Bấm tay tính toán – Chương 90

Chương 90: Tấn Vương (Phần 2)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Tại biệt viện Vệ gia, trong căn nhà bằng trúc yên tĩnh, Từ Sơn Sơn đang nằm trên chiếc chiếu trúc. Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá xanh sẫm, lốm đốm chiếu xuống người nàng, phía trước là khoảng hoa lựu nở rộ rực rỡ.

Một con vẹt lông xanh lao ra từ tán hoa lựu, kích động kêu lên “Oa oa” rồi vui vẻ vỗ cánh bay vòng quanh Từ Sơn Sơn.

“Sơn~ Sơn~ Mao trở về rồi, Mao Mao trở về rồi~”

Từ Sơn Sơn đưa tay ra, nó liền thu cánh đậu lên cổ tay nàng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại bị gió thổi rối tung trên đầu nó: “Vất vả rồi.”

“Mao vì Sơn, không ngại khổ.”

Nó rúc đầu vào mặt nàng, những lời ngọt ngào cứ như thể không cần tiền mà tuôn ra liên tục.

Từ Sơn Sơn bị nó chọc cười.

Nụ cười này khác hẳn mọi lần trước đây. Không phải là nụ cười hời hợt trên bề mặt, cũng không phải cười lấy lệ, mà là một nụ cười rất thật, rất thân mật.

Tại cổng viện, Vệ Thương Hạo, tỷ đệ Từ gia và Mạc Hàn đều sững sờ nhìn cảnh tượng nàng thân thiết với con vẹt.

Bọn họ chợt nhận ra mình vậy mà lại ghen tị với một con chim!

Họ không phải chưa từng tò mò về con vẹt này, nhưng nó quá thần bí, mà Từ Sơn Sơn chưa từng nói gì về nó.

Họ chỉ biết nó tên là Mao Mao, là một con vẹt biết nói tiếng người, thậm chí còn thông minh hơn cả người.

Nó lúc ẩn lúc hiện, nhưng Từ Sơn Sơn chưa bao giờ lo lắng về an nguy hay tung tích của nó. Trước đây họ không hiểu tại sao, giờ nhìn lại, có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa chủ và tớ.

“Tra được chưa?” Từ Sơn Sơn hỏi nó.

Mao Mao khẽ cụp một cánh lại, ghé sát nàng, hạ giọng: “Mao Mao tra được rồi.”

“Xác nhận rõ ràng chưa?”

“Đương nhiên, Mao Mao ngoài thời gian di chuyển thì đều theo dõi giám sát, không chỉ nắm rõ tình hình trong ngoài phủ Tấn Vương, mà ngay cả việc hắn mỗi ngày vào cung bao nhiêu lần, buổi tối ngủ ở đâu, Mao Mao cũng biết hết!”

Từ Sơn Sơn khẽ nhéo mỏ nó, trêu chọc: “Lại nghịch nữa hả?”

Mao Mao sợ nàng rứt đi chiếc lưỡi linh hoạt của mình, lập tức sửa ngay thái độ: “Không, không dám nữa! Mao Mao đã điều tra rõ ràng mọi chuyện trong phủ Tấn Vương rồi!”

“Ừ, ngươi cũng đã vất vả nhiều ngày, nghỉ ngơi đi, khi nào đến lúc ta sẽ triệu ngươi ra.”

Mao Mao nghiêng đầu, sau đó chui tọt vào ống tay áo rộng của nàng, nhấp nhô vài cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này, Từ Sơn Sơn mới ngẩng đầu nhìn Vệ Thương Hạo đang chờ ở cổng viện. Dưới ánh mặt trời, dáng người cao lớn uy mãnh của hắn lộ rõ, trên gương mặt nàng nhìn thấy một luồng thần sắc đặc biệt, khí sắc rạng rỡ.

Có vẻ thiên thời đã tới rồi.

“Vệ đại đương gia, ngươi có dám đồ sát giao long không?”

Ánh mắt Vệ Thương Hạo trầm xuống, lặp lại lời nàng: “Đồ sát giao long?”

Nàng ung dung ngồi dậy từ chiếc chiếu trúc, khẽ phủi phẳng vạt áo bị đè nhăn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Nếu dám, vậy theo ta đi.”

Sáng hôm sau, ẩn nấp trong bóng tối, Trì Giang Đông nhìn thấy Vệ Thương Hạo và Từ Sơn Sơn cùng mọi người rời khỏi biệt viện. Vẻ bọn họ nghiêm túc, có vẻ như chuẩn bị làm chuyện lớn.

Hắn bám theo từ xa, với võ công của mình, để không bị phát hiện cũng không phải chuyện khó.

Chỉ là hắn không ngờ, chuyến đi này lại là một hành trình dài. Đi xong đường bộ, họ lại tiếp tục lên thuyền.

Trì Giang Đông thầm nghĩ, Vệ Thương Hạo rất cảnh giác, còn Từ Sơn Sơn lại càng sâu không lường được. Không gian trên thuyền lại chật hẹp, nếu cứ giữ nguyên một thân phận rồi theo đuôi quá lâu, rất dễ bị lộ.

Vì vậy, hắn đi theo một đoạn đường bộ, đợi khi họ lên thuyền, liền tìm người dò hỏi về điểm đến của con thuyền đó, sau đó lập tức bắt chuyến thuyền tiếp theo để đuổi theo.

“Bọn họ định làm gì đây?”

Trì Giang Đông phát hiện họ đã đến Long Khâu, thành trấn lớn nhất ven sông Hoài Giang, cũng là nơi đặt phủ của Tấn Vương.

Trước khi đăng cơ xưng đế, Tấn Vương chẳng khác nào một đại địa chủ ở vùng Lũng Đông. Hắn không thiếu tiền bạc, nhưng lại không có tự do. Hắn không được phép rời khỏi lãnh địa của mình để tự do hoạt động, cũng không có quyền nhúng tay vào chính sự địa phương.

Nhưng sau khi xưng đế, hắn hoàn toàn trở thành thủ lĩnh của một đạo quân phản loạn.

Vệ binh thân cận tăng lên đến hàng vạn người, tiếp nhận phần lớn quyền lực quân chính tại Lũng Đông. Hắn tự ý điều động quân đội địa phương tách khỏi Đế đô, đồng thời kiểm soát mua bán. Thậm chí dưới trướng hắn còn có một Văn tướng và một Võ tướng.

Văn tướng quản lý địa phương, Võ tướng chỉ huy quân đội, từng bước thâm nhập, dự định hoàn toàn khoanh vùng phía Đông để lập quốc riêng.

Vậy nên, Long Khâu ngày nay đã khác hoàn toàn so với trước kia. Nó vừa là khu vực cai trị của Tấn Vương, vừa là thành trì vững chắc của hắn.

Ai muốn ám sát hay mưu hại hắn ở đây, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

*

Hoài Giang

Từ ngày nghe Vệ Thương Hạo nhắc đến “Từ gia”, Cổ Nguyệt Già Dung liền âm thầm ghi nhớ từ này, dự định sau đó sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

Thực ra, vụ án của Từ gia từng gây chấn động ở Hoài Giang. Một là vì chuyện “người lương thiện trở thành tội nhân” rất giật gân, hai là vụ việc này kết thúc bằng cái việc tự sát của nhị lão Từ gia, để lại vô số nghi vấn, khiến dân chúng không ngừng đồn đoán.

Gần đây còn có tin tức về việc nghĩa nữ Từ gia quay về, hiếu tâm cảm động lòng người. Nghe nói hôm đó, để dưỡng phụ dưỡng mẫu có thể an nghỉ dưới lòng đất, nàng đã tiêu tán toàn bộ gia sản, thậm chí không ngại công khai thân phận để tổ chức tang lễ thật trang trọng, giúp họ được an táng tử tế.

Nghe những lời đồn thật giả lẫn lộn này, Cổ Nguyệt Già Dung cuối cùng cũng hiểu được vì sao Từ Sơn Sơn quay lại Lũng Đông, cũng hiểu vì sao nàng lại đồng hành cùng Vệ Thương Hạo.

Nàng đã mang theo tỷ đệ Từ gia từ Hắc Đảo trở về, là để báo thù rửa hận cho Từ gia.

Chẳng trách hôm đó nàng lại quyết tuyệt đi theo Vệ Thương Hạo như vậy.

Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Cổ Nguyệt Già Dung đã nhìn thấu con người nàng — trong mắt nàng không dung nổi dù chỉ một hạt cát.

Nếu Từ gia thực sự bị oan khuất, hai phu thê họ bị bức tử đến chết, vậy với tính cách của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào đứng sau âm mưu này.

Cổ Nguyệt Già Dung sử dụng một số mối quan hệ của Cổ Nguyệt gia, lấy được bản sao hồ sơ vụ án Từ gia từ huyện nha. Sau khi xem xét, hắn bỗng nhận ra một điều.

Lôi gia…

Tần suất xuất hiện của Lôi gia trong hồ sơ này quá cao!

Để cẩn thận hơn, Cổ Nguyệt Già Dung tiếp tục tìm hiểu thêm. Hắn phát hiện, không chỉ Từ gia, mà còn có một số thương hộ ở Hoài Giang cũng bị Lôi gia tố giác. Những thương nhân này, không lâu trước đây, vẫn còn được dân chúng ca tụng là những người trung nghĩa, yêu nước.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi mượn chuyện Lôi Phong để tìm đến Lôi gia điều tra. Khi đến nơi, hắn phát hiện Lôi gia có vẻ như đang chuẩn bị dọn nhà. Trước cửa xếp hàng mấy chiếc xe, gia nhân tấp nập vận chuyển đồ đạc ra khỏi phủ.

Khi hắn dừng lại quan sát, bất ngờ chạm mặt Công Tôn Cập.

Công Tôn Cập mặc áo gấm thêu hoa, dung mạo thanh tú, phía sau có một tiểu đồng đi theo. Có vẻ như hắn vừa thăm Lôi gia xong, đang định rời đi thì tình cờ gặp Cổ Nguyệt Già Dung đang chuẩn bị tiến vào.

Cổ Nguyệt Già Dung không quen biết Công Tôn Cập, nhưng Công Tôn Cập lại nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thời còn đi học, Công Tôn Cập có một người mà hắn ngưỡng mộ nhất. Hắn treo tranh người ấy trên tường, ngày ngày nhắc nhở bản thân phải chăm chỉ học hành, đó chính là Cổ Nguyệt Quân.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn Cổ Nguyệt Già Dung với ánh mắt không dám tin, sau đó vui mừng bước nhanh tới.

“Ngài là… Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt tiên sinh?”

Cổ Nguyệt tiên sinh trước mắt, so với bức tranh còn chân thực hơn gấp bội. Hắn như một vị thần tiên, không chỉ vì dung mạo trắng trẻo tựa ngọc trong, mà còn bởi khí chất thanh cao, tĩnh lặng tựa nước hồ thu.

Công Tôn Cập không kìm được xúc động, nhiệt tình bắt chuyện, trước tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó bày tỏ lòng ngưỡng mộ từ thời còn đi học.

Nhờ vậy, Cổ Nguyệt Già Dung mới biết người trước mặt chính là Công Tôn Cập của Ứng Thiên Thư Viện.

Giờ đây, hắn đã trở thành mưu sĩ của Tấn Vương, làm việc dưới trướng Tấn Vương.

Cổ Nguyệt Già Dung khoác trên người trường bào màu xanh nhã nhặn, ánh mắt trong suốt như nước, không để lộ bất cứ cảm xúc thừa thãi nào.

Sau vài câu khách sáo với Công Tôn Cập, hắn liền lợi dụng trí tuệ thiên bẩm của mình để dễ dàng mê hoặc vị tiểu mộ đệ này, moi được những tin tức mà hắn muốn biết.

Thì ra, Công Tôn Cập đến Lôi gia không phải vì chuyện riêng, mà là vì công vụ.

Lôi gia thực sự chuẩn bị chuyển đến Long Khâu, phủ đệ mới hầu như đã dọn dẹp xong, chỉ chờ ngày dọn đến.

Long Khâu là chủ thành của Tấn Vương, Lôi gia có thể nhận được “ân huệ” như vậy, chắc hẳn đã lập được công lao lớn…

Nghĩ đến đây, Cổ Nguyệt Già Dung chợt hiểu ra toàn bộ vấn đề.

Cho đến khi Công Tôn Cập không thể tiết lộ thêm điều gì quan trọng nữa, Cổ Nguyệt Già Dung liền lễ phép mà cũng không cho phép từ chối, cắt đứt câu chuyện với hắn.

Hắn tuyên bố có việc quan trọng cần vào thăm Lôi gia, liên quan đến chuyện Lôi Phong “đột tử” tại Ứng Thiên Thư Viện.

Quả nhiên, vừa nhắc đến cái tên Lôi Phong, Công Tôn Cập liền nhớ lại những ân oán trước đây trong thư viện, sắc mặt trở nên phức tạp. Hắn cũng không còn tâm trí để tiếp tục trò chuyện, tất nhiên càng không quan tâm đến việc Lôi Phong đã “đột tử” ra sao.

Sau khi cung kính từ biệt Cổ Nguyệt Già Dung, hắn dẫn theo tiểu đồng rời đi.

Đến đây, Cổ Nguyệt Già Dung đã có thể khẳng định rằng, đứng sau chuyện này thực chất là Tấn Vương đang trừ khử kẻ đối lập, còn Lôi gia chính là “thanh đao” giúp hắn nắm giữ huyết mạch kinh tế của Lũng Đông.

Đúng lúc này, một đội quan binh vận áo đen từ cuối phố vội vã chạy đến, nhanh chóng bao vây cổng lớn của Lôi gia. Hành động này khiến đám gia nhân đang đi lại hoảng sợ, họ cuống cuồng vứt đồ xuống đất rồi bỏ chạy tán loạn.

Không lâu sau, quan binh từ trong phủ Lôi gia “mời” toàn bộ người nhà bọn họ ra ngoài.

Đây là người của nha môn sao?

Cổ Nguyệt Già Dung đứng một bên, phong thái nho nhã cao quý, khác hẳn với bách tính bình thường, tựa như một ẩn sĩ cao nhân. Đám quan binh dù trông thấy hắn nhưng cũng không đến quấy rầy hay tra hỏi.

Hắn khẽ cúi mắt.

Những người này đều là người trong nha môn, chẳng lẽ điều này có nghĩa là Vệ Thương Hạo và bọn họ đã bắt đầu hành động rồi sao? Đầu tiên là trừ khử “tay chân” của Tấn Vương – Lôi gia?

Vậy tiếp theo chẳng phải là…

Vừa bình tĩnh suy nghĩ, sắc mặt hắn khẽ biến đổi, bọn họ… chẳng lẽ thực sự định xé toạc bầu trời của Lũng Đông?

Tim hắn đập liên hồi, vừa xoay người đã bắt gặp Gia Thiện đại sư đang đứng dưới gốc cây hoè. Hắn khoác trên mình tăng bào trắng mỏng như cánh ve, khí chất siêu thoát thế tục khiến dung mạo vốn tuấn mỹ của hắn càng thêm phần thánh khiết.

Hắn chạm phải ánh mắt thoáng sững sờ của Cổ Nguyệt Già Dung, liền chắp tay niệm một tiếng: “A Di Đà Phật.”

“Gia Thiện đại sư, sao ngài lại ở đây?”

Những gì Cổ Nguyệt Già Dung có thể tra ra, Gia Thiện cũng có thể, chỉ là hắn đến chậm hơn một bước, nhưng vẫn kịp chứng kiến cảnh Lôi gia bị nha môn bắt đi.

Nàng đã ra tay rồi.

Ngày đó giết chết một Trần Vương vẫn chưa khiến nàng thoả mãn, nay nàng còn muốn tiễn cả Tấn Vương theo cùng sao?

“Cổ Nguyệt thí chủ, nghe nói ngươi từng dạy dỗ Từ thí chủ một thời gian, không biết tuệ căn của nàng như thế nào?”

Gia Thiện hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của Cổ Nguyệt Già Dung.

Hắn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Từ Sơn Sơn bái Thần Toán Tử làm thầy, từ nhỏ đã không học thi thư lễ nhạc, hoàn cảnh trưởng thành cũng khác biệt hoàn toàn với chúng ta, bởi vậy suy nghĩ và cách hành động không giống nhau. Chúng ta không thể lấy cái nhìn của người thường để đánh giá nàng.”

Lời này có phần trách cứ Gia Thiện quá võ đoán và chủ quan khi xem Từ Sơn Sơn là “kẻ ác”.

Hắn nghĩ, một nữ nhi được nhận nuôi trong Từ gia mà có thể làm đến mức này vì người nhà họ, lại còn chăm sóc cả tỷ đệ không chung huyết thống, xét thế nào cũng không giống một người có bản tính đại ác.

Trước đây nghe Gia Thiện đại sư nói muốn dẫn dắt Từ Sơn Sơn hướng thiện, Cổ Nguyệt Già Dung đã đoán rằng tâm Phật của Gia Thiện nhất định đối lập với sự “tuỳ ý phóng túng” của nàng.

Hắn muốn nàng sống theo quy tắc, không phạm điều kiêng kỵ, nhưng Từ Sơn Sơn lại coi thường mọi quy tắc, hành sự chỉ thuận theo tâm ý mình.

“Cổ Nguyệt thí chủ, năng lực của nàng vượt xa những gì ngươi ta có thể tưởng tượng. Chính vì thế, bần tăng cũng chưa từng nhìn nàng bằng con mắt của người thường, chỉ là… một khi để nàng mất kiểm soát, e rằng đã quá muộn.”

Trong mắt Gia Thiện tràn đầy trí tuệ và huyền bí, ngộ tính gần đây của hắn càng sâu sắc hơn, vì vậy hắn nhìn thấu được Từ Sơn Sơn nguy hiểm đến mức nào.

Cổ Nguyệt Già Dung biết mình không thể thuyết phục một người đã có niềm tin kiên định, hắn nhớ đến mối lo lắng ban nãy, liền nói: “Gia Thiện đại sư, ta đoán Thương Hạo và Từ Sơn Sơn có thể sẽ đến Long Khâu, ngài có thể cùng ta đi một chuyến không?”

Hắn đã biết chuyện này, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn hiểu Từ Sơn Sơn muốn báo thù cho Từ gia, nhưng cũng không thể liều lĩnh đến mức này được.

Giờ đây Tấn Vương vừa mới xưng đế, thế lực đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất. Dù có Vệ Thương Hạo giúp đỡ, muốn chống lại thế lực của hắn trên đất của hắn rồi giành thắng lợi, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Gia Thiện gật đầu: “Được.”

Bọn họ coi như cùng đường nhưng khác chí hướng.

Một người muốn ngăn cản đồ đệ ký danh của mình đi tìm cái chết.

Một người muốn ngăn chặn trận mưa máu gió tanh sắp bùng nổ.

Dù sao đi nữa, mỗi người đều có việc riêng phải làm.

“Chuyện xảy ra lâu như vậy, các ngươi vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân thực sự cái chết của Trần Vương sao?” Tấn Vương ngồi uy nghiêm trên vương toạ, sắc mặt trầm xuống.

Người bên dưới khổ sở nói: “Chủ thượng, có khi thật sự là do nữ tử tên Từ Sơn Sơn đó làm?”

Bọn họ đều tin, chỉ có Tấn Vương là không tin.

Hắn trời sinh đã mang theo sự khinh miệt và căm hận đối với nữ nhân, thế nào cũng không chịu tin rằng Trần Vương lại bị một nữ tử giết chết.

“Từ Sơn Sơn? Cái tên này nghe có chút quen tai…” Công Tôn Cập suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ ra, liền vội vàng nói: “Chủ thượng—”

Hắn vừa định bẩm báo, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói gấp gáp.

“Bệ hạ, bên ngoài có một phong thư đích danh gửi cho ngài, được bắn tới bằng phi tiễn—”

“Thư?” Tấn Vương kinh ngạc, lập tức đứng dậy: “Mang vào!”

Người đó run rẩy dâng thư lên, Tấn Vương thấy phong thư đã bị mở ra trước, đây là thủ tục bình thường, dù sao ai mà biết trong thư có kịch độc hay không?

Nhưng điều hắn không hiểu là vì sao vị phó hộ quân lại mang vẻ mặt kinh hãi đến thế.

Hắn mở thư ra xem, ánh mắt càng lúc càng trợn to, cuối cùng mạnh mẽ nhìn chằm chằm phó hộ quân đang quỳ dưới đất.

“Ngươi đã đọc qua rồi, phải không?”

Giọng nói của Tấn Vương tràn đầy sát ý lạnh lẽo.

“… Phải.” Phó hộ quân đã sớm mang vẻ mặt của kẻ sắp chết, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chấp nhận số phận của mình: “Xin bệ hạ đừng giận lây đến gia quyến của thần.”

Dứt lời, hắn không nói thêm một câu nào nữa, liền rút đoản đao bên hông, tự cắt cổ, ngã xuống đất.

“Người đâu, kéo thi thể ra ngoài!”

Một phó hộ quân chết không rõ ràng ngay giữa đại sảnh, Công Tôn Cập cùng những người khác đều sợ đến chết lặng.

Bọn họ bất giác liếc nhìn bức thư trong tay Tấn Vương, trong lòng thầm đoán rằng… lẽ nào đây chính là nguyên nhân cái chết của hắn.

(Chương 90 kết thúc)

Chương 91

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *