Chương 87: Bốn người thành một bàn (Phần 1)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Chuyện này… Ơ…Từ Xuất, ngươi đang làm gì vậy?”
Lão Viện trưởng cùng Nam Cung tiên sinh đứng phía sau Từ Sơn Sơn, vốn định nhân cơ hội này bày tỏ lòng biết ơn, sau đó trịnh trọng mời “hắn” gia nhập Ứng Thiên Thư Viện, trở thành một vị tiên sinh đặc biệt của học viện.
Không sai, với bản lĩnh mà hắn vừa bộc lộ, thật sự quá kinh diễm, quá chấn động!
Học trò trong thư viện đều coi hắn như cao nhân mà kính ngưỡng, nhưng những người từng trải như bọn họ lại không chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy. Thấy được “bảo vật” thì đương nhiên muốn giữ chặt trong thư viện, không để hắn đi mất.
Sau một phen kinh tâm động phách vừa rồi, bọn họ nhận ra thư viện cũng không hoàn toàn an toàn như tưởng tượng. Nếu có một vị cao nhân tọa trấn, về sau dù gặp phải kỳ nan dị sự gì cũng sẽ có người giải quyết.
Thế nhưng vị “cao nhân” này lại chẳng hề cho họ cơ hội mở miệng.
Ngay khi mọi người còn đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời, nàng đã cúi người xách đầu của Lôi Phong lên, đi tới bên thi thể của hắn… rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu “khâu vá” lại!
Nàng đưa tay làm động tác như đang xâu kim luồn chỉ, sau đó từng “mũi kim”, từng “đường chỉ”, đem thi thể bị chặt đầu của Lôi Phong ghép lại thành một thân thể hoàn chỉnh.
Lão Viện trưởng và Nam Cung tiên sinh trừng to mắt đến mức sắp lồi cả ra ngoài: “…”
Kim đâu? Chỉ đâu? Làm sao có thể khâu lại được?!
Miệng Lôi Phong há to, trong họng lộ ra một lỗ máu lớn, phần lưỡi cũng đã bị cắt đứt một đoạn.
Từ Sơn Sơn dùng ngón tay ấn mạnh xuống yết hầu của hắn ba tấc, thi thể đột nhiên co giật, một đoạn lưỡi bị đứt từ trong cổ họng bật ra.
“Bịch!” Một khối thịt đen đỏ rơi xuống đất.
Sau khi nhận ra đó là gì, lão Viện trưởng cùng Nam Cung tiên sinh đồng loạt giật mình nhảy lùi ra sau, giống hệt như hai con châu chấu bị hoảng sợ.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Âm thanh vỡ giọng không cách nào kiềm chế, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Bọn họ vừa liếc mắt nhìn sang, lập tức hóa đá tại chỗ.
Chơi đùa với xác chết?
Này… này chẳng phải quá nặng khẩu vị sao?!
Thế nhưng Từ Sơn Sơn lại chẳng hề bận tâm đến máu tanh hôi thối, nàng nhặt đoạn lưỡi lên, nhét lại vào miệng Lôi Phong, sau đó tiếp tục “khâu vá”, cuối cùng giúp hắn ngậm miệng lại, đồng thời khép hai mắt đã trắng dã của hắn xuống.
Sắc mặt mọi người biến đổi không ngừng, giữa cảm giác muốn nôn và sự rùng mình kinh hãi, họ không biết mình nên bày tỏ phản ứng nào trước.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi được “chỉnh sửa” bởi Từ Xuất, thi thể của Lôi Phong không còn dữ tợn đáng sợ như ban đầu, mà trở nên an tường hơn rất nhiều.
“Lau tay đi.”
Còn chưa kịp phản ứng, Cổ Nguyệt Giai Dung đã nhanh tay hơn Mạc Hàn, lấy ra một chiếc khăn tay mềm mại tẩm hương, đưa đến trước mặt Từ Sơn Sơn.
Nàng vừa bận rộn xong, theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy Cổ Nguyệt Giai Dung đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt sáng trong như ngọc lưu ly. Dáng vẻ dịu dàng kia chẳng khác nào một hiền thê luôn sẵn sàng đợi lệnh, vào thời điểm thích hợp sẽ đưa ra sự trợ giúp đúng lúc.
Từ Sơn Sơn vươn tay nhận lấy, đứng dậy lau sạch vết máu, tiện thể trả lời câu hỏi mà viện trưởng vừa thắc mắc. “Âm sát nơi này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Các người hãy nhanh chóng nhập liệm thi thể Lôi Phong, mai táng cho hắn. Nhưng nhớ kỹ hai việc quan trọng.
Thứ nhất, quan tài phải được cố định bằng 108 cây đinh sắt.
Thứ hai, chôn dọc thi thể ở hướng đông của thư viện, đồng thời phải chôn theo năm vật đại diện cho Ngũ hành.”
Lão Viện trưởng nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Năm vật ngũ hành? Là những thứ gì?”
Từ Sơn Sơn suy nghĩ một lát, rồi liệt kê những vật phẩm dễ kiếm nhất: “Nến đỏ, kim khí, tượng đất, than đá, một đoạn gỗ đào.”
“Được, được, ta đã nhớ kỹ, lập tức cho người chuẩn bị!”
Viện trưởng vội vàng giao phó công việc, đường chủ thư viện lập tức đi thu xếp, sư trưởng cùng các tiên sinh, giáo thụ thì phụ trách hướng dẫn học sinh ổn định trật tự.
Mọi chuyện hiện tại đều đã được Từ Xuất xử lý ổn thỏa, bọn họ cũng nên bình tĩnh lại, đưa mọi thứ về trật tự vốn có.
Thế nhưng vừa quay đầu, lão Viện trưởng thấy Từ Sơn Sơn cùng nhóm thân hữu của nàng chuẩn bị rời đi. Ông vội vã đuổi theo, lớn tiếng gọi: “Ấy khoan đã, Từ tiểu hữu, các ngươi định đi đâu vậy?”
Tốt lắm, bây giờ đến cả gọi thẳng tên cũng cảm thấy xa cách, Viện trưởng trực tiếp đổi thành “tiểu hữu”, để cố gắng kéo gần quan hệ. Nếu nói về độ dày da mặt, lão Viện trưởng tuyệt đối không thua bất kỳ ai.
Nói về vai vế, Từ Sơn Sơn vốn dĩ phải cao hơn ông rất nhiều. Nhưng hiện tại nàng không còn là Đại Quốc Sư, mà chỉ là một Từ Sơn Sơn mười sáu tuổi, vậy nên nàng vẫn giữ lễ nghĩa của học trò, cung kính đáp lại.
“Viện trưởng, ta ẩn danh vào Ứng Thiên Thư Viện học tập, vốn chỉ để tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng theo tính toán của ta, hôm nay là thời điểm thích hợp để rời đi.”
“Hả?”
Trước khi quyết định làm gì… còn phải tính toán sao?
Viện trưởng vội vàng níu kéo: “Ngươi đã quyết đi rồi sao? Hay là nán lại thêm vài ngày đi! Dù sao Vệ đại đương gia còn chưa đến đón, các ngươi đã muốn trốn tránh tai họa, cũng không cần quá vội vã như thế!”
Khi đó, lúc Từ Sơn Sơn cùng nhóm của nàng vào Ứng Thiên Thư Viện, chính là đi cửa sau của Viện trưởng, vì thế Viện trưởng đương nhiên biết nàng có liên quan đến Vệ Đại đương gia, chỉ là không rõ quan hệ cụ thể giữa hai người mà thôi.
Nào ngờ, Từ Sơn Sơn lại thản nhiên nói: “Hắn đã đến rồi.”
Viện trưởng sững sờ.
Đến rồi?
“Đúng vậy, ta đến để đón người của ta.”
Một giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên. Giọng hắn mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, có thể xuyên thấu linh hồn, khiến người khác vô thức bị thu hút.
Một cơn gió mạnh quét qua hành lang, cổng lớn của thư viện mở rộng, phía trước là một hàng người chỉnh tề, động tác nhanh nhẹn, tạo thành thế trận nghiêm chỉnh.
Dẫn đầu là một nam nhân khoác huyền bào, bước chân ổn định mà mạnh mẽ, mỗi bước đi đều như khiến không khí xung quanh khựng lại.
Ngũ quan hắn cứng cỏi nhưng không mất đi sự tinh tế, dáng người cao lớn uy vũ, vai rộng như núi, toàn thân tỏa ra khí thế trầm ổn, như ngọn núi sừng sững không thể lay động.
Viện trưởng trừng mắt kinh ngạc, ánh mắt sáng lên, vội vàng chỉnh trang y phục rồi bước tới nghênh đón.
Trong khi đó, các phu tử và học trò trong thư viện, một phần đã đi xử lý thi thể Lôi Phong, phần còn lại thì vẫn ở đó, bấy giờ đều bàng hoàng nhìn Vệ Thương Hạo, căng thẳng nuốt nước bọt.
Vệ Đại đương gia?
Chẳng lẽ là vị bá chủ hải vực – Vệ Thương Hạo sao?
Bọn họ đứng cứng ngắc ở phía sau, vì tôn kính, vì kính sợ mà vội vàng hành lễ, trong lòng thì kinh hô như sói tru — A a a, Vệ Đại đương gia ngày bận trăm công nghìn việc, sao lại đột nhiên hạ mình đến Ứng Thiên Thư Viện thế này?!
Viện trưởng lập tức niềm nở tiến lên chào hỏi, đùa chắc! Vệ gia mỗi năm tài trợ cho thư viện không ít bạc, bây giờ thần tài đến đây, sao có thể không đối đãi như thượng khách?
Vệ Thương Hạo dường như vừa từ biển trở về, người còn vương hơi thở biển cả lạnh lẽo và tanh nồng. Trước tiên hắn ôm quyền hành lễ với Viện trưởng, sau đó quay sang nhìn Từ Sơn Sơn: “Đa tạ Viện trưởng đã giúp đỡ, tạ lễ ta sẽ cho người đưa đến sau, hiện tại ta phải đón người đi.”
Viện trưởng vừa nghe hắn muốn đưa người đi, lòng chợt lạnh xuống, còn đau hơn cả khi nghe hắn muốn rút vốn tài trợ: “… Nhất định phải đón đi sao? Thật ra thư viện chúng ta cũng không quá khó ở mà?”
Vệ Thương Hạo hơi nhíu mày nhìn Viện trưởng. Lúc trước tiếp nhận mấy người bọn họ vào thư viện, chẳng phải Viện trưởng tỏ ra rất miễn cưỡng sao? Giờ lại lưu luyến không muốn rời?
Hắn lặng lẽ liếc sang Từ Sơn Sơn. Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Ánh mắt nàng đen nhánh như ngọc, sâu không thấy đáy, khiến hắn không thể nhìn thấu cảm xúc của nàng. Nhưng gương mặt từng có phần bình thường kia, sau khi cải trang thành nam tử lại mang vẻ đẹp thanh lãnh hiếm có, cao ngạo như trúc xanh.
Cổ Nguyệt Gia Dung nhìn thấy Vệ Thương Hạo xuất hiện, lại còn đến đón Từ Sơn Sơn, ánh mắt hơi trầm xuống, rồi cũng tiến lên: “Thương Hạo.”
“Gia Dung?” Vệ Thương Hạo thoáng sửng sốt khi thấy hắn, rồi nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quan hệ giữa hai người không tính là quá thân thiết, một người xưng bá trên biển, một người rạng danh giới học thuật, ít có dịp giao thiệp. Nhưng do hai nhà vốn là thế giao, đôi bên cũng từng gặp nhau vài lần, vì vậy xem như quen biết.
Cổ Nguyệt Gia Dung ôn hòa đáp: “Bạch Lộ Châu Thư Viện và Ứng Thiên Thư Viện gần đây có tổ chức một hội văn luận, ta đến đây giảng dạy một tháng cho học sinh. Hiện tại Từ Sơn Sơn là học trò của ta, ta đã hứa sẽ phụ trách việc học của nàng trong vòng một tháng.”
Vệ Thương Hạo nghe vậy, ánh mắt thoáng tối lại. Hắn nhìn Cổ Nguyệt Gia Dung thật lâu rồi chậm rãi nói: “Chỉ sợ nàng không thể tiếp tục ở lại Ứng Thiên Thư Viện nữa, nàng còn có nhiều chuyện quan trọng hơn việc đọc sách.”
Cổ Nguyệt Gia Dung tuy ôn hòa như ngọc, nhưng nội tâm lại không dễ dàng nhượng bộ. Hắn vẫn giữ phong thái điềm đạm mà đáp: “Có lẽ vậy, nhưng ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Thương Hạo, ngươi hẳn là hiểu rõ tính ta.”
“Vậy sao ngươi không trực tiếp hỏi nàng?”
“Xem thử nàng muốn đi theo ta, hay là muốn ở lại cùng ngươi?”
“Được.”
Thái độ của Cổ Nguyệt Gia Dung dứt khoát đến mức khiến Vệ Thương Hạo sinh ra cảm xúc bực bội vô danh. Quan hệ giữa nàng và Cổ Nguyệt Gia Dung rốt cuộc là thế nào? Trước kia chẳng phải hắn luôn bài xích Vệ gia hay sao? Hơn nữa, hắn rõ ràng đã nhận ra nàng, vì sao vẫn cố chấp giữ nàng lại “dạy học”?
Chỉ e là… mưu đồ không đơn giản!
Hai người gần như cùng lúc quay sang nhìn Từ Sơn Sơn.
“Nàng rốt cuộc muốn đi, hay là ở lại?”
Một ánh mắt sắc bén như kiếm, xuyên thấu lòng người.
Một ánh mắt sâu thẳm như biển, bình lặng mà áp bức, tựa hồ ẩn giấu phong ba cuộn trào.
Từ Sơn Sơn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Từ San San lại cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Hai đại cường giả đối mặt, khí thế xung đột, khiến người bên cạnh run sợ.
Chỉ là, rốt cuộc nhị muội sẽ nghiêng về ai? Một người cường thế bá đạo, một người phong hoa như ngọc, nàng sẽ chọn ai đây?
Ngay lúc Từ Sơn Sơn còn chưa kịp trả lời, sau lưng nàng bỗng vang lên một giọng nói gấp gáp, giận dữ—
“Từ Sơn Sơn!”
Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trì Giang Đông như một cơn cuồng phong lao về phía mình, dáng chạy nhanh nhẹn, mạnh mẽ, không khác gì ngọn lửa rực cháy đang lao tới.
Vệ Thương Hạo và thuộc hạ kinh ngạc, lập tức xem hắn như một kẻ khả nghi mà ra tay ngăn cản. Nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của Trì Giang Đông? Hắn chỉ cần hất nhẹ chiếc đấu lạp trên tay, liền dễ dàng hất văng tất cả, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Cuối cùng, hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào mà thẳng tiến đến trước mặt Từ Sơn Sơn, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng như đóa hồng rực cháy dưới ánh mặt trời, rực rỡ và chói lóa.
“Từ, Sơn, Sơn, cuối cùng gia cũng tóm được nàng rồi!”
Phía sau hắn là một người có phong thái thong dong, điềm đạm — Đường Gia Thiện.
Tấm tăng bào trắng thuần khiết kết hợp với dung mạo xuất sắc trời ban, khiến Gia Thiện có vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Hắn cứ thế bước đến, mang lại cảm giác như một đóa thanh liên yên tĩnh giữa chốn trần ai, tỏa ra hương thơm thanh nhã, cao quý.
“Từ thí chủ, đã lâu không gặp.”
Từ Sơn Sơn: “……”
Quẻ bói hôm nay nói rằng ‘người có hôn ước với nàng sẽ đến đón nàng’. Nhưng nó đâu có bảo rằng bốn vị hôn phu sẽ cùng lúc xuất hiện!?
“Trì Giang Đông, Gia Thiện?” Lúc này đến lượt Cổ Nguyệt Gia Dung kinh ngạc.
Bọn họ sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Từ San San nhìn hai nam nhân mới đến… Không đúng, một người tràn đầy nhiệt huyết và sức sống, đôi mắt sáng như vì sao, gọi là mỹ thiếu niên thích hợp hơn là nam nhân.
Người còn lại, nếu gọi là nam nhân cũng không đúng, bởi vì hắn là một vị mỹ tăng!
Nhưng cả hai đều quá mức xuất sắc.
Chính là loại người mà dù không cố ý thu hút sự chú ý, vẫn khiến người khác bị hấp dẫn bởi khí chất độc nhất vô nhị, hoàn toàn không thể ngó lơ.
“Họ lại là ai vậy?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Từ Sơn Sơn: “Hai vị hôn phu khác.”
Từ San San trợn tròn mắt, trái tim đập thình thịch dữ dội.
“Hôn… hôn phu?”
Đúng vậy, chẳng phải nhị muội từng nói sao? Nàng có tổng cộng năm vị hôn phu. Nhưng… nàng đâu có nói là họ đều tuyệt sắc khuynh thành như thế này!
Nhị muội à, muội ăn cũng quá ngon rồi đó!
Khoan đã, nhưng tại sao trong số họ lại có một vị hòa thượng chứ?!
Từ San San vừa chấn động vừa nghi hoặc nhìn về phía Gia Thiện, trong lòng thầm niệm tội lỗi, tội lỗi, nhưng đồng thời không thể ngăn bản thân nảy sinh một số suy nghĩ… không mấy thuần khiết.
Vệ Thương Hạo cũng thoáng sững sờ khi thấy Trì Giang Đông và Gia Thiện xuất hiện ở đây.
Ngay sau đó, hắn phát hiện Trì Giang Đông không thèm để ý đến ai khác, chỉ một lòng tìm kiếm Từ Sơn Sơn, còn Gia Thiện khi vừa bước vào cũng lập tức chào hỏi nàng. Điều này hiển nhiên cho thấy họ không chỉ quen biết mà tám, chín phần là đến vì nàng.
Bốn người bọn họ đã nửa năm không gặp. Lần cuối cùng năm người họ tụ hội là để cùng nhau lên núi Khước Tà và từ hôn với Từ Sơn Sơn.
Thế mà bây giờ, họ lại trùng phùng vì nàng một lần nữa.
Nhưng lần này, tình thế đã hoàn toàn khác xưa.
“Ngươi cứ thế mà bỏ chạy à? Sao ngươi lại chạy?” Mỹ thiếu niên tuấn tú, phong hoa tuyệt đại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy căm tức.
Nghĩ đến việc nàng từng lừa gạt trái tim thiếu niên thuần khiết của hắn, sau đó còn đủ cách chà đạp hắn, cuối cùng vứt bỏ hắn rồi ngang nhiên cầm đi tín vật đính ước của Giang gia, Trì Giang Đông liền nổi trận lôi đình.
Gia Thiện thì không nóng nảy như Trì Giang Đông, trong mắt hắn không chỉ có mỗi chuyện tìm Từ Sơn Sơn để “tính sổ”.
Ngay khi bước vào, ngoài việc xác nhận sự hiện diện của nàng, hắn cũng nhìn thấy Vệ Thương Hạo và Cổ Nguyệt Gia Dung.
Tất nhiên, khi bắt gặp bọn họ đứng chung với Từ Sơn Sơn, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc phỏng đoán.
“Vệ thí chủ, Cổ Nguyệt thí chủ, gần đây có khỏe mạnh?”
Gia Thiện chắp tay thi lễ, nhẹ giọng chào hỏi. Trên người hắn luôn toát ra sự điềm tĩnh không tranh giành, ngay cả khi đối diện với tình huống kỳ lạ và khó phân định như hiện tại.
(Chương 87 kết thúc)
Tinh Nguyệt: Tu La Tràng này ngon quá, ta thích Tu La Tràng!!! Cả bốn anh đều tuyệt vời, ta mà là Sơn Sơn ta ôm hết về nhà.
***