Bấm tay tính toán – Chương 67

Chương 67: Đệ tử này khó dạy

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Từ Xuất” này còn đáng ghét hơn cả “Kỳ Diệu”, kẻ vốn đã nổi tiếng là ngỗ nghịch. Dù Vệ Diệu Kỳ không chịu nghe giảng hay tiếp thu nhưng khi bị mắng nhiều nhất hắn chỉ bất mãn trừng mắt nhìn.

Còn Từ Xuất thì hoàn toàn khác. Thái độ ôn hòa lễ độ còn miệng lưỡi thì không tha. Khi có lý, nhất định không bỏ qua; khi không có lý, vẫn tìm cách tranh cãi.

Điều khiến người ta bực nhất là… cái tên học sinh non nớt này, rõ ràng chỉ là một kẻ học dốt, vậy mà một người giỏi tranh luận như ông lại không thắng nổi nó, thậm chí thường bị những lý lẽ lệch lạc của nó làm cho tức điên lên! Tất cả sự thông minh của nó không dùng để học tập mà chỉ để đối đầu với ông.

“Không phải lỗi của phu tử, tất cả đều là lỗi của ta.”

Từ Sơn Sơn rời khỏi ghế, bước lên đứng chắn trước mặt phu tử, người đang bị Cổ Nguyệt Gia Dung chất vấn giữa đám đông. Nàng cúi đầu không nhìn rõ nét mặt, nhưng giọng nói đầy thành khẩn: “Quả thật, ta không phải là một học sinh giỏi.”

Ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Dung dừng lại trên người nàng, vừa rồi Trần lão phu tử gọi nàng là “Từ Xuất.”

Học sinh tên “Từ Xuất” này trông vẫn chưa có đặc điểm rõ ràng của nam tử, đường nét mềm mại, dáng người nhỏ bé, giọng nói nhẹ nhàng. Cậu vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành.

Nhưng thiếu niên này lại có tư tưởng độc đáo riêng tuyệt không phải người ngu dốt. Dù cậu có thể không học hành giỏi giang nhưng điều đó không phải lỗi của cậu.

Chỉ là tư duy của cậu hơi lệch lạc. Nếu các tiên sinh kiên nhẫn tận tình, yêu thương dạy dỗ, thì bất kỳ “mầm non” nào cũng có thể trưởng thành thành cây cao bóng cả.

“Giáo dục không phân biệt giống loài” đó là câu ngươi nói đúng không? Ngươi không sai. Nếu mỗi phu tử đều phân biệt đối xử với học sinh trong giáo dục thì chẳng phải đã đánh mất đạo đức và trách nhiệm của người làm thầy sao?”

Cổ Nguyệt Gia Dung nhẹ nhàng hỏi lại nàng.

Từ Sơn Sơn đáp: “Vị tiên sinh này, ta không sai nhưng Trần Lão phu tử cũng không sai. Phu tử không dạy được ta, bảo ta tìm thầy giỏi hơn, thứ nhất là vì phu tử thực sự cho rằng ta không có năng lực, không thể thành tài. Thứ hai, phu tử không phải là một vị thánh có thể biến cây khô thành xanh, khả năng của người cũng có giới hạn.”

“Ta vốn muốn học thêm ít nhiều để hiểu lý lẽ, rèn luyện bản thân, tu dưỡng đức hạnh nhưng xem ra không thể rồi.”

Nghe đến đây, Trần Lão phu tử tức đến mức râu ria rung lên: “Cổ Nguyệt quân, lão phu tự biết mình không đủ khả năng làm thầy. Chẳng sợ có thể dạy toàn bộ học sinh lớp ‘Bính’ cũng không thể dạy được một người là hắn!”

Vệ Diệu Kỳ nghe không nổi nữa, liền bật dậy, giọng điệu đầy mỉa mai: “Phu tử các người, gặp học sinh khó dạy thì dễ dàng bỏ cuộc thế mà lại dạy học trò phải kiên trì bền bỉ, mài sắt thành kim. Không có bản lĩnh làm gương, chỉ giỏi chê bai học sinh.”

“Im ngay! Trong lớp học, phu tử đang nói chuyện đến lượt ngươi chen vào sao?” Trần Lão phu tử đập mạnh thước kẻ xuống bàn.

Vệ Diệu Kỳ chỉ biết nghiến răng chịu đựng, không dám cãi lại.

Đúng lúc này, sơn trưởng của thư viện Ứng Thiên cùng vài phu tử vội vã chạy đến, thấy Cổ Nguyệt Gia Dung cùng đoàn người của thư viện Bạch Lộ Châu đang tụ tập tại lớp “Bính”. Bên ngoài đông kín người, bên trong truyền ra tiếng quát tháo đầy tức giận.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

“Tiên sinh, thứ cho Từ Xuất không thể nghỉ học, vì con đã đóng phí nhập học và sơn trưởng cũng đã đồng ý nhận ta vào thư viện.”

Trần Lão phu tử ngừng lại, nhớ ra rằng học trò này nhờ “quan hệ” mà nhập học. Ông bèn nghênh cổ phất tay áo, quay lưng nói: “Vậy thì chuyển lớp đi, lão phu còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Phải nói rằng danh tiếng của “Từ Xuất” ở thư viện Ứng Thiên không nhỏ nhưng đều là tiếng xấu. Ngay khi phu tử các lớp khác vừa đến cửa, nghe vậy lập tức rối rít từ chối.

“Trần phu tử, học trò thầy nhận sao lại đẩy sang chỗ khác?”

“Lớp ta đã đủ học sinh sợ rằng không thể nhận thêm ai nữa.”

“Lớp ta giảng dạy những bài học cao sâu, e rằng nó đến sẽ không theo nổi, chỉ phí thời gian.”

Các phu tử tìm đủ mọi lý do để chối từ, không ai muốn nhận “Từ Xuất”, học sinh bị xem là dốt nát này.

Dù lý do họ đưa ra có vẻ hợp lý nhưng sự chán ghét ẩn trong lời nói thì ai cũng nhận ra rõ ràng.

Trần lão phu tử vuốt râu, nghe mà trong lòng hả hê.

Ông biết, với học trò cứng đầu như Từ Xuất, ai mà nhận dạy chứ? Thế nên không phải ông không xứng làm thầy mà là cậu ta không xứng làm trò.

Học hành không hợp với cậu ta, tốt nhất là về nhà chăn trâu cày ruộng đi.

Cổ Nguyệt Gia Dung nhíu mày. Hắn thấy “Từ Xuất” đối diện với những lời chê bai, châm chọc của mọi người nhưng không hề cãi lại hay nổi giận, cậu chỉ đứng đó, im lặng cúi đầu nhưng sống lưng thẳng tắp, mang theo khí chất kiên cường, không chịu khuất phục.

Đôi vai nhỏ bé ấy còn chưa đủ vững vàng để gánh vác sóng gió, nhưng đã phải sớm hứng chịu đủ mọi sự khinh thường, chế nhạo của thế gian… Thật sự khiến người ta xót xa.

Viện trưởng bước vào, cất tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Vừa nghe thấy giọng nói của viện trưởng, mọi người lập tức im bặt, che giấu vẻ khinh miệt lộ liễu, lùi sang một bên.

Đợi viện trưởng ổn định tình hình, không còn nghe thấy tiếng bàn tán, Từ Sơn Sơn mới tự giễu nói: “Hóa ra ta lại là người ngoan cố khó dạy đến thế này. Mỗi lần ta hỏi phu tử chỉ muốn phu tử giải đáp thắc mắc. Còn khi trả lời phu tửcũng không phải cố tình cãi lời hay chống đối. Chỉ là… ta thật sự không hiểu.”

Đây là sự thật.

Từ Sơn Sơn biết chữ nhưng nàng đã từng học những gì?

Bùa chú?

Bói toán?

Xem tướng?

Những cuốn sách mà nàng học đều về thuật pháp cao siêu, kiến thức huyền bí, sách về trận pháp kỳ môn nghi lễ. Nàng chưa từng đọc qua văn chương của phàm nhân.

Vì vậy, nói nàng là kẻ mù chữ thì không đúng, nhưng nàng cũng không phải người có học vấn như người đời thường hiểu.

Khi một người thiếu hụt nhiều kiến thức cơ bản, lại tự mình xây dựng một hệ lý luận riêng, dễ khiến người khác hiểu lầm rằng họ cố tình gây rối, không chịu tiếp thu.

Nàng và Trần lão phu tử vốn không có ân oán gì nhưng vì cách hành xử và phong thái của nàng khiến ông không vừa mắt.

Nàng hiểu điều đó, cũng không có ý định thay đổi.

Viện trưởng tất nhiên biết rõ rằng Từ Xuất và Kỳ Diệu đều là “học trò đặc biệt” do Đại đương gia nhà họ Vệ gửi gắm vào thư viện, hơn nữa việc này còn do chính tay ông phê duyệt. Những học trò có “giá trị cao” như thế sao có thể thật sự đuổi đi?

“Từ Xuất, lời của phu tử ngươi chỉ cần lắng nghe là được. Ngươi nhiều lần cãi lời Trần phu tử, làm loạn trong lớp, hành xử bất kính, ngươi nên…”

Nói xin lỗi là xong chuyện.

Nhưng còn chưa đợi viện trưởng nói xong, Cổ Nguyệt Gia Dung đã cất lời trước: “Chi bằng giao cậu ấy cho ta.”

Cổ Nguyệt Gia Dung lúc này vừa giận dữ vừa thất vọng, cảm thấy toàn bộ những người trong thư viện này đều quá mức khắc nghiệt. Họ đối xử với một thiếu niên còn chưa hiểu sự đời bằng thái độ gay gắt như vậy.

Thực tế, trong mắt những người từ thư viện Bạch Lộ Châu vừa đến và chưa biết nội tình, phu tử ở thư viện Ứng Thiên quả thực quá đáng khi cư xử như vậy.

Cậu ta làm gì sai? Chẳng qua là chậm hiểu một chút. Nếu không chậm hiểu thì đã chẳng phải vào lớp “Bính”.

Nhưng đâu đến mức bị đối xử như vậy?

Cậu ta khó khăn lắm mới được học ở thư viện Ứng Thiên. Cậu thậm chí không mong tương lai làm nên đại sự, chỉ mong hiểu đạo lý, rèn luyện bản thân mà họ lại ép cậu phải nghỉ học. Điều này thật tàn nhẫn.

Cái gì?!

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang.

“Cổ, Cổ Nguyệt quân, lời này của ngài là ý gì?” Trần lão phu tử trừng mắt.

Cổ Nguyệt Gia Dung mặt không đổi sắc, ánh mắt thanh tịnh nhưng có chút u buồn: “Ta sẽ ở lại thư viện Ứng Thiên khoảng một tháng. Theo lệ thường, thư viện sẽ phân vài học sinh đến học cùng ta. Ta chọn Từ Xuất.”

“Cậu ấy học cùng ta một tháng. Nếu học hành có tiến bộ, mong rằng các phu tử ở thư viện Ứng Thiên và viện trưởng có thể chấp nhận cho cậu ấy tiếp tục theo học.”

Viện trưởng nhướng mày: “Nếu không tiến bộ thì sao?”

“Nếu không, đó sẽ là trách nhiệm của ta. Nếu thư viện Ứng Thiên không nhận, thì ta sẽ đưa cậu ấy trở về thư viện Bạch Lộ Châu.”

Lời này có nghĩa là bất kể thế nào, Cổ Nguyệt Gia Dung cũng sẽ bảo vệ Từ Xuất đến cùng.

Những học sinh thư viện Ứng Thiên trước đó còn đang xem trò cười, giờ đều cảm thấy ghen tị đến phát điên.

“Cái tên Từ Xuất này thật có phúc!”

Ai cũng tò mò, cậu ta có gì đặc biệt mà lọt vào mắt xanh của Cổ Nguyệt Gia Dung?

Cậu ta đặc biệt ở chỗ nào ư? Chính là sự kiên cường không chịu khuất phục, giống như cỏ non mềm mại nhưng dù bị dẫm đạp vẫn vươn lên mạnh mẽ.

Từ Sơn Sơn rất hiểu tâm lý của những người làm thầy. Dù gì nàng cũng từng dạy dỗ qua không ít “nghịch đồ”.

Từ giây phút Cổ Nguyệt Gia Dung bước vào lớp, nhìn nàng bằng ánh mắt trân trọng và thái độ ôn hòa của một người thầy, nàng đã biết hắn không hề nhận ra nàng chính là người từng bán hôn ước của mình với hắn chỉ với giá một trăm lượng vàng.

Hắn xem nàng như một học sinh bị thế nhân hiểu lầm, đối xử với nàng bằng sự bao dung và trách nhiệm của bậc trưởng bối.

Vì vậy, hoàn cảnh hiện tại cùng sự nhẫn nhịn mà nàng thể hiện, đều là cố ý.

Từ Sơn Sơn nhìn Cổ Nguyệt Gia Dung, ánh mắt ở trên người hắn đảo một vòng. Nàng cảm nhận được sự hiện diện của một pháp khí nhưng lại không thấy nó ở chỗ nào. Vậy thì, nó được giấu ở đâu?

Pháp khí của Vệ Thương Hạo là vật cần thiết để phòng thân, đối phó với Tấn Vương và tà sư nên tạm thời nàng không tiện ra tay lấy.

Nhưng phía Cổ Nguyệt Gia Dung thì có thể bắt đầu hành động.

Hắn là phu tử, nàng hiện tại là học trò. Chỉ cần xây dựng mối quan hệ “thầy trò” sâu sắc, sau đó dụ dỗ để hắn tặng đồ, hẳn là không khó.

“Đã là học trò mà Cổ Nguyệt quân đích thân lựa chọn, đương nhiên là được rồi.” Viện trưởng cười gượng nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ rằng đối phương hành động bốc đồng rồi hối hận sau này, bèn bổ sung: “Học trò Từ Xuất này, thông minh thì có thông minh nhưng hơi khác biệt so với người thường. Về điểm này…”

Cổ Nguyệt Gia Dung ôn tồn ngắt lời: “Nhân vô thập toàn, nếu có thiếu sót thì bù đắp cho họ. Những học trò ta từng dạy đều không phải là người có tính cách rập khuôn.”

Lúc này, hắn vẫn chưa hiểu được lòng người hiểm ác, càng chưa thấu đạo lý “đệ tử đều là nghiệp nợ”, nhất là với trường hợp của Từ Sơn Sơn. Vì vậy, hắn rất tự tin rằng mình có thể dạy dỗ tốt một học trò “khác biệt” như nàng.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Việc dạy bảo người này xin giao cho Cổ Nguyệt quân. Giờ mời ngài dùng bữa trưa cùng chúng ta, sau đó sẽ tiếp tục trò chuyện.”

Sau khi nhóm người của thư viện Bạch Lộ Châu rời đi, Trần lão phu tử cảm thấy mất mặt, liền bỏ lớp học, tức giận rời khỏi. Các học sinh lớp khác cũng dần tản đi vì không còn gì để xem.

Riêng các học sinh lớp “Bính” thì vây quanh Từ Sơn Sơn, bàn luận rôm rả.

“Đỉnh thật đấy, Từ Xuất ngươi lại có thể một bước hóa rồng, trở thành học trò của danh sư Bạch Lộ Châu. Cơ duyên này khiến bọn ta ngưỡng mộ chết đi được!”

“Đúng thế! Nếu sớm biết cãi lời Trần lão phu tử rồi làm lớn chuyện có thể thu hút sự chú ý của Cổ Nguyệt tiên sinh, ta đã dám liều rồi!”

“Chúng ta đều là học trò kém, sao lại không gặp may như ngươi? Ngươi mới nhập học chưa lâu có lẽ không biết, những người được Bạch Lộ Châu thư viện chọn đi dự thính đều là nhóm xuất sắc nhất thư viện, làm gì tới lượt chúng ta.”

Vệ Diệu Kỳ nghe đống lời thừa thãi này thì hiểu ra vấn đề nhưng hắn chẳng những là học sinh kém mà còn không muốn tiến bộ.

“Quỷ mới thèm nghe mấy lời rỗng tuếch giả tạo đó. Nghe đến phát buồn ngủ.”

“Ngươi thì hiểu gì? Chẳng qua là do Trần phu tử không có tài. Nếu đổi sang phu tử khác, chắc chắn ta cũng học được rất nhiều.”

“Ý ngươi là Lôi Phong phu tử? Đúng là ngài ấy giảng bài rất hay, dễ hiểu, sâu sắc… Nhưng đó là trước kia. Dạo gần đây ngài ấy trông xanh xao gầy gò sắc mặt đáng sợ. Nghe nói còn có những âm thanh quái lạ trong viện.”

“Đừng nói bậy! Lôi phu tử chẳng qua là sức khỏe không tốt, chứ không có gì cả. Đừng gieo rắc sợ hãi.”

Sau đó, họ lại chuyển sang chỉ trích phương pháp giảng dạy lạc hậu của Trần lão phu tử, nói rằng phu tử dạy lớp “Bính” đã cả chục năm cũng không có học trò nào thành tài.

Từ Sơn Sơn đứng lên, liếc nhìn Vệ Diệu Kỳ. Hắn hiểu ý, cả hai cùng rời khỏi lớp học.

“Ngươi thấy sao? Có muốn đến chỗ của Cổ Nguyệt quân học không?”

“Ừ.” Nàng dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trả lời một cách lơ đễnh.

Vệ Diệu Kỳ chỉnh lại cổ áo chật chội, khó chịu nói: “Đại ca ta đưa chúng ta vào đây học, ngươi chỉ cần giả vờ chăm chỉ là được, cần gì phải nghiêm túc đến thế?”

Từ Sơn Sơn không giải thích với hắn, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngươi nên ngoan ngoãn một chút. Trong thư viện này có người của nhà họ Lôi. Xử lý đi.”

“Xử lý thế nào?”

“Giết, trói, hoặc giam, tùy ngươi. Chỉ cần cắt đứt được tai mắt của họ.”

“Là ai?”

“Lôi Phong.”

“Chính là phu tử mà bọn họ vừa nhắc đến?”

“Ừ.”

Nàng ngẩng đầu, thấy trên bầu trời thư viện vốn là nơi tụ gió tích khí, giờ đây có người đang âm thầm hút lấy “huyết mạch” khiến nơi này mang âm khí của một ngôi nhà hoang.

Hiện tại vẫn chưa thành hình, nhưng đến ngày “giữa tháng bảy” – ngày âm khí nặng nhất, e rằng tình hình sẽ trở nên nguy hiểm.

“Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Vệ Kỳ Diệu thấy nàng cứ nhìn lên trời, cũng ngẩng lên nhìn theo, chỉ thấy một bầu trời trong xanh, không có gì bất thường.

“Thư viện Ứng Thiên vì sao lại lấy tên như vậy?”

Nàng hỏi một câu không đầu không đuôi.

“… Ta làm sao biết được. Chắc là ‘thuận ứng thiên mệnh’? ‘Ứng thiên thừa vận’?” Hắn đoán bừa.

“Ta lại nghĩ, là ứng thiên theo người…”

Chưa nói hết câu, Từ Sơn Sơn đột nhiên ho khan dữ dội. Hơi thở của nàng rối loạn, gân xanh nổi lên trên cần cổ mảnh khảnh, như thể có thứ gì đó đang tàn phá cơ thể nàng.

“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Từ sau khi rời Hắc Đảo, ngươi cứ liên tục phát bệnh. Nếu bệnh thật ta sẽ đưa ngươi đi gặp đại phu.” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng dễ thở hơn.

“Vô ích…”

Từ Sơn Sơn lắc đầu.

Bởi vì nàng không phải mắc bệnh, mà là chịu mệnh.

Lúc chiều muộn, Từ Sơn Sơn được sắp xếp vào ở cùng chỗ với Cổ Nguyệt Gia Dung. Từ hôm nay nàng sẽ cùng hắn sinh hoạt.

Bề ngoài, nàng là học trò trao đổi tạm thời giữa hai thư viện nhưng thực chất nàng được sắp xếp để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày và làm chân chạy vặt cho Cổ Nguyệt Gia Dung.

Đêm đó, trời tối đen như mực, gió lạnh thổi vi vu, bốn phía vắng lặng. Từ Sơn Sơn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng Cổ Nguyệt Gia Dung đang khép hờ…

(Chương 67 kết thúc)

Chương 68

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *