Bấm tay tính toán – Chương 216

Chương 216: Đối đầu (Phần 3)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Trên bầu trời, giao long nước gào thét cuộn mình, thân hình khổng lồ ẩn hiện trong tầng mây đen, tựa như chúa tể của thiên địa.

Bên trong kết giới, trận tâm băng tinh đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bụi băng rơi lả tả trước mắt mọi người.

Tri Vi Quan Trường bị cấm chế đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nhưng khi thấy cảnh này, đáy mắt hắn lại lóe lên một tia cười quỷ dị.

Hắn lẩm bẩm: “Nhạc Đế, ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao? Sát chiêu thực sự, bây giờ mới bắt đầu!”

Lời còn chưa dứt, nhiệt độ bên trong kết giới băng tinh bỗng giảm mạnh, trong không khí ngưng kết vô số tinh thể băng nhỏ bé, đến mức tựa như ngay cả thời gian cũng bị đông cứng.

Từ Sơn Sơn lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh chưa từng có, từ bốn phương tám hướng đánh ập đến.

Nàng hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt Tri Vi Quan Trường, đôi mắt hắn tràn đầy điên cuồng vui sướng.

“Uy lực thực sự của Băng Phong Phục Ma trận, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng!”

Tri Vi Quan Trường đột nhiên thoát khỏi cấm chế, hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Ngay lập tức, thân thể của hắn dần trở nên trong suốt, tựa như hòa vào trận pháp.

“Lấy hồn ta, hiến tế linh trận! Băng Phong Phục Ma — Khởi!”

Từ Sơn Sơn trầm mặt, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt. Hắn vậy mà lại dùng hồn phách của đệ tử bị hắn phụ thể để tế trận, tái khởi động Băng Phong Phục Ma trận.

Không chỉ hắn—

Một trăm người khác cũng đồng loạt kết ấn, niệm chú: “Lấy hồn ta, hiến tế linh trận! Băng Phong Phục Ma — Khởi!”

Thật đúng là một đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa, vì đạt được mục đích mà có thể hy sinh bất kỳ ai, bất chấp tất cả.

Cùng lúc đó, toàn bộ kết giới băng tinh bất ngờ thu hẹp lại, hóa thành một cột sáng màu băng lam khổng lồ, đâm thẳng lên tận mây xanh.

Bên trong cột sáng, vô số băng châm tụ lại, hóa thành một con rồng lớn bằng băng, nhe nanh múa vuốt, lao thẳng đến Từ Sơn Sơn!

Nhưng ngay khi băng long sắp sửa vồ tới, khóe môi nàng lại chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Giao long, hóa thần!”

Trên không trung, Thủy Long đột ngột bành trướng, biến thành một con thần long màu vàng kim, toàn thân tỏa ra quang mang chói lọi!

Thần long ngẩng đầu rống vang trời, chấn động thế gian, sau đó lao đến va chạm trực diện với băng long.

“Ầm——!!”

Hai nguồn sức mạnh đánh nhau kịch liệt trên không, nước và băng va chạm tạo nên tiếng nổ kinh thiên động địa.

Băng long lạnh lẽo tuyệt đối, nơi nó đi qua, cả không khí cũng bị đông cứng thành băng.

Giao long kim sắc lại lấy nhu khắc cương, len lỏi linh hoạt giữa vô số băng châm, không ngừng tìm kiếm sơ hở của băng long.

Từ bên trong băng long, giọng nói Tri Vi Quan Trường vang lên, điên cuồng mà đắc ý: “Nhạc Đế, giao long hóa thần của ngươi, chẳng qua chỉ là ‘giả thần’, còn băng long của ta là ‘chân thần’! Ngươi nghĩ ngươi có thể chống cự được bao lâu?”

Ánh mắt Từ Sơn Sơn sâu thẳm, chậm rãi đáp: “Vậy sao? Vậy thì thử xem!”

Nàng vung tay, giao long đột nhiên tách ra, biến thành vô số giao long nhỏ, từ bốn phương tám hướng đồng loạt công kích băng long!

Băng long dù mạnh mẽ, nhưng trước sự vây công của hàng trăm giao long nhỏ, bắt đầu dần dần lộ ra sơ hở.

“Rắc——!!”

Thân thể băng long xuất hiện vết nứt! Băng châm trên người nó lần lượt vỡ tan!

