Bấm tay tính toán – Chương 224

Chương 224: Xé rách da mặt (Phần 2)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Nhưng vẫn phải nhắc nhở vương gia một câu, trên đời này vốn dĩ không có bí mật nào là vĩnh viễn, càng che giấu lại càng dễ khiến người khác sinh nghi.”

Thọ Vương nhíu mày, ngỡ rằng hắn đang ám chỉ điều gì đó, liền hỏi: “Cung chủ có ý gì?”

Nam Cung Phi khẽ cười: “Vương gia, tâm tư của ngài thật ra cũng dễ đoán lắm. Ngài giấu nhân hồn và địa hồn kín kẽ như tường đồng vách sắt, nhưng lại cố tình đặt thiên hồn ở trong phủ, có khác nào ‘giấu bạc dưới đất rồi hô hoán cho mọi người biết’, chẳng phải là đang muốn dụ người tự chui đầu vào rọ sao?”

Đồng tử Thọ Vương co rút mạnh, đầu ngón tay siết chặt. Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi, trong ánh mắt không thể che giấu sự sắc bén dò xét.

“Cung chủ, bản vương cũng nhắc nhở ngươi một câu, kẻ thông minh quá đôi khi lại chết vì chính sự thông minh của mình.”

“Không phải ta thông minh, mà là vương gia thực sự đã già rồi, mắt mờ đến nỗi nhìn người cũng không còn rõ nữa.”

Nam Cung Phi đột nhiên giơ tay lên, luồng khí từ trong tay áo cuộn trào, chín đồng tiền đồng bay ra, sắp xếp thành trận Tham Lang Thôn Nguyệt giữa không trung.

Phù văn khắc trên đồng tiền lập tức phát sáng, hóa thành từng đường kim tuyến, trói chặt tứ chi của Thọ Vương.

“Nam Cung Phi, ngươi… ngươi đang làm gì?!”

Thọ Vương kinh hoàng biến sắc, vội vàng giãy giụa muốn thoát khỏi những sợi kim tuyến, nhưng chúng lại như vật sống, càng siết càng chặt.

“Chẳng phải ngươi vẫn luôn đợi ta đến sao?”

Nam Cung Phi vung tay áo, gương mặt hắn bỗng chốc như bức tường mục nát bị lột ra từng mảng, để lộ dung nhan thanh tú như ngọc ẩn sau.

Chính là… Từ Sơn Sơn!

“Ngươi… chẳng lẽ ngươi là Nhạc Đế?!” Thọ Vương trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn người trước mặt: “Sao có thể… Nam Cung Phi đâu? Ngươi thay thế hắn từ khi nào?”

“Chuyện đã qua hà tất phải bận tâm?”

Từ Sơn Sơn khẽ cong ngón tay, kim tuyến lập tức siết chặt hơn, cổ tay Thọ Vương rịn máu.

Nàng cúi mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ban đầu ta vốn muốn dùng cách ôn hòa hơn để ngươi tự nói ra nơi cất giấu nhân hồn và địa hồn, nhưng hiển nhiên ngay cả Nam Cung Phi ngươi cũng không tin tưởng.”

Lòng dạ Thọ Vương phòng bị quá nặng, ngoại trừ chính hắn, không ai có thể khiến hắn tín nhiệm. Đã như vậy, nàng cũng không cần vòng vo nữa, chỉ cần trực tiếp siết chặt thứ hắn coi trọng nhất: Mạng sống của hắn.

Xem thử hắn sẽ chọn bảo toàn tính mạng hay tiếp tục mưu cầu quyền thế chưa kịp nắm chắc.

“Vậy trước đó ngươi nói… Nhạc Đế chính là Đại Quốc Sư, chỉ là lời bịa đặt?” Thọ Vương trầm giọng hỏi, sắc mặt âm u.

Từ Sơn Sơn rốt cuộc ngước mắt lên, nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi nói: “Gió mát thanh nhã, tâm tĩnh thọ dài, ngươi mệnh số gian truân, trí mưu quá thịnh dễ gãy, chẳng bằng lấy chữ ‘Thọ’ đặt làm vương hiệu… Ngươi còn nhớ, năm đó ta từng luận mệnh cho ngươi không?”

Thọ Vương chấn động mãnh liệt.

Tựa như ký ức quay ngược trở về quá khứ.

Năm đó, hắn cùng các huynh đệ theo chân phụ hoàng lên Thánh Sơn Thần Miếu, diện kiến Đại Quốc Sư.

Người kia đứng giữa mây mù phiêu diêu, quanh thân như được bao phủ bởi một tầng quang huy thánh khiết, khiến hắn cùng Tấn Vương cứ như bị niệm chú định thân, chỉ biết thầm hỏi: “Thế gian này thực sự có tiên nhân sao?”

Bây giờ nhìn nàng lần nữa, dù dung mạo đã hoàn toàn đổi khác, nhưng có những người không cần đến diện mạo vì linh hồn họ vẫn mang theo sự quen thuộc xuyên qua năm tháng.

Môi Thọ Vương khẽ run, không thể khống chế.

Hắn siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm xuyên da thịt, một giọt máu nhỏ xuống miếng ngọc Long Ly bên hông, lập tức bùng phát ánh sáng xanh chói mắt.

Xà xanh chín bóng lao ra khỏi ngọc bội, nhưng vừa chạm đến tay áo Từ Sơn Sơn liền phát ra những tiếng rít thê lương.

Trên chiếc áo bào đen tuyền của nàng, đường thêu Thao Thiết đột nhiên mở ra, nuốt chửng tất cả xà ảnh!

Sắc mặt Thọ Vương trắng bệch.

“Chỉ với chút đạo hạnh ấy, ngươi còn chưa thể làm ta tổn thương dù chỉ một cọng tóc.” Từ Sơn Sơn tiến lên, giật mạnh ngọc Long Ly trên thắt lưng hắn, rồi xòe tay ra, thiên hồn từ bức bình phong “Bách Quỷ Dạ Hành” liền bị hút vào miếng ngọc trong tay nàng!

“Dẫn đường, hoặc bị Cô luyện thành con rối, ngươi có thể tùy ý chọn một trong hai.”

*

Âm phong trong Vạn Quỷ Quật cuộn theo mùi tanh tưởi quất thẳng vào mặt.

Từ Sơn Sơn bước qua những mảnh xương trắng vỡ vụn đầy đất, miếng ngọc Long Ly nơi thắt lưng phát ra ánh sáng u ám xanh biếc giữa làn oán khí dày đặc.

Thọ Vương bị áp chế, buộc phải dẫn đường.

Hắn nói địa hồn và nhân hồn còn lại được cất giấu trong địa cung hoàng lăng của tiền triều.

Nhưng hoàng lăng đó đã bị người đời gọi là Vạn Quỷ Quật suốt trăm năm nay, bởi vì vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều bạo ngược tàn nhẫn, từng dùng người sống tuẫn táng.

Cuối cùng, phải nhờ đến huyền môn thuật sư bố trí Cửu Âm Tỏa Long trận, mới trấn áp được oán khí nơi địa cung.

Thế nhưng, cũng vì vậy mà các oan hồn bị giam cầm, không thể siêu sinh, mà oán khí suốt trăm năm qua vẫn không ngừng sinh sôi, bành trướng…

“Bệ hạ vậy mà chịu vì Thần Toán Tử mà mạo hiểm, quả nhiên là tình nghĩa thầy trò sâu đậm.” Thọ Vương cười lạnh, lời lẽ châm chọc.

Từ Sơn Sơn ung dung đáp lại: “Sao sánh được với tình huynh đệ của vương gia? Trước khi chết, hắn oán hận ngươi đến mức nào, ngươi có biết không?”

Thọ Vương thoáng sững sờ.

Ánh sáng mờ nhạt hắt xuống, bên dưới chiếc cầu đá ngọc trắng, nước đen cuồn cuộn sôi trào.

Hàng loạt thi thể trương phình bồng bềnh trên mặt nước chợt chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt trống rỗng chảy ra từng con dòi trắng nhợt.

“Quốc Sư, cẩn thận bên dưới cầu…”

Lời cảnh báo còn chưa kịp dứt, đôi giày thêu kim phượng của Nhạc Đế đã chạm lên bậc đá.

Trong lăng, mỗi lần có người đặt chân đến, không khí liền tự động nhóm lên từng ngọn đăng hồn lập lòe.

Ngay khi họ đi qua cầu đá, vô số thi quỷ xanh tím đột nhiên mở bừng mắt, hàng nghìn cánh tay ma quái đồng loạt trồi lên khỏi mặt nước!

Thấy vậy, trong mắt Thọ Vương chợt lóe lên tia sáng đắc ý lạnh lẽo.

Hắn nhanh chóng bóp nát ngọc phù giấu trong tay áo, cười điên cuồng: “Ngươi đã đoán được bản vương cố ý dẫn dụ, thế mà vẫn tự cao, giờ thì hay rồi, ngươi sẽ trở thành vật hiến tế cho chính địa ngục mà ta đã dày công sắp đặt!”

Từ dưới đáy hồ, trận văn màu máu bùng phát dữ dội, hóa thành hư ảnh Tương Liễu chín đầu.

Đồng thời, vô số bàn tay thi thể thối rữa siết chặt cổ chân Từ Sơn Sơn, giam cầm nàng tại chỗ!

Thọ Vương nhân cơ hội lùi về phía cánh cửa sắt đen khắc hoa văn Thao Thiết, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vòng cửa hình thú rồi cười nhạt: “Còn nữa, ngươi đoán xem… nhân hồn và địa hồn của Sư An Nhiên có thực sự ở đây không?”

Thấy hắn định bỏ chạy, Từ Sơn Sơn đột nhiên vươn tay, chuẩn xác bóp chặt bảy tấc cổ rắn!

Hư ảnh Tương Liễu chín đầu lập tức cứng đờ giữa không trung.

Nàng mượn thế nhảy lên đỉnh đầu con rắn ở trung tâm, mũi chân khẽ điểm, chín luồng kim quang từ thiên linh xé toạc bầu trời, giáng xuống, xuyên thẳng vào đầu rắn!

“Ầm!”

Từng chiếc đầu rắn nổ tung, hóa thành huyết vụ.

Từ Sơn Sơn thong dong đứng trên xác rắn nhìn bóng lưng hoảng loạn tháo chạy của Thọ Vương, tay áo rộng khẽ lướt qua ngọn đèn Chu Tước bằng đồng xanh trên án thư.

Dầu đèn hắt ra trong chớp mắt liền ngưng kết thành mũi băng, xuyên thủng bờ vai phải của Thọ Vương, ghim chặt hắn vào vách tường!

Máu trào ra khóe môi.

Cùng lúc đó, cánh cửa tối tăm phía sau hắn đột nhiên bật mở.

Thọ Vương trừng mắt, gân xanh trên cổ nổi lên dữ dội, giãy giụa muốn bước tới. Cánh cửa đã ngay trước mắt, vậy mà chỉ cách một bước, lại tựa như cách cả vạn trượng.

“A——!!” Tiếng kêu thảm thiết không cam lòng bật ra từ cổ họng hắn.

“Ta đoán… nó thực sự ở đây.” Từ Sơn Sơn nhẹ giọng nói, ánh vàng chói lóa từ hoa văn mây đỏ giữa trán soi rọi cả màn đêm.

Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ họng hắn.

Cánh cửa khắc Thao Thiết chuyển động.

Thi thể của Thọ Vương, chưa kịp cứng ngắc, đã thuận theo khe hở trượt vào bóng tối… Vậy là Thọ Vương, cuối cùng, chết ngay trên con đường quyền mưu của chính mình.

Cánh cửa bí mật hoàn toàn mở ra, một luồng gió lạnh từ dưới lòng đất cuốn theo mùi tử khí nồng đậm thổi thốc vào mặt.

Từ Sơn Sơn kéo lê thi thể Thọ Vương, đầu dây kim tuyến vẫn siết chặt cổ hắn.

Từng bước, từng bước… nàng tiến về phía trước, ung dung và vững chãi.

Sau cánh cửa là một địa cung rộng lớn.

Chín bậc ngọc thạch dẫn xuống dưới, nơi đó có tám mươi mốt cỗ quan tài gỗ Hoàng Dương xếp theo Thất Tinh Bắc Đẩu.

Mỗi một cỗ quan đều bị xiềng xích thấm đầy máu khóa chặt.

Ngay chính giữa trận, có hai chiếc bình sứ được đặt ngay ngắn.

Từ Sơn Sơn giơ tay bấm đốt ngón tay tính toán, đôi mắt đen tuyền chợt lóe lên ánh kim, nhìn thấu bản chất.

Quả nhiên, thứ nàng tìm kiếm suốt chuyến đi này “địa hồn” và “nhân hồn” đang ở ngay trước mặt.

(Chương 224 kết thúc)

Chương 225

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *