Chương 60: Ta nhất định sẽ bán đứng hắn
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Nữ tử dường như đã quá quen với hành động thô bạo của Hồ Tâm Cơ, nàng ngẩn người nhìn Hồ Tâm Cơ hiện tại —
Đôi mắt chứa đựng sắc xuân, như hoa nở rộ rực rỡ không thể tả xiết, dưới chiếc mặt nạ hồ ly khó phân biệt nam nữ, nàng… đang mỉm cười.
Trước đây nàng cũng từng cười nhưng không phải là nụ cười giả dối thì cũng mang theo chút âm u buồn bã, nhưng bây giờ…
Nàng thật sự đang vui vẻ.
Đã vui vẻ vậy thì còn giận dữ điều gì?
Liễu Phi Phi nén cơn đau trên da đầu, đoán thử: “Ngươi… đã báo thù được rồi?”
Những ngón tay mềm mại mịn màng nắm lấy cằm của Liễu Phi Phi, mái tóc đen dày rủ xuống vai nàng: “Đương nhiên là chưa nhưng lại có một cảm giác vui sướng hơn cả việc báo thù…”
Hồ Tâm Cơ mê mang, không hiểu được cảm xúc hiện tại của mình.
Liễu Phi Phi cắn chặt môi dưới, trái tim nhói lên: “Ngươi đã gặp người đó rồi phải không?”
Vừa nhắc đến điều này, đôi mi Hồ Tâm Cơ khẽ run rẩy, nhẹ nhàng uyển chuyển như con bướm đang múa: “Nói chính xác thì ta đã gặp linh hồn của nàng ấy, nàng ấy vẫn tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, nhưng mà ta lại yêu nàng ấy, ha~”
Nữ tử nghe thấy vậy như bị sét đánh, cảm thấy ngực đau nhói: “Hồ Tâm Cơ, ngươi có phải là…”
Nàng kịp ngừng lại, không dám hỏi câu đó ra.
Nàng không dám mạo hiểm hỏi vì không biết sẽ nhận được câu trả lời như thế nào.
“Là gì?” Hồ Tâm Cơ cười liếc nhìn nàng.
Liễu Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, giữ vẻ mặt bình thản, nàng nhàn nhạt nói: “Dù ta không hiểu hết những gì ngươi nói nhưng ta đoán ngươi muốn đi gặp người đó, đúng không?”
Hồ Tâm Cơ ngây ra một chút, từ từ buông Liễu Phi Phi, môi đỏ tự nhiên khẽ mỉm cười nhưng lại mang theo một luồng lạnh giá thổi qua.
“Đương nhiên, ta sẽ gặp nàng ấy, đã bao nhiêu năm rồi, ngày đêm ta chỉ nghĩ đến việc gặp nàng ấy, tiếc là nàng ấy không chịu gặp ta, đáng hận hơn là ta luôn không phải là đối thủ của nàng, không thể vượt qua được cấm chế nàng ấy dựng lên, nhưng bây giờ…”
Nàng đẩy mạnh nữ tử kia ra, bước xuống từ ngai vàng, chiếc áo dài đỏ tím thêu hoa kết hợp theo kiểu cành hoa liên lý phủ sau lưng, tóc dài chạm đất theo từng bước đi kiêu sa của nàng.
“Đợi ta, ta sẽ sớm gặp người, quốc sư của ta…”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trần điện, đôi môi đỏ khẽ nhếch lộ ra một nụ cười đầy cám dỗ chết người, không khí như trở nên nóng rực và mê hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại mà chìm đắm vào.
Hiện tại cơ thể của Từ Sơn Sơn còn kém xa thân thể của đại quốc sư, sau khi giải quyết xong vài tên tà sư, khuôn mặt vốn hồng hào khỏe mạnh của nàng có chút tái nhợt nhưng vẻ mặt của nàng lại không tỏ ra bất kỳ sự thay đổi nào.
Từ Thủy Thủy ngoan ngoãn đi theo Từ Sơn Sơn, nàng đi, cậu cũng đi, nàng dừng lại, cậu cũng dừng lại, không một lời vô nghĩa, không một cử động dư thừa.
Có một nhị tỷ giết người không chớp mắt như vậy, cuộc sống của cậu thật khó mà nói hết được.
“Từ Thủy Thủy, sau này tuyệt đối đừng mặc nữ trang, nếu không lớn lên sẽ dễ bị hỏng đầu óc.”
Lời dặn dò bất ngờ của nhị tỷ khiến Từ Thủy Thủy hoàn toàn không hiểu gì, cậu nghĩ, cậu đâu có sở thích biến thái như vậy nhưng lời nhị tỷ nói chính là mệnh lệnh phải tuyệt đối tuân theo.
Cậu vội vàng giơ ba ngón tay lên, nói: “Đệ tuyệt đối không mặc đâu!”
Từ Sơn Sơn ném khăn tay đi, đưa tay về phía hắn.
“Tiếp theo, theo ta đi tìm đại tỷ của ngươi.”
Từ Thủy Thủy nghe vậy mắt sáng lên, cậu chà tay lên quần, lau sạch mồ hôi bụi bẩn rồi cẩn thận, trang trọng đưa tay ra cho nàng.
“Được rồi.”
“Ngươi định dẫn ta đi tham quan hết cả tầng ngầm này sao?”
Giọng nói lạnh lẽo của quái vật không mặt khiến Phòng Anh Kiệt và Từ San San giật mình, thân thể lập tức lạnh toát như bị đóng băng. “Làm sao có thể, Sơn Sơn, ngay phía trước rồi, thật đấy.”
