Không phải ngài mời ta đến… để chép kinh sao?” Nàng giả vờ không hiểu.

Khuôn mặt Gia Thiện trở nên lạnh lùng, như một vị Phật đang nghiêm giữ giới luật của mình: “Là nàng muốn đến.”

Nếu nàng không muốn, hắn không thể ép nàng thay đổi ý định. Điều này hắn đã lờ mờ nhận ra.

Người này thật sự là một kẻ có tâm tư nhạy bén.

Từ Sơn Sơn lại nói: “Ngài không muốn biết ta đến làm gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải ngài đã quyết định cắt đứt trần duyên, hướng đến ngôi Phật đài thanh tịnh của mình? Là người ngoài thế tục, cớ gì lại dấn thân vào vũng nước đục này?”

“Bần tăng đưa nàng đến nhà họ Đường, bất kể nàng làm gì, đó đều là trách nhiệm của bần tăng.” Hắn kiên quyết không lùi bước.

Nếu đã vậy, Từ Sơn Sơn cũng không ngần ngại nói thẳng: “Diệt một gia tộc hay giết một người, còn tùy vào lựa chọn của nhà họ Đường.”

Lúc này, dù Gia Thiện không sử dụng “thuật vọng khí,” hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng quanh thân Từ Sơn Sơn tựa như có một dòng nước mãnh liệt cuốn qua. Những vết nứt đen sì, không một tiếng động nhưng đầy đáng sợ, lan rộng từ dưới chân nàng.

Dẫu nàng cười dịu dàng đến mức nào, dẫu nàng luôn miệng nói muốn hóa giải tai họa cho người khác, bản chất của nàng… vẫn là màu đen.

Đêm đó, mây đen che lấp ánh trăng. Cảnh tượng “mây che trăng, quỷ gõ cửa” như đang ám chỉ điều gì, gió lùa qua tán cây, tiếng như quỷ khóc gào thét.

Từ Sơn Sơn đứng yên lặng giữa sân tối, ánh sáng nhạt nhòa như bị bóng đen nuốt chửng. Mao Mao, chú vẹt nhỏ đậu trên vai nàng, cất tiếng hỏi: “Sơn, giờ nàng có tính ra được không?”

“Nhờ sinh khí hút được từ Đường Gia Thiện nuôi dưỡng cơ thể, miễn cưỡng ta có thể dùng Thái Ất Thần Số để đoán vận nước. Nhưng không kịp nữa rồi, cục diện Cảnh quốc chia làm tám phần đã là số mệnh, không thể do con người xoay chuyển.”

Kiếp nạn thuộc về mảnh đất này cũng sẽ thuận theo thiên mệnh mà đến.

Mao Mao trầm ngâm, “Nàng nói xem, có phải kẻ chủ mưu hoán đổi linh hồn của nàng và Từ Sơn Sơn, tạo nên tình cảnh hiện tại chính là một trong bảy vị vương không?”

Mao Mao càng nghĩ càng thấy chắc chắn với phán đoán của mình: “Bọn họ âm thầm cấu kết với người đó, muốn đảo lộn trời đất. Người đời đều biết, nếu không có Đại Quốc Sư trấn giữ, một mình Nhạc đế căn bản không thể giữ nổi Cảnh quốc.”

Từ Sơn Sơn từ từ ngước mắt lên, đôi con ngươi đen thẳm phản chiếu những tầng mây đen cuồn cuộn như mực loang trên bầu trời: “Hà tất phải đoán? Có phải hay không, chỉ cần bắt từng người đến tra hỏi thì sẽ biết ngay thôi.”

Mao Mao yêu chết dáng vẻ bất cần của nàng lúc này, nó nhảy lên vai nàng, cọ cọ thân mình như lấy lòng.

“À phải rồi, Trần Vương định kéo Đường gia về phe mình. Nếu Đường gia chọn làm kẻ phản bội, cùng phe với nghịch thần tặc tử, thì chỉ có một kết cục duy nhất: Chết cả nhà.”

Từ Sơn Sơn vuốt ve bộ lông mềm mại ấm áp của nó: “Ngươi tàn nhẫn lên thì có vẻ cũng giống như Nhạc điểu trong truyền thuyết đấy chứ nhỉ.”

“Tất nhiên rồi, vật giống chủ nhân mà.” Đôi mắt đỏ ánh lên sự lạnh lùng.

Ba vị công gia sau khi trở về lập tức tổ chức một cuộc họp gia tộc tại sảnh đường.

Tất cả các thành viên có huyết thống trực hệ của Đường gia đều được triệu hồi khẩn cấp, tụ họp đông đủ.

