Chương 47: Đón người hay hủy đảo
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Thời tiết ở Hắc Đảo âm u.
Bầu trời như chiếc cân mất trọng lượng, mây mù đen kịt nuốt chửng ánh sáng, khiến mặt biển trở nên sâu thẳm và ngột ngạt.
Sóng biển không yên ả, từng con sóng lớn càng lúc càng hung hãn vỗ vào tảng đá bên bờ. Trong làn sóng dữ dội, một hàng thuyền chiến khổng lồ như những quái thú thép từ từ hiện ra.
Những lá cờ mang hình đồ đằng hải thú tung bay phần phật trong gió. Thân tàu dày nặng kiên cố, mũi tàu sáng loáng dưới ánh mặt trời, toát lên khí thế lạnh lùng dữ dội.
Từ San San cùng mọi người đứng đợi trên vách đá cao, gió biển cuốn tới làm ai nấy đều thấy choáng váng, nhưng lòng lại trào dâng sự hồi hộp xen lẫn hưng phấn.
Khi mới nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của đoàn thuyền tới gần, họ không khỏi vui mừng.
Nhưng khi thuyền tiến sát hơn, rõ ràng hơn, đến lúc thấy rõ số lượng đáng kinh ngạc của những chiếc thuyền chiến đang hùng hổ áp sát Hắc Đảo, cả nhóm không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Họ vốn nghĩ rằng đến đây là một con thuyền khách, thuyền buôn hoặc thuyền quan, nhưng ai ngờ… lại là thuyền chiến!
Phương Anh Kiệt nắm chặt chuôi đao, hít sâu một hơi: “Đây là tới đón người… hay hủy đảo vậy? Cần gì phải huy động đông thế chứ?”
Mạc Hàn hỏi hắn: “Trong đời ngươi từng gặp người lợi hại nhất là ai?”
Phương Anh Kiệt tuy không hiểu ý hắn ta, nhưng nghĩ một hồi rồi đáp: “Quan huyện?”
“Thế thì ngươi không hiểu rồi. Đám người quyền cao chức trọng thường xuất hiện một cách long trọng như thế này.” Mạc Hàn nói với vẻ mặt ngươi-thật-chuyện-bé-xé-ra-to.
Thật sao?
Phương Anh Kiệt bán tín bán nghi.
Còn Từ San San thì mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Từ Thủy Thủy còn nhỏ nên rất phấn khích khi được chứng kiến cảnh tượng ấn tượng này.
Mạc Hàn vừa trấn an được sự hoảng loạn của cả nhóm, nào ngờ Vệ Diệu Kỳ cùng Từ Sơn Sơn vừa lúc bước đến, nhìn thấy hơn chục chiếc thuyền chiến lập tức thay đổi sắc mặt.
“Hỏng rồi, là đại ca của ta tới!” Hắn nghẹn họng, sắc mặt vừa hối hận vừa bối rối.
Phương Anh Kiệt lập tức quay phắt lại, tròn mắt hỏi: “Cái gì?! Đại ca ngươi… Vệ đại đương gia đích thân tới sao?”
Không phải chứ? Tình cảm huynh đệ nhà này tốt thế à? Vậy sao khi ngươi bị tống vào ngục rồi lưu đày ra Hắc Đảo, đại ca ngươi không tới cứu?
Vệ Diệu Kỳ siết chặt nắm đấm: “Huynh ấy tự mình tới đây… hỏng bét, chắc chắn đã hiểu lầm rồi.”
Lúc này Từ Sơn Sơn lên tiếng: “Hiểu lầm gì?”
Vệ Diệu Kỳ liếc nhìn nàng một cái, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy áp lực của nàng, có chút chột dạ đáp: “Ta chỉ muốn chọc giận huynh ấy một chút… Ta đã bắn tín hiệu khẩn cấp nhất của Vệ gia, chắc chắn huynh ấy nghĩ rằng ta gặp nguy hiểm ở Hắc Đảo…”
Quả nhiên, hắn đúng là một tên quậy phá, chẳng bao giờ biết điểm dừng.
Nếu hắn thật sự gặp nguy ở Hắc Đảo, Vệ Thương Hạo làm sao có thể tha cho đám tù nhân ở đây? Một khi thật sự chọc giận hắn ta, điều động chiến thuyền Vệ gia bao vây Hắc Đảo, chỉ vài phát pháo thôi cũng có thể san bằng nơi này thành tro bụi.
“Ngươi đúng là không biết sống chết, cố tình chọc giận đại ca ngươi để làm gì?” Mạc Hàn lạnh giọng nói.
Từ Sơn Sơn có thể nói hắn, nhưng ngươi là cái thá gì?
Vệ Diệu Kỳ khẽ chớp hàng mi dài, đen tuyền như những lông vũ sắc nhọn, che đi đôi mắt đen láy, nhìn sang tràn đầy sát khí: “Liên quan gì tới ngươi? Hơn nữa, đại ca ta xưa nay chưa từng giết người bừa bãi. Dù Hắc Đảo toàn là đám tội nhân, đại ca ta cũng sẽ hỏi rõ ngọn ngành, tìm ra kẻ chủ mưu để xử lý. Ngươi nghĩ Vệ gia chúng ta là bọn cướp biển sao?”
Nghe hắn nói vậy, Mạc Hàn lập tức bình tĩnh lại.
Không tiếp tục tranh cãi với Vệ Diệu Kỳ, ngược lại thành thật xin lỗi: “Là Mạc Hàn nhất thời nóng nảy mà lỡ lời. Trong lòng ta, Vệ gia là những người nghĩa hiệp, có tình có nghĩa, yêu nước bảo dân, đặc biệt là Vệ đại đương gia. Mạc Hàn vô cùng ngưỡng mộ.”
Phương Anh Kiệt cũng có chút tâm tư. Hắn xoa xoa tay: “Không ngờ những người tầm thường như chúng ta lại có cơ hội diện kiến Vệ đại đương gia, được thấy phong thái phi phàm của ngài ấy. Đúng là tam sinh hữu hạnh!”
Từ San San cũng có chút phấn khích, nàng siết chặt tay Thủy Thủy. Hai tỷ đệ nhìn nhau, ánh mắt đầy mong chờ.
Vệ Diệu Kỳ lướt qua họ, rồi nhìn Từ Sơn Sơn: “Ngươi từng gặp đại ca ta rồi phải không?”
“Từng gặp.”
“Thế ngươi cũng cảm thấy huynh ấy oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm như họ sao?” Hắn cau mặt hỏi.
Hứa Sơn Sơn ngẫm nghĩ, thực ra nàng không có nhiều ấn tượng về diện mạo của Vệ Thương Hạo. Nàng trả lời cẩn trọng: “Hắn ta…chính trực, căm ghét cái ác.”
Còn nàng, lại chính là loại người mà hắn ta quy vào “cái ác”. Câu nói khi từ hôn của hắn, nàng vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Đây là kiểu đánh giá gì thế? Các cô nương khác khi nói về vị hôn phu của mình, nào là “nhã nhặn lịch sự”, “anh hùng cái thế”, hoặc “đối tượng lý tưởng”, hay chí ít cũng là “tuấn tú bất phàm”.
Còn nàng thì hay rồi, đánh giá vừa nhạt nhẽo vừa vô thưởng vô phạt, không chút tình cảm hay thiên vị gì cả.
Nghe giọng điệu đó, có vẻ nàng cũng chẳng mấy hài lòng với đại ca của hắn.
Vệ Diệu Kỳ cố gắng kiềm chế khóe miệng tà mị đang nhếch lên, bề ngoài giả vờ thản nhiên ngắm nhìn cảnh biển, nhưng trong lòng thì đầy rẫy những suy nghĩ vô liêm sỉ đáng xấu hổ.
Ầm ——
Một quả pháo nổ tung bên rìa vách đá, mặt biển lập tức bị xé toạc, những cột nước khổng lồ bắn thẳng lên trời. Tiếng động khiến họ kinh hãi đến tê dại cả da đầu, tiếng nổ kinh thiên động địa này đã hoàn toàn “đánh thức” toàn bộ Hắc Đảo.
Rất nhiều tù nhân trên đảo chạy ra bờ biển. Ngay sau đó, lại thêm một tiếng nổ vang dội, âm thanh chấn động trời đất, những con sóng dữ dội cuồn cuộn như mãnh thú điên cuồng lao về phía đất liền.
“Không phải ngươi nói đại ca ngươi sẽ không giết người vô tội, không bắn phá Hắc Đảo sao?”
Từ San San đứng không vững, loạng choạng ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Từ Thủy Thủy cũng hoảng sợ, nắm chặt lấy tay đại tỷ, dùng thân hình nhỏ bé của mình để đỡ lấy nàng, tránh cho nàng ngã xuống.
Từ Sơn Sơn quét mắt nhìn quanh, đôi mắt đen láy thoáng ánh lên tia sáng vàng nhạt, nhưng biến mất rất nhanh. Nàng nói: “Mạc Hàn, ngươi đưa Từ San San và Thủy Thủy đến chỗ an toàn trước đi.”
Mạc Hàn tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”
Từ San San và Từ Thủy Thủy cũng nhìn nàng chằm chằm.
Từ Sơn Sơn không trả lời, chỉ phất tay gọi Vệ Diệu Kỳ và Phương Anh Kiệt cùng đi xuống vách núi. Ngay sau đó, một luồng sáng xanh lục xé toạc bầu trời, lao thẳng về phía biển khơi.
“Trên đảo có thuyền nhỏ không?”
“Có thì có, chính là chiếc thuyền mà chúng ta dùng để xuống tầng ngầm lần trước, nhưng bây giờ gió to sóng lớn, thuyền nhỏ sẽ không giữ được thăng bằng, chắc chắn sẽ lật.” Phương Anh Kiệt đáp.
Từ Sơn Sơn ngẩng đầu nhìn ra biển, nơi sóng nước vẫn đang sôi sục vì pháo bắn, mãi không lắng dịu.
“Yên tâm, có ta ở đây, thuyền sẽ không lật.”
Phương Anh Kiệt và Vệ Diệu Kỳ sững sờ.
Không hiểu vì sao… khi nàng nói những lời này, không hề nghiêm túc hay trịnh trọng, nhưng chính thái độ bình thản và tự nhiên ấy lại khiến cả hai người họ cảm thấy vô cùng an tâm.
Thật đáng chết, hai gã nam nhân như họ, khi gặp chuyện lại không bằng một nữ tử, trông nàng còn vững vàng và khí phách hơn bọn họ nhiều.
“Không phải ngươi định chèo chiếc thuyền nhỏ đó ra chiến thuyền để gặp đại ca ta đấy chứ? Thực ra đại ca ta chỉ đang hù dọa thôi, chắc chắn sẽ không bắn phá đảo đâu.”
Vệ Diệu Kỳ hiểu rõ Vệ Thương Hạo. Dù bản thân hắn thực sự gặp chuyện, hắn cũng không nghĩ rằng đại ca mình là kiểu người mất lý trí, làm việc bừa bãi.
Nhưng một câu nói của Từ Sơn Sơn đã khiến Vệ Diệu Kỳ hoàn toàn hoảng loạn.
“Đại ca ngươi có thể tới đây để đón người, nhưng những chiến hạm đang pháo kích Hắc Đảo này là để hủy diệt.” Ánh mắt nàng trở nên sắc bén
“Ngươi có ý gì?”
“Ý ta là, vì trò đùa dai của ngươi, Vệ Thương Hạo có khả năng đã bị cuốn vào một âm mưu giết người diệt khẩu.”
(Chương 47 kết thúc)