Từ San San gượng ép nặn ra một nụ cười, cố gắng trông mình thật chân thành nhưng thực ra biểu cảm của nàng còn khó coi hơn cả lúc khóc.
Quái vật không mặt lạnh lùng nói: “Nhưng chúng ta vừa mới đi qua đây rồi.”
Hít một hơi — nàng thực sự đã phạm phải sai lầm lớn như vậy sao?! Từ San San mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lúc này lại không tìm ra lý do thích hợp, trong lúc không có cách nào thoái thác chỉ có thể nhìn sang bên cạnh, đẩy vấn đề cho Phòng Anh Kiệt.
Phòng Anh Kiệt cũng cảm thấy mặt căng cứng, tay lặng lẽ sờ chuôi dao: “Dưới này có rất nhiều chỗ giống nhau, ngươi lần đầu đến chắc là nhìn nhầm thôi.”
Hiển nhiên lời biện minh này không thể lừa dối tên quái vật, từ trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, âm thanh giống từ quỷ dữ dưới địa ngục phát ra, nơi vốn không có miệng của quái vật như bị một lực lượng nào đó xé ra một vết rách.
Một chiếc lưỡi dài thò ra, đung đưa trong không khí.
“Các ngươi sợ gì vậy? Hay là… các ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi?”
“Không, không có đâu…”
Thực tế, khi con người bị sợ hãi đến mức không còn tỉnh táo sẽ vô thức trả lời theo câu hỏi của người khác, quên mất việc phải suy nghĩ, nhưng trả lời chỉ để trả lời, chẳng phải chính là thừa nhận hay sao.
Chỉ thấy thân hình của quái vật không mặt bỗng nhiên trở nên dài và mảnh mai, tay chân nó dài ra gấp đôi so với trước, móng tay sắc nhọn hơn một tấc, khi cơ thể nó dài đến gần chín thước, đầu nó gần chạm trần động.
“Ban đầu ta còn định cho các ngươi một cơ hội sống nhưng các ngươi lại không biết trân trọng, nếu không chịu nói ra nơi ở của Lâu Minh Hiểu thì giờ đi chết đi.”
Nó vung tay, chiếc móng sắc nhọn, không, có lẽ là thanh dao dài xẹt qua, bức tường dễ dàng bị cắt đứt như cắt đậu hũ, một tiếng “xoẹt” vang lên, đá vụn rơi xuống.
“Phòng Anh Kiệt!”
Từ San San né sang một bên nhưng gió lạnh thổi tới, đá vụn cắt vào mặt đau rát, nàng muốn chạy trốn, nhưng lại sợ mình trở thành mục tiêu, sẽ bị nó mổ bụng trước tiên.
“Trốn đi!”
Phòng Anh Kiệt rút dao nhưng không phải muốn đấu với nó, mà hắn nhảy lên, lăn đến bên chân quái vật, rồi nhắm vào mu bàn chân, một nhát đâm vào.
“Á——”
Quái vật không mặt kêu lên một tiếng đau đớn, một bàn chân bị đâm chặt xuống đất không thể cử động.
Lợi dụng cơ hội này, Phòng Anh Kiệt nhanh chóng nắm lấy Từ San San và kéo nàng chạy.
Từ San San mang bụng lớn, tự nhiên không thể chạy nhanh, nàng thở hổn hển: “Phòng Anh Kiệt, chúng ta chia nhau chạy đi.”
Phòng Anh Kiệt không quay đầu lại: “Từ San San, yên tâm đi, ta không cao thượng như vậy, sẽ không hy sinh mình để bảo vệ ngươi, nếu thật sự phải chọn một trong hai ta chắc chắn sẽ chọn cứu chính mình.”
“Ngươi biết quái vật đó là cái gì không?”
“Ta làm sao biết được nó là cái gì! Nhưng nếu nó biết đau, chắc chắn là sinh vật sống rồi.”
Từ San San nghiến chặt răng, thầm nghĩ: “Nếu không phải vì ta thật sự không biết cái tên Lâu Minh Hiểu đó đang trốn ở đâu, ta nhất định sẽ bán đứng hắn!”
Phòng Anh Kiệt không nói gì, nhưng phải công nhận nữ nhân này cũng khá thông minh, lúc đó nếu nàng không thuận theo quái vật rời đi thì chắc chắn đối phương sẽ ra tay ngay tại chỗ, làm sao có thể để Mạc Hàn và Từ Thủy Thủy chạy thoát để đi tìm cứu binh?
Nói đến cứu binh, Phòng Anh Kiệt tranh thủ hỏi: “Ngươi và Từ đại sư thật sự là tỷ muội sao?”
Dù sao nhìn thế nào hắn cũng cảm thấy họ không giống như một gia đình, nếu người hắn vất vả cứu sống mà không có giá trị gì thì đúng là lỗ thiệt.
Từ San San đang định trả lời lại nhìn thấy trước mặt có một đội quân đang đứng chặn ngang đường, họ không biết đối phương là ai nhưng từ cách ăn mặc họ nhận ra đó chắc chắn là người ngoài.
Đang định quay lại tìm đường thoát, thì lại thấy một đội quân khác xuất hiện.
Từ San San và Phòng Anh Kiệt: “……”
Tổng cộng chỉ có ba con đường, phía sau quái vật đang truy đuổi, phía trước là hai đội quân đang chặn đường, liệu họ có phải đã đụng phải tổ ong vò vẽ không?
(Chương 60 kết thúc)