Chương 223: Xé rách da mặt (Phần 1)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Trong mật thất, ánh nến bập bùng, hắt bóng của Nam Cung Phi và Thọ Vương lên tường, kéo dài mà vặn vẹo.
Nam Cung Phi ghé sát lại gần, giọng trầm thấp như gió đêm lướt qua cành khô: “Vương gia có biết, Nhạc Đế đã mang một thi thể từ tổng đàn Huyền Môn về không?”
Lông mày Thọ Vương khẽ động, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chén trà men thanh hoa trên án kỷ, phát ra những âm thanh trong trẻo: “Ồ? Chuyện này bản vương có nghe qua. Nghe nói thi thể đó được đặt tại Tê Hoàng các, bên ngoài bày đầy trận pháp, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.”
Nam Cung Phi nhếch môi cười đầy ẩn ý, trong mắt thoáng qua tia u quang: “Vậy vương gia có biết, thi thể ấy là ai không?”
Thọ Vương nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa, che giấu đi vẻ mặt thâm sâu khó đoán: “Cung chủ đã nhắc đến, hẳn là đã biết điều gì?”
Nam Cung Phi bật cười khẽ, giọng nói như rắn độc thè lưỡi: “Thi thể đó, chính là Thần Toán Tử, Sư An Nhiên.”
“Chát—”
Bàn tay Thọ Vương khẽ run, nước trà trong chén bắn ra vài giọt, loang thành một mảng tối trên mặt bàn.
Hắn đặt chén trà xuống, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Thần Toán Tử? Sao có thể?”
“Có gì là không thể?” Nam Cung Phi tiếp lời, trong mắt lóe lên tia giễu cợt: “Vương gia, trên đời này, chuyện ly kỳ quái lạ gì mà không có?”
Thọ Vương im lặng giây lát, đầu ngón tay khẽ lướt trên mặt bàn, tựa như đang cân nhắc điều gì.
Thấy vậy, Nam Cung Phi tiếp tục nói: “Vương gia, Nhạc Đế coi trọng thi thể đó đến vậy, thậm chí không tiếc hao tổn tinh lực bố trí trùng trùng trận pháp, người không cảm thấy kỳ quặc sao?”
Thọ Vương ngước mắt nhìn Nam Cung Phi, nụ cười trên môi hắn bao phủ trong bóng tối, khiến người ta khó phân rõ suy nghĩ.
“Cung chủ rốt cuộc muốn nói điều gì?”
Nam Cung Phi thấy hắn cẩn trọng như vậy, cũng không vội. Hắn đứng dậy, bước đến bên ánh nến, bóng dáng cao gầy bị kéo dài thêm.
Hắn trầm giọng nói: “Vương gia, Nhạc Đế… nàng không phải hoàng tộc chân chính. Nàng thực ra chính là Đại Quốc Sư của Cảnh Quốc.”
Trong mật thất nhất thời im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng nến cháy nổ lách tách khe khẽ.
Biểu cảm của Thọ Vương từ kinh ngạc chuyển sang trầm trọng, hắn chậm rãi đứng dậy, tiến gần Nam Cung Phi, giọng nói đè thấp đầy nguy hiểm: “Cung chủ, lời này có chứng cứ chăng?”
Nam Cung Phi cười khẽ, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc phù đỏ như máu. Trên bề mặt ngọc phù khắc những phù văn phức tạp, linh lực mơ hồ lưu chuyển.
“Đây là mật lệnh nội bộ của Huyền Môn, chỉ có cấp cao của Huyền Môn và Thần Toán Tử mới biết chuyện này. Nếu vương gia không tin, có thể sai người đi điều tra.”
Thọ Vương nhận lấy ngọc phù, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, trong mắt lóe lên tia tham vọng cùng tính toán.
“Nếu chuyện này là thật…”
Nam Cung Phi ghé sát hắn, giọng nói băng lãnh như rắn độc siết chặt con mồi: “Vậy thì vương gia chính là chủ nhân chân chính của thiên hạ này.”
Đôi mắt Thọ Vương lóe lên tia sắc bén, khóe môi cong lên thành nụ cười sâu xa: “Cung chủ, lần này ngươi quả thực đã mang đến cho bản vương một tin tức không tệ…”
Trước đó, hắn chỉ định lợi dụng thần hồn của Thần Toán Tử để cùng Từ Sơn Sơn hợp tác. Nhưng nếu Từ Sơn Sơn chính là Đại Quốc Sư, thì quan hệ giữa nàng và Thần Toán Tử đủ để hắn sắp đặt một nước cờ còn tốt hơn.
Hắn cũng từng nghi ngờ, Nhạc Đế coi trọng thi thể của Thần Toán Tử như vậy, có lẽ là để tìm hiểu bí mật nội bộ của Huyền Môn.
Nhưng nếu nàng chính là Đại Quốc Sư, thì tất cả đều hợp lý.
Thần Toán Tử đối với Đại Quốc Sư, vừa là sư, vừa là phụ. Tầm quan trọng của hắn với nàng, không cần nói cũng biết. Dùng nó để khống chế nàng, không tin nàng không e ngại.
Nam Cung Phi khẽ cười, giọng nhẹ tựa gió đêm: “Vương gia, bản tọa và ngài, vốn cùng chung một con thuyền. Đáng tiếc, bản tọa tra ra được thi thể kia đã mất đi thần hồn, không thể dùng thuật ‘sưu hồn’ để dò xét được nhiều chuyện. Nếu không, bản tọa đã có thể cung cấp thêm cho vương gia không ít tin tức hữu ích rồi.”
Ánh nến trong mật thất chập chờn, hắt lên lệnh bài “Xích U” nơi thắt lưng Nam Cung Phi, khiến hình vẽ Thao Thiết trên đó như sống dậy, dữ tợn mà quỷ dị.
“Vương gia, người nói xem, thần hồn của Thần Toán Tử rốt cuộc là đã bị hủy đi, hay là đã bị kẻ nào đó lấy rồi?” Hắn hỏi với vẻ tò mò.
Thọ Vương khẽ vuốt chiếc nhẫn mắt hổ trên tay, bóng hình hắn phản chiếu lên chiếc bàn ngọc xanh, bỗng vặn vẹo thành hình dáng một bàn tay quỷ dữ.
“Cung chủ nhắc đi nhắc lại chuyện này, chẳng lẽ là đã phát hiện được điều gì?”
Nam Cung Phi cười nhẹ, từ trong tay áo trượt ra một nửa chiếc bàn quẻ bằng đồng xanh.
Kim quẻ xoay cuồng trên phù văn bí mật của Huyền Môn, cuối cùng chỉ thẳng vào miếng bội ngọc hình giao long treo bên hông Thọ Vương.
Đó là lễ vật tiến cống từ Tây Vực ba năm trước. Nhưng giờ đây, trên bề mặt miếng ngọc lại lờ mờ tỏa ra luồng khí u ám quỷ dị.
“Vương gia, miếng ngọc này… chẳng lẽ là lấy từ Cửu U Hàn Ngọc trong cấm địa của Huyền Môn?”
Nam Cung Phi đột nhiên áp sát, vết chu sa hình xà quấn từ cổ hắn trườn xuống đầu ngón tay.
“Hàn Ngọc khóa hồn, thường dùng để nuôi dưỡng tàn hồn… Chẳng lẽ…”
Thọ Vương đột nhiên bật dậy, bức “Bách Quỷ Dạ Hành Đồ” trên tấm bình phong gỗ tử đàn phía sau hắn bỗng rung lên khe khẽ.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào kim quẻ đang run rẩy trên bàn quẻ, một lúc lâu sau bỗng nhiên vỗ tay cười lớn: “Không hổ danh là Cung chủ Xích U!”
Hắn tháo miếng bội ngọc bên hông, vung tay ném lên án kỷ. Từ trong viên ngọc, một luồng khói xanh nhạt chậm rãi len vào bức họa “Bách Quỷ Dạ Hành”.
“Ngươi đoán không sai, thần hồn của Sư An Nhiên quả thực đang ở trong tay bản vương.”
Đồng tử Nam Cung Phi khẽ co rút, kim quẻ trong tay hơi run, đâm thẳng vào lòng bàn tay.
“Chuyện này là thế nào? Thần Toán Tử chẳng phải đã chết tại tổng đàn Huyền Môn sao? Vì cớ gì lại có liên hệ với vương gia?”
Thọ Vương chậm rãi nói:
“Năm đó, kẻ phản bội Huyền Môn, Quỷ Nhãn Đạo Nhân đã quy phục dưới trướng bản vương. Hắn nói cho bản vương biết, Thần Toán Tử từng lập huyết khế với Huyền Môn, Sư An Nhiên chấp nhận hóa thân thành trận nhãn, lấy thân xác để trấn thủ bảy mươi hai Địa Sát của Huyền Môn, chỉ để đổi lấy một điều kiện…”
“Nhưng hắn đã bị phản bội.”
Ba năm trước, Quỷ Nhãn Đạo Nhân lẻn vào cấm địa Huyền Môn, phát hiện thi thể của Sư An Nhiên đã bị luyện thành “Con rối Trấn Hồn”, bảy phách bị phong ấn trong bình ngọc xanh.
Thọ Vương vươn tay, vén bức “Thiên Lý Giang Sơn Đồ” trên tường, lộ ra một ô ngầm chứa một chiếc hũ thạch đen.
Trên thân hũ dày đặc những phù chú khóa hồn.
“Còn trong chiếc hũ này, chính là thiên hồn trong tam hồn của hắn.”
“Vậy còn địa hồn và nhân hồn đâu?”
Tam hồn bao gồm thiên hồn, địa hồn, nhân hồn, phải đủ cả ba mới được coi là một thần hồn hoàn chỉnh.
Nam Cung Phi chăm chú nhìn hoa văn huyết sắc đang lưu động trên bề mặt hũ đá, những đường nét ấy lại giống hệt huyết chú trói buộc trên thi thể Sư An Nhiên.
“Vương gia có biết…”
Hắn bỗng nhiên đưa tay đặt lên chiếc hũ, lập tức, những hoa văn huyết sắc như vật sống quấn lấy cổ tay hắn.
“Trận pháp trong tẩm điện của Nhạc Đế, không đơn thuần chỉ là phòng ngự trận, mà còn bao gồm cả ‘Dẫn Hồn trận’.”
Ngoài cửa sổ, sấm chớp đột nhiên giáng xuống, mưa lớn ào ạt trút xuống nhân gian.
Ngọn nến trên án kỷ trước mặt Thọ Vương vụt tắt. Chỉ có huyết quẻ trong lòng bàn tay Nam Cung Phi phát ra ánh sáng u ám, phản chiếu nụ cười quỷ dị nơi khóe môi hắn.
“Nàng đang đợi ba hồn của Sư An Nhiên quy tụ, tái tạo thân xác. Còn vương gia ngài…” Hắn đưa ngón tay nhẹ chạm vào chiếc hũ đá.
Bên trong hũ, thiên hồn đột nhiên chấn động dữ dội!
“Mảnh thiên hồn mà ngài đang giữ, chính là con bài mặc cả tốt nhất.”
Thọ Vương cười nhạt: “Không sai, Nhạc Đế càng coi trọng Sư An Nhiên, thì con bài trong tay bản vương càng có giá trị.”
Nam Cung Phi bỗng đổi giọng, chậm rãi nói: “Có điều, vương gia à… Nhạc Đế không phải hạng tầm thường. Nàng từng là sư tôn của ta, ta hiểu nàng. Nếu nàng muốn tra ra tung tích hồn phách của Sư An Nhiên, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Thọ Vương cười lạnh: “Bản vương đã phòng bị từ lâu. Thiên hồn nằm ở đây, nhưng nhân hồn và địa hồn, bản vương đã sớm đặt tại nơi khác rồi. Dù Nhạc Đế từng là Đại Quốc Sư, cũng không thể nào tìm ra được.”
Nghe vậy, Nam Cung Phi chợt lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao băng khẽ lướt qua chén lưu ly: “Vậy sao? Nếu thế thì bản tọa… cũng yên tâm rồi.”
(Chương 223 kết thúc)