Chương 24: Tuổi thọ
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Gia Thiện cũng kinh ngạc nhìn nàng.
Mở miệng đã đòi ba mươi năm tuổi thọ, nàng đến đây để cứu người hay là Diêm Vương đến đòi mạng?
Ba vị công gia sắc mặt xám xanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Từ Sơn Sơn khẽ ngẩng đầu: “Trên người các ngài không có thứ gì ta thấy đáng giá. Vì vậy, trao đổi hay không, hoàn toàn do các ngài tự quyết định.”
Nếu nàng mở miệng đòi tiền, có lẽ họ sẽ cho rằng nàng lại đang lừa đảo. Nhưng việc nàng đòi “thù lao” là một thứ mơ hồ và quý giá như tuổi thọ lại khiến họ càng thêm chần chừ.
Tuổi thọ là thứ chẳng ai dễ dàng đem ra trao đổi, đặc biệt là ba người họ tuổi đã không còn trẻ. Nếu mất thêm mười năm, ai biết còn sống được bao lâu?
Hải công tính tình nóng nảy, trừng mắt nhìn Từ Sơn Sơn: “Ngươi có thể đoạt tuổi thọ của người khác? Từ Sơn Sơn, e rằng ngay cả sư phụ ngươi cũng không dám nói những lời này!”
“Đoạt được hay không là việc của ta, đồng ý hay không là việc của các ngài. Ta từng nói, nhà họ Đường có thể chỉ vì bước sai mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng cũng có một con đường khác để một bước lên mây.”
“Nếu có con đường khác thì là gì?” Nông công truy hỏi.
Hiện tại, họ chỉ có hai lựa chọn: Chấp nhận hay từ chối Trần Vương.
Nhưng họ không biết lựa chọn nào dẫn đến vạn kiếp bất phục, lựa chọn nào giúp họ một bước lên mây.
Từ Sơn Sơn chỉ mỉm cười không đáp.
Rõ ràng, nếu nàng mở miệng nói tiếp, đó sẽ là một cái giá khác.
Ba vị công gia mỗi người một vẻ, nhưng trong lòng đều rối ren, đau khổ. Tuổi thọ của bản thân, sự an nguy của cả gia tộc và tương lai giàu sang phú quý, tất cả khiến bọn họ không dám đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Câu nói nhẹ nhàng của Từ Sơn Sơn lại như nhát dao sắc bén, khiến họ không ngừng hao mòn ý chí.
Khi ba vị công gia sắc mặt ảm đạm, bước loạng choạng rời đi, Gia Thiện mới hỏi nàng:
“Những gì nàng nói ban nãy là thật sao?”
Từ Sơn Sơn cầm lên một bản chép tay của Gia Thiện. Nét chữ nghiêm cẩn, mỗi đường mỗi nét đều hết sức dụng tâm.
Sự khác biệt so với nét chữ “nghiêng ngả” của nàng không khỏi khiến nàng cười nhẹ:
“Là thật.”
Gia Thiện im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu đổi bằng tuổi thọ của bần tăng thì sao?”
Từ Sơn Sơn liếc nhìn hắn: “Ta đã nói, ta cần một thứ cực kỳ quan trọng của mỗi người. Tuổi thọ đối với ngài, không phải thứ quan trọng nhất, nên ngài không thể thay họ.”
Gia Thiện lờ mờ hiểu rằng, thái độ của nàng đối với nhà họ Đường rất mơ hồ. Không phải là ác ý, nhưng cũng không phải thiện ý.
Có lẽ, nàng cố tình để lại “mồi nhử”, là muốn trừng phạt ba vị công gia, hoặc là để trả thù chuyện hủy hôn. Hắn không thể nhìn thấu.
“Bần tăng có thể để nàng tùy ý lấy đi thứ quan trọng nhất trên người bần tăng.”
Hắn thẳng thắn, không hổ danh là người được nàng đánh giá là “Thánh phụ”.
Từ Sơn Sơn chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì… sự trong trắng của ngài, có được không?”
Ban đầu, Gia Thiện dường như không hiểu ý nghĩa của từ này. Sau một lát ngẫm nghĩ, cả người hắn như hóa đá, lộ vẻ kinh ngạc khó tin.
Nàng quay mặt đi, che miệng cười khẽ, tiếc nuối nói: “Xem ra là không được rồi.”
Gia Thiện hít sâu một hơi: “Từ Sơn Sơn, nàng đến nhà họ Đường rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Không phải ngài mời ta đến… để chép kinh sao?” Nàng giả vờ không hiểu.
Khuôn mặt Gia Thiện trở nên lạnh lùng, như một vị Phật đang nghiêm giữ giới luật của mình: “Là nàng muốn đến.”
Nếu nàng không muốn, hắn không thể ép nàng thay đổi ý định. Điều này hắn đã lờ mờ nhận ra.
Người này thật sự là một kẻ có tâm tư nhạy bén.
Từ Sơn Sơn lại nói: “Ngài không muốn biết ta đến làm gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải ngài đã quyết định cắt đứt trần duyên, hướng đến ngôi Phật đài thanh tịnh của mình? Là người ngoài thế tục, cớ gì lại dấn thân vào vũng nước đục này?”
“Bần tăng đưa nàng đến nhà họ Đường, bất kể nàng làm gì, đó đều là trách nhiệm của bần tăng.” Hắn kiên quyết không lùi bước.
Nếu đã vậy, Từ Sơn Sơn cũng không ngần ngại nói thẳng: “Diệt một gia tộc hay giết một người, còn tùy vào lựa chọn của nhà họ Đường.”
Lúc này, dù Gia Thiện không sử dụng “thuật vọng khí,” hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng quanh thân Từ Sơn Sơn tựa như có một dòng nước mãnh liệt cuốn qua. Những vết nứt đen sì, không một tiếng động nhưng đầy đáng sợ, lan rộng từ dưới chân nàng.
Dẫu nàng cười dịu dàng đến mức nào, dẫu nàng luôn miệng nói muốn hóa giải tai họa cho người khác, bản chất của nàng… vẫn là màu đen.
Đêm đó, mây đen che lấp ánh trăng. Cảnh tượng “mây che trăng, quỷ gõ cửa” như đang ám chỉ điều gì, gió lùa qua tán cây, tiếng như quỷ khóc gào thét.
Từ Sơn Sơn đứng yên lặng giữa sân tối, ánh sáng nhạt nhòa như bị bóng đen nuốt chửng. Mao Mao, chú vẹt nhỏ đậu trên vai nàng, cất tiếng hỏi: “Sơn, giờ nàng có tính ra được không?”
“Nhờ sinh khí hút được từ Đường Gia Thiện nuôi dưỡng cơ thể, miễn cưỡng ta có thể dùng Thái Ất Thần Số để đoán vận nước. Nhưng không kịp nữa rồi, cục diện Cảnh quốc chia làm tám phần đã là số mệnh, không thể do con người xoay chuyển.”
Kiếp nạn thuộc về mảnh đất này cũng sẽ thuận theo thiên mệnh mà đến.
Mao Mao trầm ngâm, “Nàng nói xem, có phải kẻ chủ mưu hoán đổi linh hồn của nàng và Từ Sơn Sơn, tạo nên tình cảnh hiện tại chính là một trong bảy vị vương không?”
Mao Mao càng nghĩ càng thấy chắc chắn với phán đoán của mình: “Bọn họ âm thầm cấu kết với người đó, muốn đảo lộn trời đất. Người đời đều biết, nếu không có Đại Quốc Sư trấn giữ, một mình Nhạc đế căn bản không thể giữ nổi Cảnh quốc.”
Từ Sơn Sơn từ từ ngước mắt lên, đôi con ngươi đen thẳm phản chiếu những tầng mây đen cuồn cuộn như mực loang trên bầu trời: “Hà tất phải đoán? Có phải hay không, chỉ cần bắt từng người đến tra hỏi thì sẽ biết ngay thôi.”
Mao Mao yêu chết dáng vẻ bất cần của nàng lúc này, nó nhảy lên vai nàng, cọ cọ thân mình như lấy lòng.
“À phải rồi, Trần Vương định kéo Đường gia về phe mình. Nếu Đường gia chọn làm kẻ phản bội, cùng phe với nghịch thần tặc tử, thì chỉ có một kết cục duy nhất: Chết cả nhà.”
Từ Sơn Sơn vuốt ve bộ lông mềm mại ấm áp của nó: “Ngươi tàn nhẫn lên thì có vẻ cũng giống như Nhạc điểu trong truyền thuyết đấy chứ nhỉ.”
“Tất nhiên rồi, vật giống chủ nhân mà.” Đôi mắt đỏ ánh lên sự lạnh lùng.
Ba vị công gia sau khi trở về lập tức tổ chức một cuộc họp gia tộc tại sảnh đường.
Tất cả các thành viên có huyết thống trực hệ của Đường gia đều được triệu hồi khẩn cấp, tụ họp đông đủ.
Gia Thiện cùng đệ đệ Đường Gia Du cũng có mặt.
Phúc Công diện lễ phục chỉ dùng trong những dịp trọng đại như tế tổ. Bộ y phục trang trọng càng làm nổi bật tính nghiêm trọng của sự việc.
“Chuyện đã nói rõ với mọi người. Hiện tại, Đường gia cần tập trung mưu trí của cả tộc để quyết định bước đi tiếp theo: Hợp tác với Trần Vương làm nên đại sự hay dứt khoát từ chối. Quyết định này sẽ do chúng ta cùng nhau đưa ra!”
“A công, cháu thấy nên đồng ý. Nhà Đường chúng ta tuy là phú hào số một Giang Lăng, nhưng từ xưa dân không đấu nổi quan. Nếu sau này Trần Vương thật sự đăng cơ, chẳng phải Đường gia ta sẽ có công theo rồng?”
“Không được, Trần Vương ta đã nghe danh từ lâu, chỉ sợ là bảo hổ lột da. Nếu hắn lên ngôi, nhất định sẽ thanh trừng những người biết quá nhiều về những chuyện xấu xa của hắn. Khi đó, Đường gia ta sẽ ra sao?”
“Hay là trước mắt cứ giả vờ đồng ý, sau này tìm cách khác?”
“Vớ vẩn! Ngươi nghĩ đây là trò trẻ con sao? Một khi đã liên quan đến việc mưu phản của Trần Vương, làm gì còn đường lui!”
Các thành viên trong gia tộc mồm năm miệng mười tranh luận, ba vị công gia ngồi trên cao, lòng đầy mâu thuẫn nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như núi để trấn an lòng người.
“Nếu đã bất đồng ý kiến, chi bằng bỏ phiếu quyết định.”
Đường Gia Du len lén kéo tay áo Gia Thiện: “Ca, chúng ta bỏ phiếu theo bên nào?”
“Theo lòng mình.”
“Theo lòng mình?” Gia Du mới mười lăm tuổi, chưa hiểu hết ý nghĩa câu này, bối rối: “Đệ… đệ không muốn làm nghịch thần tặc tử, nhưng cũng không muốn chết.”
Gia Thiện nhìn hắn, ánh mắt đầy khoan dung và ấm áp: “Không muốn chết là bản năng con người. Nhưng không muốn làm điều gì đó, đó mới là làm theo lòng mình.”
Đôi mắt Gia Du chợt sáng lên: “Đệ hiểu rồi!”
Trên xà nhà, một con vẹt lông xanh lặng lẽ đậu, đôi mắt đỏ rực kỳ dị chăm chú theo dõi kết quả cuộc bỏ phiếu bên dưới.
(Chương 24 kết thúc)