Gia Thiện cùng đệ đệ Đường Gia Du cũng có mặt.

Phúc Công diện lễ phục chỉ dùng trong những dịp trọng đại như tế tổ. Bộ y phục trang trọng càng làm nổi bật tính nghiêm trọng của sự việc.

“Chuyện đã nói rõ với mọi người. Hiện tại, Đường gia cần tập trung mưu trí của cả tộc để quyết định bước đi tiếp theo: Hợp tác với Trần Vương làm nên đại sự hay dứt khoát từ chối. Quyết định này sẽ do chúng ta cùng nhau đưa ra!”

“A công, cháu thấy nên đồng ý. Nhà Đường chúng ta tuy là phú hào số một Giang Lăng, nhưng từ xưa dân không đấu nổi quan. Nếu sau này Trần Vương thật sự đăng cơ, chẳng phải Đường gia ta sẽ có công theo rồng?”

“Không được, Trần Vương ta đã nghe danh từ lâu, chỉ sợ là bảo hổ lột da. Nếu hắn lên ngôi, nhất định sẽ thanh trừng những người biết quá nhiều về những chuyện xấu xa của hắn. Khi đó, Đường gia ta sẽ ra sao?”

“Hay là trước mắt cứ giả vờ đồng ý, sau này tìm cách khác?”

“Vớ vẩn! Ngươi nghĩ đây là trò trẻ con sao? Một khi đã liên quan đến việc mưu phản của Trần Vương, làm gì còn đường lui!”

Các thành viên trong gia tộc mồm năm miệng mười tranh luận, ba vị công gia ngồi trên cao, lòng đầy mâu thuẫn nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như núi để trấn an lòng người.

“Nếu đã bất đồng ý kiến, chi bằng bỏ phiếu quyết định.”

Đường Gia Du len lén kéo tay áo Gia Thiện: “Ca, chúng ta bỏ phiếu theo bên nào?”

“Theo lòng mình.”

“Theo lòng mình?” Gia Du mới mười lăm tuổi, chưa hiểu hết ý nghĩa câu này, bối rối: “Đệ… đệ không muốn làm nghịch thần tặc tử, nhưng cũng không muốn chết.”

Gia Thiện nhìn hắn, ánh mắt đầy khoan dung và ấm áp: “Không muốn chết là bản năng con người. Nhưng không muốn làm điều gì đó, đó mới là làm theo lòng mình.”

Đôi mắt Gia Du chợt sáng lên: “Đệ hiểu rồi!”

Trên xà nhà, một con vẹt lông xanh lặng lẽ đậu, đôi mắt đỏ rực kỳ dị chăm chú theo dõi kết quả cuộc bỏ phiếu bên dưới.

(Chương 24 kết thúc)

Chương 25

Bấm tay tính toán – Chương 23

Chương 23: Khám xương

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Nàng đang làm gì vậy?”

Gia Thiện thu lại ánh mắt nâu nhạt, giọng nói bình thản nhưng vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh.

Từ Sơn Sơn đặt tay lên mu bàn tay hắn, thầm nghĩ nếu giờ nói thật thì có khi bị đánh, vì vậy nàng kiếm đại một cái cớ: “Ta giỏi xem bói qua xương, muốn thử xem cho ngài một chút.”

Làm thần côn quả là có lợi, chiếm tiện nghi cũng không gọi là chiếm tiện nghi, mà là thuật xem xương, có thể đoán phú quý hay cát hung.

Gia Thiện trở về dáng vẻ uy nghiêm, cúi mắt liếc nhìn bàn tay “không yên phận” của nàng.

Nàng không chỉ chạm vào, mà còn bóp, nhấn, lúc nặng lúc nhẹ. Hắn cảm nhận được một luồng hơi ấm dễ chịu từ nơi tiếp xúc lan tỏa, khiến hắn không tự nhiên.

“Dù núi có cao rộng, cuối cùng cũng sẽ tiêu biến; biển cả dù sâu thẳm, đến lúc cũng sẽ cạn khô; mặt trời mặt trăng dù sáng tỏ, chẳng mấy chốc cũng sẽ lặn tắt. Sinh mệnh vô thường biến đổi, không cần quá bận tâm.”

“Những tư tưởng cao siêu như vậy, ta chưa học được. Nhưng biết ơn báo đáp thì ta hiểu. Ngài đã vất vả chép kinh, giảng giải Phật lý, khai sáng trí tuệ cho ta. Ta sẽ dùng kỹ năng của mình để giúp ngài chia bớt ưu phiền.”

Ánh mắt nàng bình yên lạ thường, mái tóc đen óng buông rủ trên vai như dòng suối tơ, toát lên vẻ thần thánh huyền bí, không hề có chút ô uế hay tà niệm.

Nàng đã đưa ý nghĩa từ “đạo mạo nghiêm trang” lên một tầm cao mới.

Gia Thiện vốn không giỏi từ chối ý tốt của người khác, đặc biệt là khi ánh mắt và giọng nói của nàng chân thành đến vậy…

Nàng thực sự là Từ Sơn Sơn trước kia sao?

Một con người, liệu có thể thay đổi từ trong ra ngoài, hoàn toàn biến thành một người khác không?

Gia Thiện thường xuyên bị vướng vào câu hỏi này.

Mao Mao: “…Sơn, nàng nói nhảm như vậy mà hắn cũng tin. Nàng đúng là ức hiếp người lương thiện!”

Từ Sơn Sơn: “Xem xương là thật. Dùng ngôn linh tiêu hao nhiều quá, nên tiện thể hấp thụ chút sinh khí dồi dào của hắn để bổ sung. Đây không tính là ức hiếp, nhiều lắm thì… coi như ta bị chiếm lợi.”

Mao Mao: “…” Khác gì nhau?

“Người tốt, không ổn rồi.” Nàng hơi nhíu mày, biểu cảm nghiêm trọng pha chút nghi hoặc, trông giống hệt đang bày trò lừa đảo.

Gia Thiện vốn không để tâm đến vận mệnh tương lai của mình, nhưng lại bị sắc mặt của nàng gây chú ý. Nàng từng đối mặt với nguy cơ một tòa thành bị diệt mà vẫn thản nhiên, thế nhưng giờ khi xem bói cho hắn lại nhíu mày như vậy, rõ ràng là vấn đề rất nghiêm trọng.

Hắn trấn tĩnh: “Không sao, đời người ai mà không chết…”

Chưa nói xong, Từ Sơn Sơn đã nghiêm túc cắt lời: “Chỉ xem xương tay thì chưa đủ chính xác, người tốt, cần phải xem cả xương đầu nữa.”

Gia Thiện bối rối, theo phản xạ muốn từ chối: “Thật ra thì…”

“Thất lễ rồi.”

Nàng không cho hắn cơ hội từ chối, đưa tay chạm lên khuôn mặt hắn. Động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng, như lông vũ lướt qua, mang đến cảm giác mát lạnh lan tỏa.

Hắn sững sờ nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không biết phải nói gì.

Chẳng mấy chốc, động tác của nàng trở nên mạnh hơn. Từ chạm nhẹ chuyển sang dò xét kỹ lưỡng, ngón tay miết theo đường nét gương mặt, xương cốt của hắn. Hơi ấm từ những đầu ngón tay thấm qua làn da, truyền thẳng đến sâu trong tâm hồn hắn.

Bàn tay hắn siết chặt, kéo tay nàng xuống: “Đủ rồi.”

“Người tốt, đừng sợ bệnh mà giấu bệnh. Chỉ cần xem thêm xương bả vai…”

Gia Thiện nặng giọng: “Buông tay.”

Ở phía bên kia, khi Tam công nghe tin Gia Thiện đưa Từ Sơn Sơn về Thương Khâu vội vã đến ngay. Nhưng vừa bước vào Phật đường, họ được chứng kiến một cảnh tượng khiến cho sững sờ, há hốc miệng.

Chỉ thấy Gia Thiện – người luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới luật Phật gia, không gần nữ sắc – đang bị Từ Sơn Sơn đè xuống!

Từ góc nhìn của họ, rõ ràng là Từ Sơn Sơn chủ động. Nàng “tay trên tay dưới,” một người vô lực phản kháng, một người giống cầm thú ép…mồi?

Họ hít sâu một hơi, cảm giác giận dữ nghẹn lại trong cổ họng, không nói không được.

Hải công lên tiếng trước: “Giữa ban ngày ban mặt, các người… còn ra thể thống gì nữa?!”

Dù là phu thê chưa qua cửa, nhưng… cũng quá nóng vội rồi, phải không? Nàng ta… nàng ta không thể đợi đến ngày thành hôn sao?

“Phúc công, Nông công…”

Gia Thiện dù tâm sáng như gương, nhưng đứng trước tình cảnh này, cũng không khỏi bối rối.

Từ Sơn Sơn nghe có người đến, chẳng những không vội vàng thanh minh mà còn giúp Gia Thiện chỉnh lại vạt áo cà sa bị xộc xệch trước ngực.

“Một người xuất gia như ngài, cốt cách thanh kỳ, số mệnh cao quý, mang trong mình phật cốt trời sinh. Ngài định sẵn có duyên lớn với Phật pháp, kiếp này không tầm thường.”

Gia Thiện nhìn nàng nghiêm túc thốt ra những lời này, mọi nghi ngờ vừa dấy lên trong lòng bỗng tan biến.

Thì ra, nàng không phải đang đùa giỡn, mà thật sự đang xem bói qua xương cho hắn.

Nàng nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời của hắn như hai dòng suối trong vắt, không hề vướng chút khói bụi trần gian.

“Người tốt, thành Phật đi. Ngài không cần để tâm đến lời người khác, chỉ cần chuyên tâm tu thành chính quả, hoàn thành tâm nguyện của mình.”

Ánh ban mai từ ngoài cửa chiếu vào, dịu dàng mà không chói mắt, phủ lên người nàng một lớp viền vàng mềm mại, khiến cả không gian như hòa quyện trong một bầu không khí an nhiên, bình lặng.

Hắn chậm rãi hạ mi mắt, những cảm xúc không rõ ràng cuộn lên trong lòng, ngực như trút bỏ được một nỗi u uất đọng lại từ lâu.

“Ừ.”

Mao Mao: “Sơn, thật nhiều sinh khí đang tràn vào cơ thể nàng. Mao Mao đã tìm ra quy luật rồi, chỉ cần hắn có cảm tình với nàng càng nhiều, nàng càng hấp thu được nhiều hơn từ hắn.”

Bên này, sau khi Từ Sơn Sơn đã “ăn no”, nàng không còn bị “hương khí” trên người Gia Thiện ảnh hưởng nữa.

Nàng đứng dậy. Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy lụa trơn màu nhạt, đôi lông mày rậm cùng hàng mi dài càng làm nổi bật vẻ tươi tắn trên khuôn mặt. Đôi mắt đen láy của nàng có sức hút tự nhiên kỳ lạ, đồng thời toát lên uy nghiêm khiến người khác không dám làm càn.

Nàng quay đầu, lướt ánh mắt qua ba vị công gia. Sau một hồi quan sát kỹ, nàng lên tiếng:
“Ấn đường khắc dấu, mây đen che đỉnh, báo hiệu tai họa sắp ập đến. Xem ra các ngài đã gặp phải rắc rối lớn.”

Sắc mặt ba vị công gia đồng loạt tối sầm: “…”

Chuẩn xác như vậy, rốt cuộc là nàng đoán bừa hay nàng hễ gặp người là nguyền rủa?

“Hôm qua là ngày rằm, quẻ tượng đã ứng nghiệm. Hôm nay các ngài bảo Gia Thiện đại sư mời ta đến nhà họ Đường, là để xin rút quẻ mới hay muốn giải quẻ cũ?”

Trong lòng ba vị công gia đều tràn ngập hoài nghi.

Chuyện đêm qua Trần Vương lén đến nhà họ Đường, bọn họ dám chắc không hề tiết lộ chút tin tức nào ra ngoài.

Nhưng nàng lại tỏ ra như biết rõ mọi chuyện, ánh mắt và thần thái đầy tự tin, khiến họ không cách nào phân biệt thật giả.

Ánh mắt Phúc công sâu thẳm, thử dò hỏi: “Rút quẻ mới thì thế nào? Còn giải quẻ cũ thì ra sao?”

Từ Sơn Sơn đáp: “Quy tắc của ta là: giải quẻ tiêu tai cần phải lấy đi từ người muốn giải quẻ một thứ cực kỳ quan trọng. Còn rút quẻ thì phí sẽ tùy từng người mà định.”

“Thứ cực kỳ quan trọng?”

Nông công nghĩ rằng nàng muốn của cải, bèn nhìn quanh người mình, rồi tháo xuống một miếng ngọc bội màu xanh biếc trên thắt lưng. Miếng ngọc này có giá trị không nhỏ. Ông nói: “Cái này được không?”

Từ Sơn Sơn lắc đầu: “Nếu muốn hóa giải kiếp nạn lần này của nhà họ Đường, e rằng cần phải lấy từ ba vị công gia mỗi người một vật.”

Phúc công không buồn đoán nữa, trực tiếp hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Tiền bạc, nhà họ Đường không thiếu. Họ không sợ nàng đòi nhiều, chỉ sợ nàng không có bản lĩnh, một hơi nuốt chửng chính mình.

Nàng đáp: “Ba vị, mỗi người mười năm tuổi thọ.”

Ba vị công gia kinh ngạc đến sững sờ.

“Ngươi nói cái gì?!”

(Chương 23 kết thúc)

Chương 24