Giọng nói Tri Vi Quan Trường mang theo kinh hoảng: “Không! Điều này tuyệt đối không thể! Cảnh giới cách biệt một đại cảnh, sao giao long của nàng có thể phá được băng long diệt ma?!”

Đôi mắt Từ Sơn Sơn lạnh lùng, tay lại lần nữa kết ấn: “Giao long—phá!”

“GÀOOO——!!”

Giao long kim sắc phát ra một tiếng rống kinh thiên, chiếc đuôi khổng lồ vung mạnh, đập thẳng vào băng long!

“RẦM——!!”

Thân hình băng long vỡ tung, văng mạnh vào cung điện, gây ra tiếng nổ vang trời!

Tri Vi Quan Trường hộc ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn bị phản phệ dữ dội, gương mặt vặn vẹo đau đớn, dần dần trở nên trong suốt, tựa như sắp bị xóa sổ khỏi thế gian!

“Không thể nào…! Không thể nào! Băng long không thể nào yếu đến vậy!!”

Cùng lúc đó, chín mươi chín kẻ còn lại cũng ngây dại, mặt đầy kinh hoàng và không dám tin.

“Huyền môn diệt vong… đã là kết cục không thể tránh khỏi.”

“Ngươi nói bậy!!” Tri Vi Quan Trường nghiến răng gầm lên.

Nhưng Từ Sơn Sơn chỉ nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt mà thong dong: “Tri Vi Quan Trường, trận pháp của huyền môn các ngươi, quả thực tinh diệu vô song.”

“Chỉ đáng tiếc… các ngươi quá tự tin. Nghĩ rằng chỉ bằng một đạo ‘diệt thần chú’ có thể vây khốn ta suốt ngần ấy năm… Nhưng lại không hề hay biết, ta không chỉ thoát ra được, mà còn sớm động tay động chân vào trận pháp Băng Phong Phục Ma của các ngươi rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Tri Vi Quan Trường chợt biến đổi: “Ngươi… ngươi nói gì?!”

Nàng thản nhiên đáp: “Ngay từ trước khi các ngươi kích hoạt trận pháp, ta đã cho người thâm nhập tổng đàn Huyền Môn, âm thầm chỉnh sửa phù văn cốt lõi của trận pháp. Băng Phong Phục Ma trận mà các ngươi dựa vào, sớm đã không còn vô khuyết như các ngươi tưởng tượng.”

Đồng tử Tri Vi Quan Trường co rút lại, khó có thể tin nhìn về phía Từ Sơn Sơn: “Không thể nào! Trận pháp cốt lõi luôn được chúng ta canh giữ nghiêm ngặt, làm sao ngươi có thể—”

“Canh giữ nghiêm ngặt?” Từ Sơn Sơn bật cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, “Ngươi cho rằng sự bảo vệ của ngươi hoàn toàn kín kẽ? Đáng tiếc, trong Huyền Môn sớm đã có người quy phục ta.”

Lời vừa dứt, thân thể băng long bất ngờ nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, tan biến vào không khí.

Trận Băng Kết cũng theo đó sụp đổ, nhiệt độ trong hoàng cung nhanh chóng khôi phục, lớp băng trên mặt đất bắt đầu tan chảy, những người bị giam cầm cũng được giải thoát.

Tri Vi Quan Trường lảo đảo lùi lại, sắc mặt tái nhợt như giấy: “Ngươi… ngươi đã biết kế hoạch của chúng ta từ trước?!”

Ánh mắt Từ Sơn Sơn lạnh lẽo, chậm rãi tiến đến gần hắn: “Mọi hành động của Huyền Môn, đều nằm trong sự khống chế của ta. Các ngươi cho rằng chỉ bằng một Băng Phong Phục Ma trận là có thể hoàn toàn hủy diệt đại cục khí vận của Đại Cảnh, nhưng không ngờ rằng, tất cả chỉ là cái bẫy ta giăng ra để dụ các ngươi vào tròng.”

Tri Vi Quan Trường cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm: “Nhạc Đế! Ngươi quả nhiên xảo quyệt! Nhưng ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể hoàn toàn đánh bại Huyền Môn sao?”

Vừa nói, hắn nhanh chóng kết ấn, cố gắng kích hoạt trận pháp một lần nữa. Thế nhưng, dù có cố gắng thế nào, trận pháp cũng không hề có chút phản ứng.

“Không cần phí công vô ích.” Từ Sơn Sơn thản nhiên nói, “Hạch tâm của trận pháp đã bị ta hoàn toàn hủy diệt, Băng Phong Phục Ma trận của các ngươi đã trở thành phế tích.”

Tri Vi Quan Trường nghe vậy, thân thể run lên, cuối cùng không còn chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất.

“Chẳng lẽ… trời muốn diệt Huyền Môn sao…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, thì hắn cùng các trưởng lão Huyền Môn đang sử dụng thuật di hồn đột nhiên hóa thành một đạo quang lam, tan biến vào không khí. Đồng thời, tại tổng đàn Huyền Môn, một trăm vị trưởng lão di hồn bỗng dưng mở mắt, nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt bọn họ tái nhợt, từng ngụm máu tươi phun ra.

Ở trung tâm tế đàn trong đại điện, phù văn trận pháp bất ngờ trở nên ảm đạm, hạch tâm trận pháp hoàn toàn sụp đổ.

“Không ổn! Trận pháp bị phá rồi!” Một đệ tử canh gác kinh hãi kêu lên, sắc mặt đại biến.

“Sao có thể?! Băng Phong Phục Ma trận là trận pháp mạnh nhất của Huyền Môn, làm sao có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy?!” Một đệ tử khác không thể tin được mà thốt lên.

Giữa lúc mọi người hoảng loạn, một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngoài tế đàn: “Các vị của Huyền Môn, kế hoạch của các ngươi… đã thất bại rồi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bóng dáng Từ Sơn Sơn chậm rãi bước vào tế đàn, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.

Nàng vậy mà cũng dùng thuật di hồn đến đây, hơn nữa không hề ký sinh vào thân xác ai, mà trực tiếp lấy thần hồn giáng lâm!

“Nhạc Đế! Ngươi… sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?!” Một vị trưởng lão run rẩy giọng nói, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Phải rồi, chính bọn họ vì sử dụng thuật di hồn quy mô lớn mà làm lộ ra vị trí tổng đàn Huyền Môn, khiến nàng lần theo dấu vết mà tìm tới!

Tất cả… đều nằm trong tính toán của nàng!

Ánh mắt bọn họ tràn ngập tuyệt vọng, thì thào nói: “Xong rồi… tất cả đều xong rồi…”

Thời gian giáng lâm của Từ Sơn Sơn có hạn, nàng không muốn phí lời, trực tiếp hỏi: “Nói cho ta biết, Sư An Nhiên đang ở đâu?”

Sư An Nhiên?

Sắc mặt các trưởng lão Huyền Môn khẽ biến, nhưng dù bị ép hỏi, bọn họ vẫn cắn chặt răng, cố gắng giãy giụa lần cuối cùng.

Tuy nhiên, không chỉ thần hồn của bọn họ bị tổn thương nghiêm trọng, mà linh lực cũng đã bị trận pháp rút cạn, lúc này đã là đèn cạn dầu.

“Nhạc Đế! Đừng hòng đắc ý! Ngươi vĩnh viễn không thể tìm thấy sư phụ Thần Toán Tử của ngươi!” Một vị trưởng lão Huyền Môn gầm lên, trong giọng nói mang theo sự điên cuồng muốn trả thù.

Đôi mắt Từ Sơn Sơn trở nên thâm trầm: “Vậy sao? Vậy để ta xem thử.”

Lời vừa dứt, dưới chân nàng bỗng nhiên xuất hiện phù trận mà bọn họ vô cùng quen thuộc, hơn nữa hạch tâm của Băng Phong Phục Ma trận đã bị phá nát lại bất ngờ khởi động, băng long phục sinh, đột ngột lao xuống, không chỉ quét sạch toàn bộ trưởng lão Huyền Môn, mà tất cả đệ tử đang điên cuồng bỏ chạy cũng lập tức hóa thành băng điêu hoàn mỹ.

Đại họa từng giáng xuống hoàng cung, nay lại tái hiện một cách hoàn hảo trong tổng đàn Huyền Môn.

Từ Sơn Sơn nhẹ nhàng mỉm cười với bọn họ, nụ cười ấy giống như đến từ tận cùng địa ngục: “Bây giờ, có thể nói cho ta biết, Sư An Nhiên đang ở đâu chưa?”

(Chương 216 kết thúc)

Chương 217

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *