Bấm tay tính toán – Chương 214

Chương 214: Đối đầu (Phần 1)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Trong cơn mưa gió, người khoác trên mình Phượng Quan Trĩ Y của Thái hoàng thái hậu lại lộ ra một gương mặt vô cùng trẻ trung. Đôi mày thanh tú cân đối, ánh mắt thâm sâu khó lường, nàng khẽ ngước lên, khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngưng đọng.

Tổng quản thái giám trợn tròn mắt, há hốc miệng.

“Nhạc… Nhạc Đế?!”

Nàng giơ một tay kết ấn: “Ngộ Long, xuất.”

Bầu trời đầy mưa, nặng nề và thấp thoáng, tựa như một bức họa thần bí u ám. Lượng hơi nước khổng lồ xung quanh bị hút vào một quả cầu nước. Quả cầu ngày một lớn dần, cho đến khi lớp màng vỡ tung.

“Ầm!”

Một con giao long khổng lồ lao vọt lên trời.

Nó uốn lượn trên không trung, tiếng gầm vang dội như sấm rền, chấn động lòng người, khiến ai nấy đều kính sợ.

Mọi người bị cơn “mưa” cuốn rửa thân thể, cảm giác đau đớn và ngứa ngáy trước đó dần tan biến. Họ từ từ ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt khiến họ mở to đôi mắt kinh ngạc, vô thức lùi lại vài bước.

Giao long trên trời hệt như thực thể chân chính. Mọi chi tiết trên thân thể nó đều vô cùng sống động, nếu không phải toàn thân nó trong suốt, hòa lẫn với nước, thì bọn họ đã thực sự tin rằng mình đang tận mắt chứng kiến một con thần long trong truyền thuyết.

“Sơn Sơn!”

“Từ Sơn Sơn?!”

“Là ngươi?”

Năm nam nhân nhìn người mà mình đã liều chết bảo vệ là Thái hoàng thái hậu, trong chớp mắt hóa thành Từ Sơn Sơn. Đầu óc họ trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.

“Cái này… sao có thể?”

“Ngươi đến từ bao giờ?”

“Thái hoàng thái hậu đâu?”

Từ Sơn Sơn cởi bỏ bộ y phục trên người, trả lại cho bọn họ. Nàng không trả lời, mà bước thẳng đến chỗ tổng quản thái giám.

Lúc này, hắn như bị cố định tại chỗ, không thể cử động. Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, mở to vì kinh hoàng và sợ hãi.

“Ngươi ẩn giấu thật sâu đấy. Nếu không phải lần này toàn bộ người của các ngươi đều bị tiêu diệt trong kết giới, e rằng ngươi vẫn sẽ tiếp tục lẩn trốn, đúng không?”

Từ Sơn Sơn giơ tay lên, đầu ngón tay tụ lại một luồng kim quang, nhẹ nhàng chạm vào trán hắn.

Một sợi linh lực vàng óng bao trùm thân thể hắn, rồi chiếc mặt nạ giả dần bị lột ra, để lộ bản thể thật sự của một đệ tử Huyền môn.

“Nói.”

Lời ngôn linh vừa thốt ra, tổng quản thái giám phát hiện mình có thể mở miệng được. Sắc mặt hắn biến đổi liên tục, cuối cùng gằn giọng độc ác: “Cứ chờ đi. Chúng ta có chết cũng chẳng sao, nhưng rất nhanh thôi, tất cả các ngươi cũng sẽ xuống địa ngục bồi táng cùng…”

Nghe hắn vẫn còn lớn tiếng hăm dọa, Từ Sơn Sơn chỉ nói một câu đơn giản, liền khiến hắn hoàn toàn câm nín.

“Ngươi nghĩ Băng Phong Phục Ma trận sẽ thành công sao?”

Nàng biết?!

Sắc mặt hắn lập tức trở nên thảm đạm, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nàng.

Từ Sơn Sơn khẽ cười: “Nó chẳng qua chỉ là một cái bẫy ta bố trí để câu kéo các ngươi ra mặt mà thôi. Đợi hoàng cung quét sạch lũ chuột nhắt xong, tiếp theo lượt của môn phái các ngươi.”

Ánh mắt nàng xuyên qua con ngươi của tổng quản thái giám, như thể kết nối với một không gian khác, tựa hồ đang đối thoại cùng một nhóm người khác: “Các ngươi… trốn không được bao lâu nữa đâu.”

*

Trong một đại điện nguy nga, cột trụ dát vàng sáng bóng, nền đá trắng như bạch ngọc, một tấm gương ngọc khổng lồ phản chiếu hình ảnh Từ Sơn Sơn đang nhìn thấu tất cả.

Nàng rõ ràng đang nói chuyện với tổng quản thái giám, nhưng đám người trong đại điện lại có cảm giác… nàng đang nói với chính bọn họ.

Trong điện, có rất nhiều nhân vật tôn quý thuộc Huyền môn, Đạo môn. Tất cả đều tụ tập tại đây, chờ đợi một kết quả duy nhất.

Liệu trụ cột của Cảnh Quốc có bị hủy diệt hoàn toàn trong hôm nay không?

Nhưng tình thế dường như đã xuất hiện biến số… Tất cả chỉ vì sự tồn tại của một người.

Bầu không khí trong điện vô cùng căng thẳng, sự bất an trong lòng bọn họ không ngừng khuếch đại.

Một người chậm rãi thở dài: “Ý trời đã định, cớ sao chúng ta phải cưỡng cầu?”

Có kẻ nghi hoặc: “Ý trời gì?”

Tri Vi Quan Trường giận dữ nói: “Huyền môn chúng ta vốn dĩ phải đứng trên vạn người, được thế nhân kính ngưỡng. Cớ gì lại bị chèn ép, khống chế? Lũ phàm nhân kia chẳng qua chỉ dựa vào thiên đạo thiên vị, liền muốn chúng ta suy tàn, tự bó buộc mình.”

“Hơn nữa, gần đây có ai trong các ngươi có thể tiên đoán vận mệnh quốc gia không? Mọi thứ đều hỗn loạn cả rồi. Thiên tai, nhân họa, thế đạo suy vong… đây chính là tình hình hiện tại.”

Hai bên tranh cãi không dứt.

“Ngươi cho rằng tất cả chuyện này đều là lỗi của chúng ta sao?”

“Giờ thảo luận những thứ này đã muộn rồi. Nhạc Đế đáng lẽ phải chết yểu từ lâu. Nếu ta không đoán nhầm, Nhạc Đế bây giờ chính là Đại Quốc Sư, cũng chính là Thanh Ngô Thần.”

“Nàng rõ ràng vốn thuộc về phe chúng ta, vì sao lại phản bội?”

“Quân cờ muốn trở thành người cầm cờ, lý do này vẫn chưa đủ sao?”

“Tất cả là lỗi của Thần Toán Tử! Nếu không phải hắn tráo đổi thân xác giữa Đại Quốc Sư và Từ Sơn Sơn, khiến nàng hoàn toàn thoát khỏi phong ấn mà chúng ta đặt trong cơ thể nàng, thì nàng tuyệt đối không thể hoành hành như bây giờ!”

“Chuyện Thần Toán Tử làm khi đó, chính là do tất cả chúng ta cùng đồng ý. Bây giờ ngươi nói vậy là có ý gì? Năm đó chẳng phải vì phát hiện nàng bắt đầu không còn chịu sự khống chế của chúng ta, nên chúng ta mới để Thần Toán Tử tìm cách giải quyết sao?”

“Nếu biết trước thế này, chẳng thà giết nàng luôn từ đầu.”

“Giết? Một Đại Quốc Sư đứng đầu một nước, ngươi tưởng là một con mèo, con chó, muốn giết là giết được chắc?”

“Đừng tranh cãi nữa. Đến nước này, Băng Phong Phục Ma trận nhất định phải được kích hoạt thành công.”

“Các ngươi có sẵn sàng di hồn nhập thể, trợ giúp họ một tay không?”

Lời này vừa dứt, như một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, khiến mọi người lập tức im lặng.

“Nếu ngay cả hy sinh chút này mà còn không chịu, các ngươi có tư cách gì chống lại thiên đạo, đối đầu với Nhạc Đế vừa gian xảo, vừa mạnh mẽ?”

Không phải bọn họ không muốn, mà là nếu thành công, cùng lắm mất đi một phần tu vi, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Nhưng nếu thất bại, thần hồn sẽ tổn hại nặng nề, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.

“Đến mức này rồi, chúng ta không còn đường lui nữa. Nàng đã ép chúng ta đến bước này, chỉ có thể quyết chiến đến cùng!”

“Trụ trì nói đúng! Các ngươi nghĩ nhượng bộ một bước là có thể tránh được ư? Nàng đến là để báo thù Huyền môn chúng ta! Những chuyện năm đó, chưa chắc nàng không biết. Bao nhiêu năm nay nàng tính toán sâu xa, há lại chỉ để đối đầu với chúng ta một trận là xong?”

Mọi người đều hiểu rõ, nếu lần này Băng Phong Phục Ma trận thất bại, bọn họ sẽ mất hoàn toàn quyền kiểm soát hoàng thất Cảnh Quốc và cả Thần Miếu. Khi đó, nếu Nhạc Đế thực sự điều động đại quân đến tiêu diệt bọn họ, dù có thần thông cũng không thể chống lại hàng trăm ngàn binh sĩ tinh nhuệ.

“Được! Ta đồng ý.”

“Ta cũng nguyện ý.”

“Chúng ta lần này liều một phen!”

Hơn trăm người đồng loạt bước lên trước, đứng thành hàng tại vị trí của đại trận.

Bọn họ cùng nhau kết ấn, năng lượng cuồn cuộn dâng trào, tụ lại thành một cột sáng chói lọi bắn thẳng lên trời. Từng đường phù văn rực rỡ hiện lên quanh rìa trận pháp, lượn lờ kết nối, tạo thành một trận đồ phức tạp và mạnh mẽ.

Gió lớn đột ngột nổi lên, cuốn theo cát bụi mù mịt. Những người tham gia kết trận ngẩng đầu, há miệng, thần hồn của bọn họ lập tức bị hút ra khỏi cơ thể, lơ lửng trong trận pháp, giãy giụa không tiếng động…

Phía Từ Sơn Sơn, dường như cảm ứng được điều gì đó.

Nàng phất tay, toàn bộ mưa lớn ngưng lại giữa không trung.

Trong thời gian ngưng đọng, nàng nhìn về phía bầu trời, nơi Thủy Long đang tích tụ sức mạnh, chậm rãi mở miệng nói: “Phá cảnh, xuất—”

(Chương 214 kết thúc)

Chương 215

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *