Bấm tay tính toán – Chương 204

Chương 204: Phúc nữ (Phần 3)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Thấy hai người tranh luận không dứt, Thái hoàng thái hậu phất tay, cắt ngang: “Không cần tranh cãi nữa, ai gia sẽ lập tức sai người cùng ngươi quay về một chuyến, mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Cung nữ vội vàng tuân lệnh, dẫn theo một đội cung nhân và thị vệ rời khỏi hoàng cung.

Khi đến con hẻm Hạnh Hoa, nơi đây có một ngôi nhà với bức tường phủ kín dây trường xuân. Cánh cửa gỗ đã được quét dầu đồng khép hờ, bên trong lờ mờ vang lên những tiếng trò chuyện trầm bổng. Cung nữ nắm lấy vạt váy, kích động đẩy cửa bước vào.

Trong sân, tẩu tử của nàng đang hơi cúi người, cẩn thận đỡ một phụ nhân trung niên bước đi. Mỗi bước đi, tẩu tử lại cúi đầu dịu dàng nói lời động viên, còn phụ nhân cũng mỉm cười đáp lại.

Dễ dàng nhận thấy tình trạng bệnh lâu ngày chưa khỏi của phụ nhân. Dáng vẻ chỉ ngoài ba mươi, nhưng làn da vàng vọt, mái tóc bạc quá nửa, trên mu bàn tay nổi rõ từng đường gân xanh. Giọng nói yếu ớt, bước chân khập khiễng, chậm chạp và vô lực.

“Mẫu thân!” Cung nữ mắt đỏ hoe, vội vã lao tới.

Phụ nhân nhìn thấy nàng, đôi mắt dần mở to: “Vũ Nhi, sao con lại trở về?”

“Mẫu thân, người có thể đứng lên được sao? Người khỏi bệnh rồi ư?” Cung nữ kinh ngạc quan sát bà, không thể tin nổi.

Tẩu tử thấy nàng về nhà, cũng vui mừng rạng rỡ: “Mẫu thân đúng là gặp kỳ tích rồi! Lúc trước còn thấy ngực đau đến mức tưởng không qua nổi, ta với ca ca muội lo đến phát khóc. Ai ngờ ngay giây sau, người lại đột nhiên khỏe hẳn.”

“Khỏe hẳn?” Cung nữ ngỡ ngàng nhìn tẩu tử.

Tẩu tử nàng chắc chắn gật đầu: “Muội chắc không tin đâu, lúc đầu bọn ta cũng không tin! Ca ca muội còn chạy mấy dặm đường để mời danh y giỏi nhất tới xem bệnh. Nhưng vị đại phu đó xem xong thì kinh ngạc đến mức kêu lên ‘Không thể nào!’, khi ấy cả nhà đều rối cả lên. Ca ca muội ngạc nhiên hỏi đi hỏi lại mấy lần, sau đó mới vui mừng khôn xiết mà tiễn đại phu về.”

Cung nữ nhìn thấy nụ cười hân hoan chân thành trên mặt tẩu tử, cuối cùng cũng chấn tĩnh lại.

“Là… là Phúc Nữ đã ban phúc cho nhà ta, mới giúp ta toại nguyện.”

Tẩu tử không hiểu ý nàng, nhưng cung nữ cũng không giải thích thêm. Nàng quay lại nói với những người đi cùng: “Có thể về bẩm báo với Thái hoàng thái hậu rồi. Cá chép mà Phúc Nữ ban cho đã thật sự chữa khỏi bệnh cho mẫu thân ta, giúp ta toại nguyện.”

*

Sau khi cung nhân trở về và thuật lại mọi chuyện, Thái hoàng thái hậu khẽ trầm ngâm.

Trên đời này có vô số cách để cứu người, nhưng chẳng có cách nào là dễ dàng đạt được. Đặc biệt là những người đã tận số, ngay cả thần linh cũng từng nói, nếu không trả một cái giá cực lớn hoặc đáp ứng điều kiện khắc nghiệt, thì căn bản không thể làm được điều đó.

Thế mà Cổ Ngọc Hòa chỉ đơn giản hóa phúc khí thành cá chép, truyền vào cơ thể cung nữ, rồi chỉ bằng một câu nói từ miệng người đó mà có thể khiến điều ước thành hiện thực. Chuyện này thực sự… quá kỳ lạ!

“Không ngờ phúc khí của ngươi lại có thể cứu người một mạng. Quả nhiên không hổ danh là Phúc Nữ mà dân chúng Xa Uyên luôn ca tụng.” Thái hoàng thái hậu khen ngợi.

Bà chăm chú nhìn Cổ Ngọc Hòa, môi nở nụ cười nhưng trong đôi mắt phượng sâu thẳm lại ẩn chứa ý vị khó dò.

Cổ Ngọc Hòa tiến lên hành lễ, động tác không nhanh không chậm, tà áo phủ xuống đất, trán chạm mu bàn tay, dáng vẻ vô cùng khiêm nhường và nhu thuận.

“Tiểu nữ không dám nhận lời khen. Tiểu nữ từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, hiểu rõ đạo lý ‘lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ’, tôn quân trừ giặc ngoại xâm, trung quân chính là yêu nước. Đó mới là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho quốc gia.”

Thành chủ cũng lập tức tiến lên phụ họa: “Mong Thái hoàng thái hậu có thể thành toàn tâm ý của tiểu nữ, để nàng thực hiện nghi thức ban phúc cho Thiên Phúc Đồ, cầu phúc cho bệ hạ, cầu phúc cho thiên hạ.”

Hai cha con họ tỏ ra tha thiết như vậy, trái lại khiến Thái hoàng thái hậu sinh nghi.

Khi bà đang suy tính xem nên xử trí chuyện này thế nào, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.

“Hãy đồng ý với nàng ta.”

Cái gì?!

Thái hoàng thái hậu giật mình quay ngoắt sang bên trái, nhưng cung nữ bên cạnh chỉ lộ vẻ hoang mang xen lẫn bất an: “Thái hoàng thái hậu?”

Thái hoàng thái hậu lập tức lấy lại bình tĩnh. Bà đã đoán được giọng nói đó là của ai.

“Nếu là chuyện tốt, ai gia sao có thể không đồng ý. Mau chuẩn bị địa điểm và y phục cho Phúc Nữ để thực hiện nghi thức ban phúc. Sau khi kết thúc buổi tuyển phi, ai gia sẽ mời bệ hạ đến cùng tham gia buổi lễ này.”

Thái hoàng thái hậu thẳng thắn đưa ra quyết định.

Hai cha con họ Cổ nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Thái hoàng thái hậu đã ban ân!”

Sau khi tiễn hai cha con nhà họ Cổ rời đi, Thái hoàng thái hậu cũng cho lui tất cả cung nhân, chỉ còn lại một mình trong đại điện vắng lặng.

Bà trầm giọng gọi: “Thần Nhi?”

Quả nhiên, giọng nói vừa vang lên bên tai lúc trước lại tiếp tục cất lời: “Người muốn hỏi vì sao ta lại đồng ý với bọn họ?”

Thái hoàng thái hậu lập tức thở phào một hơi.”Đúng vậy! Đôi cha con này tuy làm ra vẻ từ bi nhân hậu, nhưng ai gia sống trong cung lâu như vậy, loại người giả nhân giả nghĩa này ai gia đã gặp không ít. Suy tính thật sự trong lòng bọn họ, ai gia đều nhìn thấu. Họ tuyệt đối không đơn giản là muốn dâng lên ngươi Thiên Phúc Đồ để san sẻ nỗi lo cho giang sơn.”

“Không để bọn họ đạt được mục đích trước, làm sao có thể biết được rốt cuộc nàng ta đang mưu tính gì? Phương pháp ban phúc của nàng ta không phải người bình thường có thể học được, sau lưng nhất định có cao nhân chỉ điểm.”

Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu: “Chỉ cần trong lòng con nắm chắc là được. Chỉ có điều, chuyện này tuyệt đối không được ảnh hưởng đến kỳ tuyển chọn trong điện. Đây là đại sự liên quan đến cả đời.”

Từ sau khi biết Thần Nhi cũng chỉ có tuổi thọ như người thường, bà càng coi trọng việc tuyển chọn người vào hậu cung. Người sẽ cùng Thần Nhi chung sống mấy chục năm, bà nhất định phải lựa chọn thật kỹ, không thể có sai sót.

“Người ta muốn chọn, trong lòng ta đã có quyết định rồi.”

Thái hoàng thái hậu sững sờ, lập tức đứng bật dậy: “Con sẽ chọn ai?”

“Thần Nhi?”

“Thần Nhi, con định chọn ai?”

Bà sốt ruột hỏi liên tục mấy lần, nhưng đáng tiếc, Từ Sơn Sơn, người mới đây vừa truyền âm với bà, đã đơn phương cắt đứt. Thái hoàng thái hậu chỉ có thể lớn tiếng gọi cung nhân ngoài điện: “Mau, đưa danh sách các nam tử tham gia tuyển chọn trong điện tới đây cho ai gia xem lại một lượt!”

Cung nhân vội vàng đáp lời, nhanh chóng lui xuống làm việc.

*

Tạ Vũ Cẩn đặc biệt đến Tông Nhân Phủ, sau khi xem xét đơn kiện của Vệ Thương Hạo, Trì Giang Đông cùng vài người khác, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Bảo bọn họ rút đơn đi.”

Viên quan xử lý chuyện này tỏ vẻ khó xử: “Thiếu phó, chuyện này đã được trình lên Thái hoàng thái hậu. Trừ phi bốn người đó tự nguyện, nếu không chúng ta cũng không thể ép họ rút đơn được.”

“Nói với bọn họ, nếu muốn tiếp tục tham gia tuyển chọn trong điện, trước tiên hãy rút đơn kiện làm tổn hại thanh danh của bệ hạ đi.”

Tạ Vũ Cẩn hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

*

Khi biết toàn bộ các vị hôn phu chưa cưới lúc trước của bệ hạ đều trúng tuyển, Hoắc Quân Đình lập tức tìm đến Mạc Hàn.

Hắn nhìn đối phương với ánh mắt hoàn toàn khác trước, nửa cười nửa không: “Ngươi làm thế nào vậy?”

Mạc Hàn thản nhiên đáp: “Ta đã nói rồi, chuyện này không khó, vì ngay từ đầu, lợi thế vốn đã thuộc về chúng ta.”

Hoắc Quân Đình suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ý ngươi là… bệ hạ?”

Ánh mắt Mạc Hàn trầm tĩnh như bậc trí giả nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại chẳng muốn nói nhiều.

“Vậy tiếp theo thì sao? Chúng ta nên làm gì để khiến Tạ Vũ Cẩn phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, để hắn mất đi cơ hội giành lấy ngôi vị đế hậu?” Hoắc Quân Đình hỏi.

Mạc Hàn lại nói: “Hiện tại chúng ta chưa cần ra tay. Chỉ riêng việc Tạ Vũ Cẩn phải ứng phó với những vị hôn phu cũ của bệ hạ cũng đủ khiến hắn rối ren, chẳng còn tâm trí lo liệu chuyện khác. Hắn muốn từ tay năm người đó đoạt lấy hậu vị, chẳng khác nào kẻ si nói mộng.”

Hoắc Quân Đình có chút nghi hoặc: “…Bọn họ có thể đủ thủ đoạn để chế ngự được Tạ thiếu phó giỏi biến hóa vạn trạng, miệng lưỡi khéo léo sao?”

(Chương 204 kết thúc)

Chương 205

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *